Khi ấy chị Trương vô cùng thuần khiết, nhanh chóng chị ấy chiếm được trái tim của Dương Bằng Nghĩa, anh ấy bất chấp sự phản đối của người nhà để theo đuổi Trương Hồng Hà, cuối cùng đã cưới chị ấy về.
Sau khi cưới Trương Hồng Hà, Dương Bằng Nghĩa bị đuổi ra khỏi nhà và phải sống độc lập.
Sau đó, hai người có hai đứa con một trai một gái, Dương Bằng Nghĩa được tuyển vào tòa soạn, mỗi tháng có mấy ngàn tệ tiền lương, cuộc sống cũng có thể coi là tạm ổn.
Nhưng bọn trẻ dần lớn lên, cũng vì Dương Bằng Nghĩa giữ vững nguyên tắc, cuộc sống dần dần rơi vào cảnh nghèo rớt mồng tơi.
Hai năm trước, đứa lớn lên đại học, đứa thứ hai cũng học cấp ba, áp lực của hai người càng ngày càng lớn.
Trương Hồng Hà chỉ dựa vào tiền lương kiếm được khi làm những công việc thời vụ đã không còn đủ cho chi tiêu trong gia đình, vì vậy chị ấy đã mượn nhà mẹ đẻ chút tiền mở tiệm ăn sáng này, cũng xem như là miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Bây giờ nếu Dương Bằng Nghĩa bị đuổi việc, chỉ dựa vào tiệm ăn sáng này, nhất định không có cách nào duy trì khoảng chi tiêu khổng lồ trong nhà, hai người chỉ có thể nghĩ cách khác.
Lúc này, Lục Hi cau mày nói: “Anh chị về quê làm gì, nhà anh Dương không phải ở trong thành phố sao?”
“Aiz”.
Trương Hồng Hà thở dài nói.
“Bởi vì chị và anh Dương không nói chuyện với người nhà bao nhiêu năm nay rồi, bọn chị cũng không còn cách nào khác, hai đứa con đang tuổi đi học, bọn chị định quay về nhà mẹ đẻ chị nuôi lợn, để xem có thể chăm sóc được hai đứa nhỏ không”.
Nói đến đây, nước mắt Trương Hồng Hà lại rơi xuống.
Lục Hi nghe xong liền chua xót, anh hỏi: “Chị Trương, chị có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Trương Hồng Hà cũng đã quen thuộc với Lục Hi, vừa hay chị ấy đang uất ức, bây giờ trong tiệm không có ai khác, Trương Hồng Hà cũng chỉ khóc sướt mướt bắt đầu nói với Lục Hi.
Hóa ra bởi vì Dương Bằng Nghĩa tính tình ngay thẳng, lại giữ vững đạo đức nghề nghiệp của một nhà báo, anh ấy thường xuyên làm ra nhiều chuyện phiền phức, chọc giận lãnh đạo của tòa soạn, nên họ không hề thích anh ấy.
Lần này, anh ấy lại ngầm điều tra chuyện xả chất thải ô nhiễm của nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng.
Nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng này là một xí nghiệp không nhỏ ở thành phố Tây Kinh, Dương Bằng Nghĩa điều tra được nhà máy hóa chất này đã lừa trên gạt dưới, lén đổ chất thải ô nhiễm ra ngoài môi trường.
Sau đó, anh ấy đã viết một bài báo chuẩn bị vạch trần xí nghiệp này ở trên nhật báo Tây Kinh.
Nhưng ai mà biết được, bài báo đến chỗ tổng biên tập liền bị chèn ép, hơn nữa Dương Bằng Nghĩa còn bị tổng biên tập dạy dỗ một hồi, nói rằng không có chuyện đó, ông ta bảo anh ấy đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.
Nhưng Dương Bằng Nghĩa có bằng chứng trong tay đương nhiên sẽ không đồng ý, anh ấy đã tranh luận cãi lý với tổng biên tập.
Trong cơn giận dữ, tổng biên tập tạm thời cách chức anh ấy, ông ta cũng tuyên bố phải đăng báo đuổi anh ấy.
Lục Hi nghe vậy cũng vô cùng tức giận, anh đã tiếp xúc với Dương Bằng Nghĩa mấy lần, anh ấy là một người chính trực thành thật.
Chuyện này anh vừa nghe xong liền cảm thấy có mùi cấu kết nồng nặc.
Lục Hi hơi trầm tư, sau đó anh nói với Trương Hồng Hà: “Chị Trương, đừng buồn nữa, nói không chừng chuyện sẽ có khả năng chuyển biến tốt”.
Trương Hồng Hà than thở một tiếng, miễn cưỡng giả bộ cười tươi nói: “Cậu hãy ăn ngon nhé, đây cũng là lần cuối chị Trương làm đồ ăn sáng cho cậu rồi”.
Nói xong, Trương Hồng Hà đi vào sau bếp.
Lục Hi mặc mũi tối sầm, ăn cơm xong liền cùng Vân Khả Thiên và Tần Lam trở lại tiệm tạp hóa.
Tần Lam vừa muốn đi ra ghế sofa nằm thì bị Lục Hi ném sang một bên, sau đó anh nói.
“Đây là vị trí của ông đây, sau này kẻ nào dám ngồi, tôi giết kẻ đó”.
Nhìn Lục Hi vẻ mặt tối sầm, Tần Lam dù tính tình nóng nảy cũng không dám hé răng, cô ta ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
Vân Khả Thiên càng không cần phải nói, anh ta biết điều ngồi trong góc.
Lúc này, Lục Hi châm một điếu thuốc, phun một vòng khói nói: “Tổng biên tập này lợi hại đấy”.
Vân Khả Thiên ở một bên nói: “Anh Lục, có cần trừng trị hắn không?”
“Đương nhiên phải trừng trị rồi, nhưng làm sao trừng trị được? Không thể tìm đến cửa đánh hắn một trận, cái này không phù hợp với thân phận của tôi”, Lục Hi phun ra vòng khói thuốc nói.
Lúc này, Vân Khả Thiên lại gần nói: “Anh Lục, trừng trị hắn cũng có cách thôi”.
Tần Lam nhìn dáng vẻ hai người lén la lén lút, cô ta nói: “Các anh muốn làm cái gì thế?”
“Nếu tên tổng biên tập này ỷ thế hiếp người, vậy thì chúng ta sẽ khiến hắn chịu quả báo”, Vân Khả Thiên dương dương tự đắc nói.
…
Buổi trưa, tại khách sạn Lâm Khê Các.
Trong một phòng bao sang trọng, tổng biên tập Quách Chấn Ninh của nhật báo Tây Kinh gần như được mọi người yêu quý kính trọng nhường cho vị trí ngồi đầu.
Còn quản đốc Lưu Khải Minh của nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng dẫn theo hai quản lý nữ lẳng lơ ngồi cùng phía dưới.
Hai quản lý nữ liên tục chuốc rượu và gắp thức ăn cho Quách Chấn Ninh, cặp ngực đầy đặn không ngừng cọ xát vào người ông ta, Quách Chấn Ninh trái ôm phải ấp, vui mừng hết cỡ.
Không bao lâu, Quách Chấn Ninh đặt ly rượu xuống, ông ta nói với Lưu Khải Minh.
“Tôi nói này Khải Minh, khoảng thời gian này cậu phải dừng lại đi, cái tên chuyên đi gây họa Dương Bằng Nghĩa kia đã vạch trần cậu rồi, may mà bị tôi nhìn thấy đàn áp rồi, nếu không thì mấy cậu đều xảy ra chuyện”.
Lưu Khải Minh lập tức nói.
“Tôi biết, tôi biết, cái thằng nhãi kia nhìn chằm chằm vào tôi không phải một ngày hai ngày, phiền chết mất”.
“Tôi cũng phát phiền với thằng nhãi này, gây ra bao nhiêu chuyện cho tôi, lần này tôi nắm thóp hắn ta báo cáo lên trên để đuổi thằng này đi rồi”.
“Được được được”.
Lưu Khải Minh vỗ tay nói.
“Tên nhãi này thật là phiền chết đi được, đuổi hắn ta đi là tốt nhất”.
Nói xong, Lưu Khải Minh nhìn Quách Chấn Ninh cười nói.
“Chủ biên Quách, sáng nay tôi vừa cho người qua biếu chị nhà một triệu để chị nhà mua mấy bộ quần áo”.
Quách Chấn Ninh mặt tối sầm, nói: “Làm mấy trò này làm gì, thật là”.
“Là cho chị nhà mua quần áo, anh đừng tức giận, không có ý gì khác đâu”, Lưu Khải Minh cười nói.
Quách Chấn Ninh lắc đầu nói: “Lần sau không được phép như vậy”.
“Dạ dạ dạ, biết”, Lưu Khải Minh cười cười gắp đồ ăn cho Quách Chấn Ninh.
Khi tiệc đã gần kết thúc, nhìn thấy Quách Chấn Ninh đã uống gần xong, tâm tư cũng đặt trên người hai quản lý nữ.
Lưu Khải Minh nháy mắt với hai quản lý, bọn họ ngầm hiểu ý.
“Chủ biên Quách, ông uống nhiều rồi, để chúng tôi đỡ ông lên trên nghỉ ngơi”.
Nói xong, hai người đỡ Quách Chấn Ninh đi lên tầng, Lưu Khải Minh ở một bên cười xòa..