Cự Long Thức Tỉnh


Kiếm Huyền Băng trong tay Lâm Phong chém ra một loạt kiếm ảnh ngưng tụ thành một cái lồng có hình dạng bông tuyết trùm xuống đỉnh đầu Lục Hi, ông ta tin rằng trong vòng năm chiêu mình liền có thể phế bỏ hai tay của Lục Hi.

Lục Hi nhìn thấy kiếm ảnh đầy trời thì chỉ lạnh lùng cười rồi vung quyền lên nghênh chiến.

Quyền kiếm va chạm tạo ra những tiếng leng keng vang rền.

Lâm Phong kinh hãi, kiếm Huyền Băng ngưng tụ từ hàn băng chân khí mà ông ta dày công tu luyện còn có thể chém vàng đoạn ngọc.

Thế mà Lục Hi thực sự có thể dùng một quyền tay không của mình để chặn kiếm Huyền Băng, rõ ràng chân khí của anh cũng đã hùng hậu đến một mức độ nhất định.

Lúc này Lâm Phong mới hoàn toàn coi trọng Lục Hi.

Có thể dùng một quyền tay không để cản kiếm Huyền Băng, lại không sợ khí lạnh mà kiếm Huyền Băng bộc phát ra, tên nhóc này không phải tông sư thì cũng đã không còn cách cấp bậc tông sư bao nhiêu bước, cho dù chỉ là một bán bộ tông sư thì cũng đã rất đáng để ông ta coi trọng.

Giờ phúc này Lâm Phong mới bỏ đi sự khinh thường, dùng hết sức vũ động kiếm Huyền Băng, kiếm thế nhanh như chớp chém về phía Lục Hi.

Vừa thấy Lâm Phong gia tăng công thế, Lục Hi cười nói: "Bây giờ mới có chút bộ dáng của tông sư".

Vừa nói anh vừa vung song quyền giống như hai thiên thạch vàng lên đối chiến.


Lục Hi sở hữu sức mạnh của cự long, thể chất của anh ta đã trải qua những thay đổi to lớn, đã có được một số thuộc tính của cự long.

Cho dù anh không thi triển công lực thì đao kiếm bình thường cũng không thể làm tổn thương anh dù chỉ là nhỏ nhất.

Sau khi anh thi triển sức mạnh cự long thì chỗ nào trên người anh cũng trở thành thần binh không thể chống lại, song quyền của anh được cự long lực bao phủ, đối kháng với kiếm Huyền Băng không gặp một chút khó khăn nào.

Anh mở ra mắt xuyên thấu phối hợp với cự long lực, lại vận dụng thuật cận chiến thần quan, phối hợp tất cả các năng lực với nhau đúng là càng đánh càng hăng.

Nhất cử nhất động của Lâm Phong đều bị mắt xuyên thấu dự đoán được, mọi chuyển động như sắp đạt đến cực hạn đều có thể bị Lục Hi bắt bài, anh hoàn toàn có thể đoán được hướng tấn công tiếp theo của đối thủ.

Hơn nữa đối với thuật cận chiến thần quan, ý thức thứ hai ngày đêm không ngừng thôi diễn khiến cho anh càng lúc càng lĩnh ngộ được sự cao thâm.

Tuy nói việc anh thôi diễn ra biến hóa bên trong thuật cận chiến thần quan chẳng qua chỉ như giọt nước trong biển rộng, nhưng chỉ cần một môn võ kỹ này đã đủ khiến cho năng lực của anh cao thêm một bậc.

Ngay cả khi phải đối mặt với tông sư, người đã có những tri ngộ độc đáo của riêng mình, thì Lục Hi cũng không hề rơi xuống thế hạ phong.

Đội Viêm Long nhìn thấy hai giáo quan quyền kiếm đối oanh, liên tục thi triển võ kỹ thì đều bị mê hoặc.

Trận chiến giữa hai người này hoàn toàn có thể xem là một màn trình diễn chuẩn mực.

Võ kỹ của Lâm Phong rất nhanh và sắc bén, linh hoạt ngừng nghỉ khiến cho người ta khó nắm bắt.

Võ kỹ của Lục Hi thì rất tuyệt đỉnh, quyền cước thân pháp vô cùng ảo diệu, lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, vào những thời gian và vị trí mà người ta không thể lường trước được thì anh sẽ ngay lập tức tung ra một quyền khiến cho người ta căn bản không thể nào phòng bị.

Lâm Phong càng đánh càng kinh hãi, ông ta tự nhận bản thân đã đạt đến trình độ cao thâm khi lý giải võ kỹ.

Tuy nhiên, Lục Hi mỗi lần xuất chiêu đều cho ông ta cảm giác không thể phòng bị, nếu không có kiếm Huyền Băng trong tay để chống đỡ thì ông ta có lẽ đã bị đánh bại từ lâu.

Lâm Phong ngay lập tức chém nhanh mấy kiếm để tách ra khỏi Lục Hi, sau đó nói: "Cậu rất lợi hại, có đủ tư cách để kiêu ngạo, nhưng đã đến lúc để cho cậu nghiêm túc nhận định rõ thế nào là tông sư cao thủ chân chính".

Nghe Lâm Phong nói lời này, Lục Hi cười nói: "Mau thi triển toàn bộ thực lực đi, đừng để tôi thất vọng".


Lâm Phong nhìn Lục Hi không nói lời nào, nhưng đột nhiên quanh thân ông ta lại nổi lên chân khí ngưng tụ thành từng trận gió xoáy cuồng bạo.

Chỉ trong khoảng khắc, trong phạm vi ba trượng vòng quanh Lâm Phong đã nổi lên cuồng phong bạo tuyết, giống như ngày đông giá rét vừa buông xuống.

Lúc này, nhiệt độ trong toàn bộ sơn cốc đột ngột giảm xuống, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Mà trong phạm vi ba trượng vòng quanh Lâm Phong vẫn là một thế giới trời đông giá rét.

Hai mắt của ông ta đã gần như biến thành màu trắng, trong phạm vi ba trượng vòng quanh ông ta nổi lên cuồng phong, thỉnh thoảng còn có tia chớp lóe lên.

Lâm Phong giống như chúa tể băng tuyết, khiến cho ngày hè chói chang ngay lập tức trở thành trời đông lạnh giá.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ngoại trừ Lục Hi đều hít sâu một ngụm khí lạnh.

Chẳng lẽ đây mới chính là thực lực chân chính của một tông sư, chính là "Đạo" trong truyền thuyết?
Bọn họ đang đứng ở xa nhưng vẫn cảm nhận được khí lạnh thấu xương, thật không dám tưởng tượng người đứng trong phạm vi ba trượng xung quanh Lâm Phong đang cảm thấy như thế nào.

Chỉ sợ Lâm Phong chưa cần làm gì thì cuồng phong bão tuyết kia đã đủ để lấy mạng bọn họ rồi.

Mọi người bắt đầu lo lắng cho Lục Hi, thực lực của anh tuy rất mạnh nhưng đứng trong "Đạo" của tông sư thì liệu có ai có thể sống sót?
Lục Hi mở ra mắt xuyên thấu cẩn thận quan sát Lâm Phong.

Anh thấy Lâm Phong đã sử dụng hàn băng chân khí của mình để tạo ra một phạm vi cực lạnh rộng khoảng ba trượng, bất cứ ai đứng trong phạm vi này cũng sẽ dần dần bị đóng băng, trở nên chậm chạp, sau đó bị gió chớp sắc như dao công kích.


Thuộc tích công kích này, cấp bậc dưới tông sư chắc chắn không thể nào ứng phó nổi.

Lục Hi cuối cùng cũng hiểu tại sao tông sư được biết đến như một tồn tại bất khả chiến bại.

Chỉ nói riêng đòn công kích này thì cao thủ bình thường đã không thể chống đỡ, chỉ có tông sư khác mới có thể khiêu khích.

Giờ phút này Lâm Phong giống như một chiến thần băng giá, vung kiếm Huyền Băng trong tay lên rồi nói.

"Lục Hi, tiến đến chịu chết đi".

Toàn đội Viêm Long đều hướng ánh mắt về phía Lục Hi, dưới khí thể khủng bố của một tông sư thì liệu Lục Hi có dám nghênh chiến không?
Chỉ thấy Lục Hi bật cười, toàn thân bốc lên một ngọn lửa vàng, anh không nói một lời liền phóng thẳng vào phạm vi cực lạnh kia.

Trái tim của mọi người giật thót.

Lâm Phong nhếch miệng cười lạnh, bên trong phạm vi cực lạnh này thì ông ta chính là chúa tể.

Kẻ thù đi vào phạm vi cực lạnh không chỉ phải chịu các tác động tiêu cực như đóng băng hay chậm chạp mà còn bị gió chớp sắt như dao công kích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận