Cự Long Thức Tỉnh


Dương Quân nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Với thần uy và thủ đoạn mà Lục Hi thể hiện ra, thứ mà anh truyền cho hắn ta chắc chắn sẽ là thần kỹ.

Mà bản thân Dương Quân cũng đã mắc kẹt ở chỗ cũ rất lâu rồi, hắn ta không phải người của thế gia võ đạo, thứ hắn ta tu luyện chỉ có kỹ thuật chiến đấu trong quân đội.

Chính là kỹ thuật chiến đấu trong quân này, cùng với thiên phú tuyệt đỉnh đến từ nội đan của hắn ta đã giúp Dương Quân được đứng vào hàng ngũ chiến tướng, có thể sánh ngang với tông sư.

Nhưng hắn ta vẫn chưa lĩnh ngộ được “đạo” của mình, hay còn gọi là chiến tướng chưa lĩnh ngộ được chiến kỹ bí truyền của bản thân.

Hắn ta đang mắc kẹt ở đây, mãi không tiến bộ.

Hiện tại nghe Lục Hi nói sẽ truyền công pháp tu luyện cho mình, hắn ta không mừng mới lạ.

Có công pháp Lục Hi truyền cho, Dương Quân tin chắc rằng không lâu nữa hắn ta sẽ lĩnh ngộ được chiến kỹ của mình, trở thành một chiến tướng chân chính.

“Tôi đồng ý”, Dương Quân không chút do dự mà đồng ý.

Lúc này, Lục Hi bỗng trở nên nghiêm túc hơn, nói.

“Môn pháp này sâu không lường được, với thiên phú của cậu thì chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì sẽ có một ngày đạt được thành tựu.

Hơn nữa thành tựu này chắc chắn sẽ vượt qua sự tưởng tượng của cậu.

Cậu phải hiểu thật sâu về công pháp này, và không được nói cho bất kỳ ai.


Bởi vì công pháp này liên quan đến một số bí mật, cậu phải giữ bí mật tuyệt đối”.

“Rõ, thưa giáo quan, tôi nhất định sẽ nghe theo lệnh giáo quan, giữ bí mật tuyệt đối”.

Dương Quân biết, những công pháp thế này đều không được truyền ra ngoài cho ai biết.

Như các thế gia võ đạo đều có công pháp bí truyền mà chỉ truyền thụ cho con cháu trong nhà, một vài công pháp trọng tâm còn chỉ truyền cho các thành viên nòng cốt.

Lục Hi lấy ra được thì chắc chắn không phải công pháp bình thường, yêu cầu hắn ta phải giữ bí mật thì cũng dễ hiểu.

Nhưng hắn ta đã nghĩ nhầm, Lục Hi không hề sợ công pháp này bị truyền ra ngoài.

Anh có ký ức của Cự Long, với tuổi thọ của nó thì có thể nói rằng đây là một cuốn lịch sử sống về thế giới tu chân.

Trong ký ức của Cự Long thì công pháp tu luyện mênh mông vô bờ, có thể nói là dùng mãi không hết.

Cho dù có lộ ra ngoài thì Lục Hi cũng không để ý.

Điều anh để ý đó là những công pháp này thuộc về thế giới tu chân, uy lực cực mạnh, chứ không phải là đồ vật thuộc về thế giới này.

Nếu để người khác phát hiện ra sự thần kỳ của nó, biết rằng đây là đồ vật do anh truyền ra thì chắc chắn sẽ rất rắc rối.

Biết càng nhiều thì sẽ càng cảm thấy mình biết ít.

Lục Hi cảm giác thế giới này có quá nhiều người và việc khó tin.

Nếu có thể khiêm tốn thì tốt nhất nên khiêm tốn, cho dù anh có gặp được kỳ ngộ thế này thì ai dám đảm bảo anh là người vô địch thiên hạ chứ.

Anh có được kỳ ngộ thì người khác không có chắc?
Nội đan của Dương Quân là một ví dụ.

Đây mới là điều anh đang lo.

Nghe được câu trả lời của Dương Quân, Lục Hi gật đầu.

Sau đó anh chọn ra một bộ công pháp tên “Bát Môn Luyện Thể Thuật”, dùng lực tinh thần in vào trong đầu Dương Quân.

Dương Quân chỉ cảm thấy đầu hơi váng, sau đó liền nhận được một loạt thông tin.

Hắn ta lập tức xem thông tin này.

Đến lúc hắn ta đọc hết Bát Môn Luyện Thể Thuật thì không khỏi thở dài kinh hãi.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.

“Thân thể con người chia làm Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Kinh Môn, Tử Môn.


Thông thường, bát môn của con người đều đóng kín.

Nhưng Bát Môn Luyện Thể Thuật này có thể giúp cậu mở ra bát môn, một khi mở hết toàn bộ thì cậu sẽ học được Bát Thức Cứu Cực Thể Thuật.

Thứ này có uy lực di sơn đáo hải, cậu phải tu luyện cho tốt vào”.

Dương Quân nghe xong thì cảm ngộ Bát Môn Luyện Thể Thuật trong đầu, càng thêm sùng bái Lục Hi.

Uy lực của thuật luyện thể này thực sự quá mạnh mẽ, không giống thứ mà thế giới này có.

Công pháp có giới thiệu rằng khi tu luyện tới cuối cùng, mở hết bát môn sẽ sở hữu một uy lực có thể đánh ma diệt thần.

Dương Quân đã bị môn công phu này chấn động đến mức không nói nên lời, nếu thật sự tu luyện được công pháp này thì Dương Quân cho rằng bản thân sẽ có năng lực xoay chuyển địa cầu.

Lúc này, Lục Hi nhìn Dương Quân đang sững sờ tại chỗ.

“Tôi nghĩ cậu cũng đã cảm nhận được uy lực của công pháp này rồi đúng không.

Tu luyện thật tốt vào.

Với thiên phú của cậu thì sau này sẽ có thành tựu rất khủng bố.

Chỉ cần cậu tu luyện Bát Môn Luyện Thể Thuật đến một mức độ thành công nhỏ thôi, trở thành chiến thần là điều hoàn toàn có thể”.

“Chiến thần!”
Nghe đến hai từ này, Dương Quân mới tình táo lại.

Chiến thần là danh xưng vinh dự nhất của quân nhân.

Từ khi Tân Hoa Hạ được thành lập cho đến nay, cũng chỉ có một vị chiến thần xuất hiện.


Đó là thần tượng của tất cả quân nhân, là một truyền kỳ.

Quay lại lúc Tân Hoa Hạ mới thành lập, toàn bộ khu vực Hoa Hạ bị một kẻ địch xâm lược, sinh linh đồ thán, khói lửa chiến tranh ở khắp nơi.

Người dân đất nước không chịu sự chèn ép của kẻ địch, bắt đầu phản kháng ở mọi nơi.

Lúc ấy có một người trẻ tuổi tên là Tần Húc gia nhập đội ngũ chống địch của Hoa Hạ.

Người này đi từ một binh sĩ bình thường, lập nên chiến công, chỉ trong nửa năm mà đã tới vị trí trung đội trưởng trinh sát.

Người này dẫn trung đội trinh sát của mình hoàn thành những nhiệm vụ bất khả thi.

Không có nơi nào là người này chưa đi tới, không có tin tức nào là người này không tình báo được, cũng không có nhiệm vụ nào người này không thể hoàn thành.

Người này từng một thân một mình thâm nhập vào trong quân doanh của kẻ địch, rồi thành công lấy được thủ cấp của chủ tướng trong quân doanh hơn mười ngàn người này quay về.

Trong một lần để che đường rút lui cho quân mình, người này đã khống chế cả một quân đoàn trên núi, đánh cho chúng bị thương rồi toàn thân trở ra.

Câu truyện truyền kỳ về công lao của người này nhiều không kể xiết, khi ấy quân đội muốn tiếp tục thăng chức cho người này nhưng lại bị từ chối.

Người này nói: “Tôi chỉ là một chiến sĩ bình thường, thích hợp làm quân tiên phong giết địch, không hợp đứng phía sau chỉ huy”.

Vì nếu tăng cấp thì sẽ không cần bản thân tự đi giết địch nữa mà là ngồi yên chỉ huy cho nên người này đã từ chối cơ hội được thăng chức làm tiểu đoàn trưởng.

Mấy năm tiếp theo đó, khi quân đội đánh đông dẹp bắc, người này tiếp tục lập nên không ít công trạng, cấp trên nhiều lần muốn cho thăng chức nhưng vẫn bị từ chối với lý do như trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận