Chương 2
Bà ta khom người hành lễ, “Tiểu thư, Hoàng thượng phái trung quan đến tuyên người vào cung, mời đi theo lão thân đến đại sảnh tiếp chỉ.
”
Ánh mắt Đường Chiêu khẽ lóe lên.
Nàng khẽ gật đầu với bà tử, “Ta thay y phục một chút rồi đi.
”
Bà tử lại nhíu mày, ngữ khí có thêm vài phần nghiêm khắc, “Tiểu thư, đừng để lỡ giờ.
”
Đường Chiêu nheo mắt, cười lạnh, “Mụ mụ uy phong thật đấy, người không biết còn tưởng mụ mụ mới là trung quan, chẳng lẽ mụ mụ muốn ta ăn mặc thường phục đi gặp Thánh thượng sao, nếu mạo phạm đến long nhan, mụ mụ gánh vác nổi tội danh này sao?”
Biểu cảm bà tử khẽ biến, có lẽ cũng không ngờ tới chuyện này.
Bà ta cũng là người biết co biết duỗi, khom người hành lễ.
“Là lão nô suy nghĩ không chu toàn, vậy chúng nô tỳ sẽ chờ ở bên ngoài, xin tiểu thư hãy mau chóng.
”
Nói xong liền dẫn tất cả mọi người lui ra khỏi phòng, ngay cả người chải đầu thay y phục cũng không nán lại.
Nhưng hành động này ngược lại lại hợp ý Đường Chiêu.
Nàng nhìn cánh cửa sổ và cửa ra vào đã bị đóng chặt, xoay người bước vào nội thất, mở từng cái tủ trên chiếc giường lớn ra, lấy ra hơn mười cái rương lớn nhỏ được xếp chồng lên nhau gọn gàng.
Giường lớn: có loại giường lớn giống như một gian phòng, bên trong có giường, trường kỷ, bàn, bàn trang điểm! , nha hoàn ngủ cùng sẽ ngủ trên chiếc giường nhỏ trong giường lớn.
Từ hai năm trước, sau khi linh hồn được chữa trị xong, hoàn toàn tiếp quản thân thể này, nàng ta đã bắt đầu chuẩn bị cho việc rời đi.
Nhân lúc cuối năm thành hôn, nàng ta càng lấy cớ chuẩn bị của hồi môn mà đem rất nhiều vàng bạc chế tác thành vàng lá và trân châu.
Bây giờ ngược lại cất giữ rất thuận tiện.
Nàng đem đồ đạc cất hết vào trong không gian, chỉ chừa lại rương trống trả về.
Sau đó mới chậm rì rì thay y phục, tiến cung diện thánh.
Lúc này trên triều đường, trăm quan đứng trang nghiêm, Lộc Minh Hoàng ngự trên ngai vàng, phía dưới trung tâm có ba người đang đứng, một người đang quỳ.
Trong ba người, người mặc triều phục nhất phẩm chính là thừa tướng Lộc Quốc - Đường Nguyên Triều, lúc này ông ta đang căng mặt, vẻ mặt nặng như nước.
Bên cạnh là phu nhân thừa tướng và một nữ lang mặc đồ trắng tinh khiết.
Hai người lúc này đang ôm lấy nhau, dường như đang cúi đầu khóc thút thít, cả triều đường trở nên đặc biệt ngột ngạt.
Phía bên trái hàng ngũ các hoàng tử, Ngũ hoàng tử đứng bên cạnh Tam hoàng tử cười nói: "Thật là thảm.
"
Một câu nói hai nghĩa, cũng không biết là đang nói ai.
Mà gương mặt vốn đã u ám lạnh lùng của Tam hoàng tử càng thêm khó coi.
Năm đó Đường Chiêu ra đời, quốc sư bốc một quẻ, để lại một câu "Phúc tinh giáng thế, đế hậu chi tư, vĩnh cố sơn hà, thiên thu vạn đại.
" rồi tắt thở.