Lục Hi nhìn Từ Vĩnh Siêu nói:
“Thân là đối thủ trên thương trường, nếu ông dùng chiến lược kinh doanh chính đáng để cạnh tranh với Giai Mĩ tôi cũng không có gì để nói, nhưng ông lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, vậy chính là tự chuốc lấy cái chết”.
“Còn có ông”.
Lục Hi chỉ vào Ô Lạp: “Là một người tu hành, không biết tu thân dưỡng tính, dốc lòng tu luyện lại dùng thủ đoạn cay độc tàn nhẫn như vậy để nối giáo cho giặc, vậy càng không thể giữ ông lại”.
Từ Vĩnh Siêu nghe thấy điều này, sắc mặt ập tức tái mét.
Còn Ô Lạp lại hoảng sợ, ông ta đã tung ra mọi chiêu thức, bảo vật cũng đã bị phá hủy, về tư chất cũng không phải là đối thủ của Lục Hi, ông ta nghe ra được ý tứ trong câu nói của anh, lập tức hoảng loạn.
Chỉ thấy nét mặt ông ta biến đổi thất thường, bất ngờ nghiến răng nói.
“Nếu cậu dám giết tôi, môn chủ của môn phái Vu Cổ chúng tôi đã bước vào cảnh giới Chân Nhân, trong môn phái còn có các bậc thầy cổ thần được truyền dạy từ thời cổ xưa, chỉ cần một suy nghĩ liền có thể giết cậu trăm lần từ khoảng cách hàng ngàn dặm”.
Lục Hi nghe vậy liền bật cười: “Đúng là nực cười tới cực điểm, nếu có loại thủ đoạn đó thì tôi ngược lại muốn mở rộng tầm mắt một phen”.
Ô Lạp thấy không thể hù doạ được Lục Hi thì bất ngờ giơ tay, một khối vật thể màu vàng mang theo tiếng ong ong liền bổ nhào về phía Lục Hi cùng Từ Vĩnh Siêu.
Ngay lập tức, Ô Lạp cũng không ngoảnh đầu lại mà xoay người chạy thẳng về phía cửa rồi biến mất trong tích tắc.
Những vật thể màu vàng kia nháy mắt rơi xuống người Lục Hi cùng Từ Vĩnh Siêu, cẩn thận nhìn lại hóa ra đó là một đàn ong chúa độc to cỡ ngón tay cái.
Bản thân ong chúa đã mang chất độc cực mạnh, người bình thường nếu bị ba đến năm con ong chúa độc đốt cũng đã tử vong, mà đàn ong chúa độc này còn được cổ sư nuôi dưỡng, vậy độc tính càng không cần nói đến.
Lục Hi nhìn những con ong chúa độc dính vào người chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, cơ thể anh khẽ rung lên, những con ong chúa độc này liền xèo xèo kêu thảm rồi chết cứng rơi rụng xuống đất.
Còn Từ Vĩnh Siêu bên kia lại phát ra từng đợt tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Chỉ thấy sau khi hơn chục con ong chúa độc dính trên người ông ta, chỉ trong chốc lát toàn thân đã sưng tấy, mặt mũi tối đen và bắt đầu mưng mủ.
Một màn này khiến những cô gái diễm tình kia la hét liên tục, kinh hồn co rúc vào trong góc tường run rẩy.
Từ Vĩnh Siêu không ngừng đau đớn than khóc lăn lộn trên đất, dường như đang chịu đựng nỗi giày vò không gì sánh được, chỉ thấy trong khi gào khóc, ông ta không kìm được mà dùng tay cào cấu cơ thể mình.
Một tay cào xuống chính là một mảng da thịt lớn theo đó rơi xuống, sau đó như vẫn không phát giác ra còn ôm lấy mặt, dùng lực gãi khắp nơi trên cơ thể, như thể một con quỷ đang nuốt chửng máu thịt của ông ta vậy.
Lục Hi ở cửa nhìn một màn này chỉ lạnh băng nói: “Tự tạo nghiệt không thể sống, đây là ông trời đang trừng phạt ông đó”.
Thế nhưng Từ Vĩnh Siêu lại giống như đã phát điên, la hét không ngừng cào cấu cơ thể của mình, khuôn mặt của ông ta đã bị bị trầy xước tới không thể nhận ra, xương trắng cũng ẩn hiện.
Khi nhóm cô gái nhìn thấy cảnh tượng này qua kẽ hở giữa các ngón tay đang che mặt lại vang lên một trận la hét, ôm chặt mặt khóc nức nở.
Chẳng bao lâu Từ Vĩnh Siêu cuối cùng cũng dừng lại hành động điên cuồng này, chậm rãi nằm ngửa trên mặt đất bất động, nhưng lúc này, toàn thân ông ta đã lở loét không ra dạng người, mặt đất rải đầy máu thịt bị ông ta xé toạc ra.
Dần dần, cơ thể Từ Vĩnh Siêu bắt đầu thối rữa một cách nhanh chóng, chỉ trong vài phút ngắn ngủi tất cả đã biến thành một vũng máu đen, ngay cả mảnh xương cũng không sót lại.
Vốn dĩ Lục Hi hoàn toàn có khả năng cứu mạng ông ta nhưng Từ Vĩnh Siêu sử dụng thủ đoạn nham hiểm như vậy để hại người khác, tất cả đều là ông ta tự rước lấy, Lục Hi cũng lười phải cứu ông ta.
Lúc này anh mới nhìn sang các cô đang cuộn mình trong góc tường la khóc thất thanh, lạnh lùng ra lệnh.
“Các cô có thể rời đi rồi, nhớ lấy, nếu ai dám nói ra chuyện tối nay cũng sẽ phải nhận lấy kết cục như Từ Vĩnh Siêu”.
Vừa nghe được lời này của Lục Hi, các cô gái dìu đỡ lẫn nhau vô lực đứng dậy, cảm kích sâu sắc với anh rồi rời khỏi.
Cảnh tượng vừa rồi thực sự quá đáng sợ, bọn họ nào từng trải qua loại tình huống này, xém chút đã tê liệt cả người.
Hơn nữa bọn họ vẫn luôn lo lắng Lục Hi sẽ giết người diệt khẩu, giết chết toàn bộ bọn họ, rốt cuộc ở đây cũng đã có người chết.
Lúc này khi nghe thấy Lục Hi thả bọn họ, trong lòng từng người liền nhẹ nhõm một hơi, nghẹn ngào khẽ khóc rời đi, có lẽ cả cuộc đời này họ cũng sẽ không không bao giờ nhắc tới chuyện này với ai khác, việc này quá khủng bố, thậm chí ngay cả nghĩ tới thôi bọn họ cũng không muốn.
Thấy các cô gái đã rời khỏi, Lục Hi thoáng đánh gia qua nơi này, sau đó gọi điện cho Phù Đồ, kêu anh ta tới xử lý hiện trường liền nhanh chóng rời đi.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TRU мtгцуen.
v n ++
Lục Hi rảo bước ra ga đường sắt cao tốc, mua vé tới Miêu Cương, lên tàu liền ngủ thiếp đi.
Sự chạy thoát của Ô Lạp chẳng qua là do Lục Hi cố ý nhường mà thôi, khi anh nghe được hai danh xưng chân nhân cùng cổ thần kia lập tức dâng lên hứng thú nên đã lưu lại một dấu ấn tinh thần trên người ông ta.
Hơn nữa, phái Vu Cổ kia có thể đào tạo ra loại người tàn độc như Ô Lạp phỏng chừng cũng không phải là loại môn phái đàng hoàng gì, Lục Hi đã hạ quyết tâm phải nhổ sạch bọn họ, nếu không anh cũng sẽ không để Ô Lạp thoát thân.
Mà giấc ngủ này anh ngủ đến trưa ngày hôm sau mới chậm rãi mở mắt tỉnh dậy, vươn vai ngáp một cái.
Lúc này tàu cao tốc vừa vặn đã tới trạm dừng, Lục Hi xuống tàu lại ngồi lên một chiếc xe khách đường dài tiếp tục xuất phát.
Hơn hai giờ sau, tại một nơi tên là thị trấn Hội Sơn Lục Hi mới xuống xe.
Thị trấn nhỏ này ẩn chứa đầy những phong tục kỳ lạ, kiến trúc đều được xây dựng bằng đá xanh lộ ra nét mộc mạc vuông vắn, mang đậm dấu ấn lịch sử.
Trên con phố chính của trấn nhỏ có không ít cửa nhà mở, Lục Hi nhìn lướt qua, tìm một tiệm cơm rồi tiến vào.
Tiệm cơm không lớn, bên trong chỉ bày bảy tám chiếc bàn, lúc này đang có ba năm người đang dùng bữa, bên trong có một cô bé mặc trang phục dân tộc, vừa thấy có người đi vào liền vội vàng nhiệt tình tiến lên nghênh đón: "Chào anh, tôi tên là A Đóa, xin hỏi anh muốn dùng gì?”
A Đóa vừa nói vừa dẫn Lục Hi đến bên một chiếc bàn ngồi xuống.
Lục Hi thoáng đánh giá A Đóa, chỉ thấy cô chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, dung mạo trong sáng đáng yêu, khoác trên mình bộ quần áo dân tộc rất đặc sắc, đặc biệt trên đầu còn đội một chiếc mũ có đính rất nhiều đồ trang sức bằng bạc, theo từng bước chân sẽ vang lên tiếng ‘đinh đang’ giòn giã vui tai..