Chỉ thấy bố của Dương Bằng Nghĩa chìa hai tay khom người bước tới, ông ta cúi người gật đầu với Vân Thắng Quốc: “Bí thư Vân, có thể gặp được ông đúng là quá vinh hạnh”.
Nhưng Vân Thắng Quốc lại chắp hai tay sau lưng, không hề để ý đến ông ta mà nói với Dương Bằng Nghĩa.
“Để cho cậu làm chủ nhiệm là cậu Lục đề cử, cũng thấy cậu là người chính trực nên cậu mới có cơ hội đấy.
Tôi hy vọng cậu có thể giữ vững nguyên tắc, làm một vị quan tốt, nếu không thì đừng nói cậu Lục không bằng lòng, tôi cũng không bằng lòng”.
Nói xong, Vân Thắng Quốc liền lui về sau lưng Lục Hi.
Lúc này, người nhà họ Diệp kinh hãi nhìn Lục Hi.
Từ cách nói chuyện và vị trí đứng của Vân Thắng Quốc, bọn họ cũng nhìn ra người đứng đầu Tây Bắc nàyđang hạ mình rất thấp đứng trước mặt Lục Hi.
Chỉ là bọn họ không quen biết Lục Hi, càng không biết Lục Hi có lai lịch gì.
Có thể khiến cho nhân vật lớn hàng cấp cao của Tây Bắc cung kính như vậy, chàng thanh niên này bọn họ tuyệt đối không chọc nổi.
Nhớ ra vừa rồi còn mắng chàng thanh niên này, trong nháy mắt người nhà họ Diệp toát mồ hôi lạnh khắp người.
Lúc này, vợ chồng Dương Bằng Nghĩa hết sức kinh ngạc nhìn Lục Hi.
Nghe ý tứ của Vân Thắng Quốc là anh ấy nhận được tiến cử của Lục Hi, vậy nên mới có cơ hội ngồi trên vị trí này.
Nhưng họ đều biết, chẳng qua Lục Hi chỉ là ông chủ của một tiệm tạp hóa nhỏ, làm sao có quan hệ với bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa xem ra, bí thư Vân còn rất cung kính với Lục Hi.
Lúc này, Lục Hi quét mắt nhìn người nhà họ Diệp, anh nói.
“Bảo mấy người là mắt chó coi thường người khác, nói sai rồi hả?”
“Không có không có, là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, người bạn già này của tôi miệng lưỡi không tốt, anh đừng chấp bà ấy làm gì”, bố của Dương Bằng Nghĩa cười nói với Lục Hi.
Còn mẹ của Dương Bằng Nghĩa không dám nói một lời nào, bà ta cúi đầu, ngay cả nhìn Lục Hi cũng không dám.
Lúc này, Lục Hi hừ lạnh một tiếng, anh nói với người của nhà họ Lục: “Các người tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.
Sau khi đám người Lục Hi và Vân Thắng Quốc rời đi, người nhà họ Diệp mới ngơ ngác ngồi xuống ghế.
Lúc này, bọn họ đã tràn đầy kính sợ nhìn về phía Trương Hồng Hà.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra một người phụ nữ nông thôn như Trương Hồng Hà lại quen biết nhân vật lớn Lục Hi và Vân Thắng Quốc này.
“Cái này, Hồng Hà à, tối nay về nhà để mẹ con nấu món sở trường cho, đồ cũng ngon hơn ở quán cơm này nhiều”, vẫn là bố mẹ của Dương Bằng Nghĩa phá vỡ yên lặng.
Lúc này, mẹ của Dương Bằng Nghĩa cũng vội vàng nói: “Đúng đúng, buổi tối về nhà để mẹ nấu cơm cho con, tiệm ăn sáng kia của con cũng đừng mở nữa, thức khuya dậy sớm khổ cực như vậy làm gì”.
“Anh à, chuyện công việc của anh cũng không gấp, đơn vị bây giờ cũng khá tốt”.
“Đúng, đúng, không gấp gáp”.
Em trai và em dâu của Dương Bằng Nghĩa cũng vội vàng nói.
Trương Hồng Hà cười gật đầu, nhưng trong lòng lại than thở một tiếng.
Thực tế như vậy, không có một chút tình cảm của gia đình, có gì khác nhau chứ!
…
Ở một phòng VIP khác, đám người Lục Hi đã ngồi xuống, thư ký của Vân Quốc Thắng đã gọi xong đồ ăn từ sớm và vẫn luôn chờ ở đây, cho nên cũng được mang lên rất nhanh.
Vân Khả Thiên rót rượu cho mọi người, Vân Thắng Quốc nâng ly nói.
“Cậu Lục, tôi thay mặt chính phủ và quốc gia cảm ơn cậu”.
Lục Hi cười một tiếng, nâng ly nói: “Một cái nhấc tay mà thôi, không cần cảm ơn”.
Vân Thắng Quốc uống một hơi cạn sạch, mặt đầy hưng phấn nói.
“Đối với cậu Lục là một cái nhấc tay, nhưng với mười triệu người dân mà nói, đây chính là chuyện quan trọng, lần này tôi quyết định làm một nghi thức chào mừng quốc bảo trở về, đến lúc đó cậu Lục nhất định phải đến đó”.
Lục Hi lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ này, không đi đâu”.
“Như vậy sao được, nói thế nào thì quốc bảo này cũng là do cậu mang về.
Nếu cậu không đến, trong lòng tôi không thoải mái đâu.
Cậu yên tâm, tôi biết cậu Lục thích khiêm tốn, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến cậu, cậu xem được không”.
Lục Hi hơi một suy tư nói: “Nếu bí thư Vân kiên trì như vậy thì để tôi đi một chuyến”.
“Cảm ơn cậu Lục nể mặt”, Vân Thắng Quốc cười nói.
Quốc bảo này nói thế nào cũng là Lục Hi đưa về, Vân Thắng Quốc cảm thấy, nếu Lục Hi không đến, rõ ràng sẽ là ông ta giành công lao về mình, ông ta đường đường là một bí thư Tỉnh ủy, làm vậy cũng có chút ngượng ngùng.
Sau đó, mấy người vừa ăn vừa trò chuyện.
Không bao lâu, điện thoại của Lục Hi bỗng nhiên vang lên, anh cầm xem liền nhíu mày, mặt đầy vẻ khổ sở.
Một lát sau, Lục Hi vẫn nghe máy.
“Alo, lão Vương”.
“Hừ, tiểu tử, bây giờ là lúc cậu nên thực hiện lời hứa”.
“Lão Vương, có chuyện gì ông nói đi”, Lục Hi biết không tránh khỏi nên cũng vui vẻ đồng ý.
“Tôi chuẩn bị bảo cậu đi làm giáo quan cho một đám trẻ tuổi, luyện tập một chút cho bọn họ, cậu chuẩn bị đi, sáng sớm mai sẽ có người liên lạc với cậu”.
“Lão Vương, ông bảo tôi giết người cũng được, nhưng bảo tôi dạy dỗ người ta thì không thể đâu”, Lục Hi mặt mày ủ rũ nói.
“Hừ hừ, không biết, đêm đó ở Nam Hồ Tây Kinh cậu rất oai phong mà”.
“Alo lão Vương, có thể không nói chuyện này không?”
“Cậu vẫn nên biết điều đi cho tôi, chuyện rắc rối của cậu còn nhiều lắm đấy, nếu quốc gia truy cứu tới thì cậu không gánh nổi đâu”.
“Được được được, tôi đi là được chứ gì, làm giáo quan cho ai?”
“Lính đặc chủng Viêm Long”.
“Viêm Long? Bọn họ không có giáo quan sao?”
“Haiz, cái đám nhãi ranh đó ấy hả, giáo quan trước bị bọn họ đánh cho hộc máu, mấy ngày trước mời một tông sư làm giáo quan, nhưng đám nhãi ranh kia không đứa nào phục, tông sư kia cũng tự giữ thân phận nên lười dạy.
Tôi bảo cậu qua, một là để dạy dỗ đám nhãi ranh kia, sau đó để tông sư kia nhìn thấy cũng không phải chỉ có ông ta mới có thể dạy được lính Viêm Long”.
“Lão Vương, sao ông cứ chắc chắn tôi có thể dạy được đám nhãi đó, nghe nói Viêm Long chính là lính đặc chủng trong đặc chủng”.
“Vốn dĩ tôi cũng có hơi nghi ngờ, nhưng từ khi thưởng thức kiệt tác của cậu ở Nam Hồ, tôi lại rất có lòng tin”.
“Được rồi, nếu ông mở lời thì tôi đi là được chứ gì”.
“Tốt lắm, cứ như vậy đi”.
Lục Hi mặt mày ủ rũ cúp điện thoại, không nhịn được thở dài.
Vân Khả Thiên thấy vậy liền nói: “Sao vậy anh Lục?”.