Anh ấy vừa mới nhậm chức mà đã làm thế, lãnh đạo biết được, đuổi việc anh ấy thì làm sao bây giờ.
Cho nên chị mới nói thay cho Dương Bằng Nghĩa.
Bản thân chị cũng đã chuẩn bị tư tưởng bị mắng, nhưng chị không ngờ rằng mẹ chồng mình lại mắng bằng những lời lẽ ác độc như vậy.
Lúc này, bố của Dương Bằng Nghĩa cũng lên tiếng.
“Bằng Nghĩa, ban đầu con không nghe lời bố với mẹ, cứ đòi cưới Trương Hồng Hà, ừ thì cưới, giờ con đã có chút thành tựu, bảo con lo cho em trai một chút thì vợ con lại nhảy ra, thế này không được thế kia cũng chẳng xong.
Trong mắt con có còn người bố người mẹ này hay không hả? Trong mắt vợ con có còn người bố chồng, mẹ chồng này nữa không? Nếu con sợ vợ thì đi luôn đi, nhà ta cũng chẳng trông cậy vào con làm gì, coi như không có đứa con trai này”.
“Bố, bố đừng nóng mà”.
Dương Bằng Nghĩa thấy bố mình nói chuyện, anh ta đang khó xử cũng chỉ đành khuyên nhủ trước rồi nói.
Lúc này, em trai của Dương Bằng Nghĩa cũng cất lời.
“Anh, nếu anh không tiện thì thôi vậy ạ.
Em thấy nhà mình là chị dâu quyết định, vậy em cũng không làm khó anh nữa.
Em chịu khổ thêm chút, mệt thêm chút, cũng không chết được, không sao đâu anh”.
Nghe lời nói mỉa móc của em trai chồng, Trương Hồng Hà rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc như mưa, chạy ra ngoài.
Gia đình này vốn không coi chị là người trong nhà, nếu cứ ở đây thì cũng chẳng ích gì.
Mà Dương Bằng Nghĩa thấy vợ khóc chạy đi, đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng lại thấy gương mặt giận dữ của bố mẹ thì chỉ đành thở dài ngồi xuống.
Trương Hồng Hà chạy ra ngoài, càng nghĩ càng đau lòng, cứ thế đau lòng khóc ở ngoài cửa.
Bao nhiêu năm qua, chị chưa được bước chân vào nhà họ Dương, bây giờ mãi mới có cơ hội làm hòa thì gia đình nhà người ta lại không hề tôn trọng mình.
Hơn nữa, bản thân chị ra mặt cho chồng, bị người nhà chồng trách mắng mà Dương Bằng Nghĩa lại mặc kệ chị.
Trương Hồng Hà lần đầu tiên cảm thấy thất vọng về chồng mình.
Vào lúc này, Lục Hi và Vân Khả Thiên cùng Tần Lam, có cả Vân Thắng Quốc đi từ xa đến.
Các giác quan của Lục Hi cực kỳ mẫn cảm, từ xa đã nhìn thấy Trương Hồng Hà đang khóc ngoài cửa, anh vội đi lên hỏi.
“Chị Trương, chị sao vậy? Không phải là đi ăn cơm gia đình ư, sao lại khóc thế này?”
Trương Hồng Hà nhìn thấy người quen, càng không ngăn được nỗi ấm ức trong lòng, vừa khóc vừa kể lại cho Lục Hi nghe.
Chị kể xong, Lục Hi đã giận dữ cực điểm.
Vừa mới lên chức mà đã mặc kệ vợ rồi.
Hơn nữa, người nhà họ Dương này lại càng quá đáng.
Lúc Dương Bằng Nghĩa chỉ là một phóng viên nho nhỏ thì không thăm không hỏi, giờ vừa làm quan to thì lập tức gọi tới ăn cơm, lại còn đòi kiếm việc cho em trai, đây mà là người một nhà à.
Lục Hi chậm rãi nói: “Chị Trương, chị đừng buồn, em đi dạy dỗ họ một phen”.
“Lục Hi, đừng mà, nhà bọn họ mãi mới có cơ hội ngồi lại với nhau”, Trương Hồng Hà vội can.
Lục Hi đáp: “Người nhà cái cóc khô gì, loại người như này ấy, chị càng coi trọng họ thì họ càng khinh thường chị.
Em chống lưng cho chị, xem họ dám làm gì chị nào, chúng ta đi”.
Nói rồi, Lục Hi kéo Trương Hồng Hà đi vào trong, mấy người Vân Thắng Quốc cũng đi theo sau.
Tần Lam thì càng hằm hằm hơn, tính cô ta đã nóng, nghe chuyện này xong thì đã sắp không nhịn nổi.
Lục Hi kéo tay Trương Hồng Hà, đi vào chỗ phòng riêng, nói: “Họ ở phòng kia sao?”
“Hay là thôi đi, như vậy không tốt cho Bằng Nghĩa đâu”, Trương Hồng Hà lau nước mắt nói.
Lục Hi lạnh lùng cười: “Nhà bọn họ tính cách thì tốt lắm cơ, có gì mà không được chứ.
Không cho họ biết chút đắng cay thì họ còn tưởng mình là vương tướng cơ đấy.
Chị không phải sợ, có em đây rồi”.
Nghe Lục Hi nói vậy, Trương Hồng Hà nghĩ đến thái độ gia đình kia đối với mình, bèn cắn răng đưa Lục Hi và mọi người vào phòng.
Thấy Trương Hồng Hà đi rồi về, mẹ của Dương Bằng Nghĩa lập tức trợn mắt nói.
“Cứ tưởng là giỏi giang thế nào cơ, có giỏi chị đừng về nữa”.
Lúc này, Lục Hi, Tần Lam, Vân Thắng Quốc và Vân Khả Thiên cũng đi vào.
Lục Hi lạnh lùng nhìn đám người này, nói: “Một đám hợm hĩnh khinh người”.
Bà mẹ nghe thấy thế thì lập tức đập bàn, đứng lên nói: “Cậu là cái thá gì mà dám nói chúng tôi?”
Sau đó bà ta nhìn Trương Hồng Hà, hung ác nói.
“Hay lắm, còn dám tìm người giúp đỡ cơ đấy, thế nào, chị muốn làm gì, muốn đánh chúng tôi à?”
Trương Hồng Hà bị quát lớn, đứng rúm ró ở góc tường, không dám lên tiếng.
“Cái loại như mấy người đánh thì đánh thôi, bà làm gì được bọn này nào?”
Tần Lam nói xong thì định lên tát vào miệng mẹ của Dương Bằng Nghĩa.
Vân Khả Thiên thấy vậy bèn kéo tay cô ta lại: “Chị Tần, đừng xúc động quá”.
Vân Khả Thiên đã được chứng kiến tính khí của Tần Lam, nếu Tần Lam mà tát cho bà già kia, bà ta bị thế nào họ không quan tâm, nhưng hai vợ chồng Dương Bằng Nghĩa sẽ cãi nhau to với cả nhà mất.
Lúc này, Lục Hi cười khẩy: “Bình thường thì không thăm không hỏi, Dương Bằng Nghĩa vừa lên chức là đến đòi xếp việc cho ngay, các người cũng có mặt mũi nói mấy chuyện này à?”
“Chuyện nhà chúng tôi liên quan gì đến cậu?”, mẹ của Dương Bằng Nghĩa lạnh lùng nói.
“Hừ, chuyện nhà mấy người tôi chả thèm quan tâm, nhưng đây là Dương Bằng Nghĩa, tôi phải quan tâm.
Tôi có thể đưa Dương Bằng Nghĩa lên làm vị trí này thì cũng có thể đưa Dương Bằng Nghĩa đi làm nhân viên quét rác được”, Lục Hi nói.
“Ái chà, anh nghĩ anh là ai mà uy quyền thế? Anh là bí thư Tỉnh ủy chắc?”
Em dâu của Dương Bằng Nghĩa hất tóc, trợn mắt nói.
Lúc này, Vân Thắng Quốc đứng ở sau lưng Lục Hi mới bước lên trước mặt Dương Bằng Nghĩa, chậm rãi nói.
“Dương Bằng Nghĩa, nếu không nhờ có cậu Lục đây tiến cử thì cậu nghĩ cậu làm được lên chức phó phòng à? Nực cười thật, vị trí này ai ngồi cũng được chắc?”
“Bí, bí thư Vân”.
Dương Bằng Nghĩa nhìn thấy người đang lên tiếng, lập tức kinh hãi đứng dậy.
Mà bố mẹ, em trai và em dâu của Dương Bằng Nghĩa lúc này cũng phát hiện người nói chuyện này lại là ông lớn của tỉnh Tây Bắc, liền sợ hãi đứng lên.
Vân Thắng Quốc chính là người dăm ba bữa lại lên TV một lần, Tây Bắc này có ai mà không quen mặt chứ..