Giữa tông sư với nhau sẽ không nảy sinh chiến đấu, bởi tu vi của họ đã tới một cảnh giới nhất định, nếu đánh nhau sẽ là anh chết tôi sống, rất khó khống chế, cho nên nếu không có thù hận gì sâu đậm thì các tông sư sẽ không đánh nhau.
Mà cấp bậc dưới tông sư, bởi tông sư đã lĩnh ngộ được “đạo”, cho nên dù có là cao thủ tiên thiên đi nữa thì cũng chẳng thể là đối thủ của tông sư được.
Cho nên, mãi đến giờ mà vẫn chưa có tông sư nào bị thua.
Lâm Phong cũng không cho phép chuyện này xảy ra.
Lúc này, chỉ thấy kiếm của Lâm Phong căng lại, ép lui Lục Hi.
Bỗng nhiên, một tiếng hét dài vang lên, ông ta vung kiếm về phía Lục Hi.
Phạm vi cực lạnh của ông ta bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lẽo như núi băng ập tới chỗ Lâm Hi.
Lúc này, mọi người giật mình căng thẳng.
Chỉ thấy Lục Hi bỗng nhiên bị một lớp băng thật dày đè lên.
Thấy cảnh này, mọi người đều sợ hãi hô lên.
Đến cả Dương Quân luôn bình tĩnh cũng phải nhíu mày.
Lục Hi bị đóng băng trong nháy mắt, Dương Quân cũng nhìn ra được đây là đòn sát thủ của Lâm Phong.
Ông ta bỏ việc duy trì phạm vi cực lạnh mà thay bằng một chiêu không ai tránh nổi, gần như đã hội tụ toàn bộ chân khí hàn băng cả đời của mình, có thể nói là một chiêu long trời lở đất.
Chiêu số này trực tiếp phá vỡ chân khí hộ thân của Lục Hi.
Mất đi chân khí lửa hộ thân, Lục Hi bị đông cứng lại, không biết có thể tồn tại được hay không.
Chỉ thấy Lâm Phong mỉm cười cầm kiếm đứng đó.
Đây là đòn sát thủ của ông ta, Cực Hàn Băng Đông!
Đây là chiêu công kích đơn mạnh nhất của ông ta.
Ông ta sử dụng chân khí hàn băng biến thành một nhà tù hàn băng, đóng băng kẻ địch.
Chiêu này có thể nói là vô địch.
Bởi chiêu này là dùng thủ pháp đặc thù để áp súc chân khí hàn băng đến cực độ, trong đó ẩn chứa khí cực lạnh, còn mạnh hơn cả phạm vi cực lạnh mấy lần.
Con người không thể nào sinh tồn ở nơi không có độ ấm như vậy.
Nếu dính phải Cực Hàn Băng Đông của ông ta thì dù có là tông sư cũng phải trọng thương.
Ông ta không tin Lục Hi còn có thể sống được.
Lúc này, mọi người đều sửng sốt nhìn Lục Hi đang bị đóng băng.
Một khối băng lớn đang bao bọc quanh người Lục Hi, đến mức không nhìn thấy bóng dáng anh bên trong.
Mọi người đều cảm nhận được khí lạnh thấu xương toát ra từ khối băng kia.
“Kết thúc rồi, không một ai có thể tồn tại dưới chiêu Cực Hàn Băng Đông của tôi”, Lâm Phong nhìn nhóm lính đặc chủng Viêm Long vẫn đang hy vọng, lạnh lùng nói.
Trong lúc nói chuyện, ông ta giống như gió lạnh gào thét, đám người cầm lòng không đậu mà rùng mình một cái, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Đã qua một thời gian dài rồi mà Lục Hi vẫn chưa có hành động gì, 80% là không ổn.
Tông sư đúng là tông sư, vẫn là người bất phàm.
Lúc này, đến cả Dương Quân cũng phải lắc đầu, không còn hy vọng gì về việc Lục Hi còn sống nữa.
Hắn ta giờ này mới hiểu được uy lực của một tông sư.
Nếu là hắn ta thì có lẽ đã không thể kiên trì được mười phút trong phạm vi cực lạnh kia, chứ đừng nói là chiêu Cực Hàn Băng Đông này.
Nhưng khi Lâm Phong vừa dứt lời thì hàn băng khổng lồ đang bao vây Lục Hi bỗng nhiên nổ tung, thân hình Lục Hi nhảy lên giữa không trung.
“Cũng đến lúc ông nếm thử sức mạnh của tôi rồi, tiếp nhận lửa rồng đi!”
Chỉ thấy Lục Hi đang bay giữa không trung, hai tay hợp lại, phun ra một luồng lửa cháy về phía Lâm Phong.
“Anh ta còn sống!”
“Không thể tin được, anh ta vẫn bình yên vô sự”.
“Giáo quan Lục đỉnh quá”.
Thấy Lục Hi phá băng mà ra, đám người Viêm Long lập tức kích động hô to.
Bọn họ có thái độ khác nhau về Lục Hi và Lâm Phong.
Lâm Phong là một tông sư thì đáng lẽ nên được tôn trọng.
Nhưng người này cực kỳ ngạo mạn, ban đầu Dương Quân vì thấy ông ta quá ngạo mạn nên mới cãi lại mấy câu, ông ta liền giận dữ bỏ đi.
Sau đó ông ta ra hai chiêu kiếm rồi đi, chẳng ai thấy mặt ông ta nữa.
Còn Lục Hi lại là người có thực lực không thua kém gì tông sư.
Anh đã dùng sức mạnh của mình để thuyết phục nhóm người này, đồng thời dạy bọn họ những kiến thức thực tế hữu dụng.
Cho nên để mà so sánh thì bọn họ vẫn nghiêng về Lục Hi hơn.
Thấy Lục Hi không những phá băng đi ra mà còn phun ra lửa như một vị thần để đánh trả, mọi người vừa sợ hãi mà cũng vừa vui mừng hoan hô.
Lâm Phong lúc này thì đã kinh hãi muốn chết đi được, không ngờ rằng Cực Hàn Băng Đông không thể vây sát được Lục Hi, mà kẻ này lại còn phản kích được đến mức đó.
Thủ đoạn này chỉ khi đã thành tông sư mới thi triển ra được, nhưng xem đủ loại dấu hiệu thì thấy Lục Hi còn chưa lĩnh ngộ được “đạo” cơ mà, cùng lắm là bán bộ tông sư thôi.
Nhưng ngọn lửa kẻ này phun ra khiến cho Lâm Phong cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Ngọn lửa này phun ra, còn chưa tới gần mà Lâm Phong đã cảm thấy nóng rực rồi.
Ngọn lửa này dường như đang ẩn chứa một hơi thở Hồng Hoang khủng bố, uy lực đủ để đốt hết mọi thứ.
Ông ta đang cảm thấy run sợ từ trong linh hồn.
Mà lúc này, đám lính đặc chủng Viêm Long cũng cảm nhận được một uy lực khủng khiếp từ luồng hỏa diễm kia.
Nhiệt độ cả vùng núi tăng cao, bọn họ bỗng cảm thấy miệng hạn lưỡi khô.
Lúc này, chỉ thấy Lâm Phong rống lên.
“Khôngggg”.
Kiếm Huyền Băng trong tay ngưng tụ một lớp băng sương, vẽ ra một hình tròn, hình thành một vách tường băng kín mít.
Rồng lửa trong nháy mắt bay tới, bức tường băng tan rã ngay lập tức, ngọn lửa đã phủ vào người Lâm Phong.
“Áaaaa!!!”
Lâm Phong kêu lên thảm thiết, ngay sau đó dùng hết toàn lực đẩy sạch chân khí hàn băng mình tu luyện cả đời ra ngoài, muốn dập tắt ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa mà Lục Hi phun ra chính là hơi thở của rồng.
Rồng lửa là một trong những chiêu tấn công mạnh nhất của tộc Cự Long.
Có thuộc tính đốt hết mọi thứ thì sao mà dễ dàng bị dập tắt cho được.
Nếu không thì tộc Cự Long sẽ chẳng thể trở thành sinh vật đẳng cấp thế giới..