“Phùng Tích Phạm”.
Đột nhiên Lục Hi quát lớn, một tiếng rồng ngâm hổ gầm vang vọng trong phòng.
“Tôi tới cứu anh đây”.
Phùng Tích Phạm bị tiếng nói này trấn áp, hắn ta ngơ ngác nhìn Lục Hi, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Một lúc sau chỉ nghe thấy Phùng Tích Phạm dùng giọng nói không đáng tin hỏi: “Anh thật sự tới cứu tôi sao?”
“Đúng vậy, bây giờ anh tự do rồi, có thể rời đi được”, Lục Hi chậm rãi nói.
Phùng Tích Phạm sững sờ trong chốc lát, hắn ta chậm rãi đứng lên, vẫn không dám tin: “Tôi thật sự được tự do?”
Lục Hi nhìn hắn ta mà không nói gì, anh ném điện thoại của mình về phía hắn ta rồi nói: “Gọi bố anh đi, ông ấy lo cho anh lắm”.
Phùng Tích Phạm nhận lấy điện thoại, dùng ngón tay run rẩy bấm dãy số, đến lúc này hắn ta mới thật sự tin người trước mắt đã cứu mình.
Nghĩ đến nỗi kinh hoàng mấy tháng nay, nước mắt Phùng Tích Phạm không nhịn được chảy xuống.
Hắn ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, nào có phải chịu đựng nỗi kinh hoàng và hành hạ như này, hắn ta cũng cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Từ lúc người mặc áo choàng đen thần bí kia xông vào phòng Phùng Tích Phạm, giết chết hai vệ sĩ của mình dễ như trở bàn tay, sau đó bắt hắn ta đi, hắn ta liền cảm thấy giống như mình đã đi vào địa ngục vậy.
Từ đó về sau, hắn ta luôn bị nhốt, đối phương cũng chưa từng nói chuyện với hắn ta, không cần tiền cũng không cần mạng, cứ nhốt hắn ta như vậy, mỗi ngày cho hắn ta ăn một bữa cơm, uống một chai nước, đây chính là cuộc sống mỗi ngày của hắn ta.
Mỗi ngày Phùng Tích Phạm đều chìm đắm trong sợ hãi, lo lắng đối phương sẽ giết hắn ta, suy nghĩ này càng ngày càng lớn theo thời gian, hắn ta cũng sắp bị suy nghĩ này hành hạ đến phát điên.
Chờ đến lúc Phùng Tích Phạm ấn xong dãy số và gọi điện, nhìn thấy trên màn hình lại xuất hiện tên của bố, hắn ta liền oa oa khóc lớn.
Một lát sau, điện thoại vừa được kết nối, Phùng Tích Phạm liền bật khóc, khóc khoảng chừng mấy phút, hắn ta mới ngừng khóc, nghẹn ngào nói tình hình của mình cho bố.
Không lâu sau, Phùng Tích Phạm cầm điện thoại đưa tới cho Lục Hi, hắn ta nói: “Anh Lục, bố tôi muốn nói chuyện điện thoại với anh”.
Nhìn dáng vẻ cung kính của Phùng Tích Phạm, nhất định Phùng Anh Tài đã dặn dò gì với hắn ta rồi, Lục Hi lắc đầu cười một tiếng rồi nhận lấy điện thoại.
Trong điện thoại, Phùng Anh Tài lại một lần nữa bày tỏ cảm ơn với Lục Hi, ông ta cũng hy vọng anh có thể hộ tống Phùng Tích Phạm đến sân bay.
Cứu người cứu tới cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đây cũng chỉ là chuyện đơn giản, Lục Hi liền đồng ý.
Cúp điện thoại, Lục Hi nói với Phùng Tích Phạm: “Đi theo tôi”.
Phùng Tích Phạm ngoan ngoãn gật đầu, không nhìn ra một chút dáng vẻ nào của con nhà giàu nữa.
Lục Hi cũng nhớ mang máng hình như người này thường xuyên khoe giàu trên mạng, trên người con chó hắn ta nuôi cũng đều là hàng xa xỉ, hắn ta cũng thường xuyên chụp hình đăng lên mạng xã hội, điều này làm dấy lên nhiều cuộc bàn tán của cư dân mạng.
Lục Hi không khỏi cười thầm, xem ra lần này Phùng Anh Tài sẽ dạy dỗ hẳn hoi Phùng Tích Phạm, chắc hẳn sau này nhất định hắn ta sẽ bớt phóng túng một chút.
Dẫn Phùng Tích Phạm ra khỏi xưởng, nơi này cách thành phố còn có một đoạn đường, hai người vừa đi vừa chờ xe.
Ở trên đường, Lục Hi hỏi thăm một chút tình hình khi đó của Phùng Tích Phạm.
Mà Phùng Tích Phạm cũng không cung cấp được tin tức gì có ích, chỉ nói hôm đó đang nghỉ ngơi trong khách sạn, nửa đêm có một người mặc áo choàng đen đi vào giết hai vệ sĩ của hắn ta, sau đó liền đưa hắn ta đi mất.
Về sau, Phùng Tích Phạm luôn bị nhốt, đã di chuyển mấy chỗ, những thứ khác cũng không còn gì đáng để nói.
Lục Hi lắc đầu, lúc này vừa hay có một chiếc xe trống đi qua, Lục Hi vẫy tay, xe taxi dừng lại bên cạnh hai người.
Lục Hi đang muốn lên xe, bỗng nhiên có tiếng xe mô tô gầm rú, bảy tám chiếc xe mô tô việt dã thắng gấp vây quanh Lục Hi và Phùng Tích Phạm cùng với chiếc taxi.
Lục Hi nhìn đám người này, vài tên tóc nhuộm đủ mọi màu sắc giống như con vẹt, bọn ngồi sau tay xách gậy bóng chày và ống thép, gõ bộp bộp vang dội trên đất.
Phùng Tích Phạm thấy tình hình này, lập tức sắc mặt trắng bệch hô lớn: “Đừng bắt tôi, đừng mà”.
Tiếng kêu của Phùng Tích Phạm khiếm đám người này cười rộ, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy trong số đó xuống xe đến trước mắt hai người, gã thong thả đốt một điếu thuốc, sau đó nói.
“Lấy hết tiền trên người mày ra để tránh bị đòn”.
Phùng Tích Phạm bị dọa sợ nắm chặt áo Lục Hi, toàn thân hô hấp gấp gáp, trán tràn đầy mồ hôi hột, hắn ta lo đến mức sắp bất tỉnh.
Lục Hi lắc đầu, xem ra đúng là Phùng Tích Phạm bị dọa sợ rồi, hắn ta cũng có hơi thần hồn nát thần tính.
Lúc này, một đám tóc vàng đã xuống xe máy, vây quanh xe taxi và lôi tài xế ra, lục soát người anh ta, sau đó cầm đi tiền và điện thoại di động.
Tài xế mặt đầu oán hận, nhưng cũng không dám nói gì, coi như là đã tự nhận mình xui xẻo.
Lúc này tên cao gầy cầm đầu lại nói: “Con mẹ nó chúng mày chờ cái gì nữa, hay muốn ông đây đích thân ra tay?”
Một đám tóc vàng nhìn Lục Hi và Phùng Tích Phạm, bọn chúng cũng ồn ào nói.
“Con mẹ nó, còn không đưa tiền, đánh nó đi”.
“Cắt đứt chân nó, chúng ta soát người nó cũng vậy thôi, dài dòng với nó làm gì”.
Đám người ầm ĩ xong liền chuẩn bị ra tay.
Còn Phùng Tích Phạm đã sợ đến mức hét lớn, hắn ta ôm đầu ngồi xổm dưới đất, lại chọc cho đám người một trận cười to.
Lục Hi chau mày, chuẩn bị dạy dỗ một đám nhóc con chưa mở mắt này.
Đúng lúc đó, một người trong đám tóc vàng bỗng nhiên nhìn chằm chằm Lục Hi hai lần, mặt mày liền kinh hãi.
Hắn ta vội vàng tiến tới người cao gầy trước mắt, gấp gáp nói: “Anh Xà, chúng ta đi thôi, em mời mọi người uống rượu”.
Người được gọi là anh Xà nghe xong liền cười nói: “Mẹ nó chứ Viên Tiểu Vĩ, coi như mày có chút lương tâm biết mời anh Xà uống rượu, nhưng đợi xong cuộc làm ăn này đã rồi nói”..