Hơn nữa, Lục Hi đã giết nhiều người như vậy, nếu có muốn giết bọn họ diệt khẩu thì cũng là một điều hợp tình hợp lý.
Hiện tại chạy còn giữ được mạng, quay về thành phố cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Cho dù Lục Hi có giỏi hơn nữa thì cũng phải kiêng dè một hai.
Nhưng lúc này, Triệu Binh lại lên tiếng.
"Không, tất cả những người ở đây không được phép rời đi.
Người này ít nhất cũng phải là tông sư, nơi này xảy ra chuyện lớn như vậy, không được người này cho phép mà đã chạy thì e là sau này sẽ gặp họa lớn".
Lục Thiếu Khôn nói: “Chúng ta về nhà rồi trốn đi cũng không được sao?”
Triệu Binh lắc đầu.
“Một vị tông sư mà muốn tìm ra một người thì kiểu gì cũng sẽ tìm được.
Muốn giết chúng ta thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Khi đắc tội một vị tông sư, việc làm tốt nhất chính là nhận được sự tha thứ, bằng không, chúng ta sẽ phải sống trong bóng ma tâm lý cả đời”.
Đám Vương Trạch Nham nghe vậy thì đều sửng sốt không ngừng.
Mà nghĩ lại, bị một sự tồn tại khủng bố như Lục Hi đây thời khắc tìm kiếm trả thù, loại áp lực này đúng là có thể sẽ khiến bọn họ phát điên.
"Vậy phải làm sao giờ, chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây chờ kẻ này tới làm thịt từng người một sao?", Vương Trạch Nam vò đầu bứt tóc.
Lạc Lạc và Dao Dao cũng khổ não không thôi.
Bọn họ không thể ngờ nổi bản thân sẽ chọc vào một người khủng bố như thế.
Nghĩ đến việc bản thân còn lừa người ta một trăm ngàn, Lạc Lạc nhất thời cảm thấy tấm thẻ ngân hàng mình đang cầm như nặng ngàn cân vậy.
Lúc này, Triệu Binh cau mày nói.
"Tôi thấy vị tông sư này không phải người hung ác, chờ anh ta ra ngoài thì chúng ta cùng nhún nhường xin lỗi, vị tông sư này hẳn là sẽ tha cho chúng ta".
"Nhỡ đâu anh ta không tha cho chúng ta thì phải làm sao đây?", Vương Trạch Nham mặt ủ mày chau.
Triệu Binh thở dài: "Vậy thì cũng chỉ đành phó mặc cho số phận mà thôi.
Đắc tội một vị tông sư đã là một chuyện cực kỳ đáng sợ rồi, chưa nói đến vị đại sư này còn mạnh hơn cả tông sư!"
"Aaaa!"
Vương Trạch Nham rống lên một tiếng, nắm mớ tóc của mình, vẻ mặt khổ sở.
Mọi việc tối nay đã hoàn toàn vượt qua tri thức của bọn họ.
Lúc này bọn họ mới biết được có những sự tồn tại kinh dị đến vậy.
Mà bản thân lại liên tục chọc giận người ấy, lúc này chạy cũng không ổn mà ở lại cũng không xong, khiến lòng hắn ta vô cùng rối rắm.
"Cậu Vương, tôi khuyên cậu tốt nhất nên kiên nhẫn chờ đại sư đi ra chứ đừng làm chuyện gì dại dột, như vậy có lẽ chúng ta mới được tha thứ", Triệu Binh trầm giọng nói.
Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn nghe Triệu Binh nói vậy thì cả người cứng đờ, đưa mắt nhìn nhau rồi thở dài: "Được, nghe theo anh, chỉ mong vị đại sư này sẽ không chấp chúng ta thôi".
Cả hai ủ rũ ngồi xuống, thở ngắn than dài.
Mà Lạc Lạc và Dao Dao thì đã hoảng loạn từ lâu, từ lúc thấy thần uy của Lục Hi thì bọn họ đã sợ mất mật rồi.
Thấy cậu Vương và cậu Lưu ngày thường kiêu ngạo như vậy mà bây giờ còn phải ngoan ngoãn chờ vận mệnh quyết định thì các cô còn làm gì được nữa.
Lúc này, Triệu Binh nhìn sang đám nam thanh nữ tú đang bị trói ở cách đó không xa, đi bộ tới, cởi dây trói cho bọn họ rồi hỏi: "Sao mấy người lại bị trói ở đây vậy?"
Mấy người chưa kịp hoàn hồn, vẫn run rẩy nói: "Không biết nữa, đang ngủ ở nhà, đến lúc tỉnh dậy thì đã có mặt ở đây rồi".
Triệu Binh chau mày, ban nãy nghe Diêu Cương và Miêu Ác Lai nói vài câu, anh ta chỉ có thể phán đoán là những người này bị Diêu Cương bắt tới để làm quà gặp mặt kết minh với Miêu Ác Lai, ngoài ra thì cũng không biết thêm gì nữa.
Triệu Binh nói: "Giờ mọi người đều đã được an toàn rồi, không cần lo lắng nữa, ở đây chờ đại sư đi ra để xem anh ấy sắp xếp thế nào thì nghe theo vậy, hiểu chưa?"
Mọi người đều gật đầu.
Bọn họ đều nhìn thấy được Lục Hi thi triển thần uy, đại chiến tông sư, cự thú, tiêu diệt Miêu Ác Lai.
Lục Hi là người cứu bọn họ, cho dù rời đi thì cũng phải nói lời cảm ơn Lục Hi trước đã.
Hơn nữa, nơi này kỳ quái hẻo lánh, giờ cho bọn họ đi thì bọn họ cũng chẳng dám, thà ở bên cạnh đại sư còn an toàn hơn ấy chứ.
Cứ như thế, đám người bắt đầu yên lặng chờ bên đầm nước.
...!
Lục Hi nhảy xuống đầm nước, sau đó bơi thẳng xuống đáy đầm.
Anh biết, nơi có linh thú như thế này chắc chắn sẽ có đồ gì đó không tầm thường, không thể bỏ lỡ.
Lục Hi không ngừng thâm nhập, mà đầm nước này sâu không thấy đáy.
Đến lúc lặn khoảng trăm mét rồi mà vẫn chưa đến nơi.
Mà chiều sâu này đã là cực hạn của con người.
Nếu tiếp tục đi xuống thì cơ thể sẽ bị áp suất ép cho nổ tung.
Nhưng với Lục Hi thì chẳng là cái đinh gì, nếu chưa thấy đáy thì anh cứ tiếp tục thôi.
Sau khi lặn khoảng một trăm năm mươi mét thì Lục Hi mới thấy một ánh sáng.
Vì vậy, anh nhanh chóng phi xuống, cuối cùng hai chân cũng đặt lên vật gì đó.
Lúc này, anh mới thấy thứ phát ra ánh sáng ở đây lại là một loài cây cao hơn một mét.
Loài cây này rất lạ kỳ, rễ mọc khắp đáy đầm, trên mặt rễ cây thon dài mọc những phiến lá dài như kiếm, nhưng toàn thân lại mang màu trắng.
Cành lá màu trắng lan khắp đáy đầm, đong đưa khe khẽ theo làn nước, tỏa ra những ánh sáng li ti, phiêu tán khắp hồ nước, vô cùng thần kỳ.
Khi Lục Hi thấy rõ ràng, mới kinh ngạc hô lên: "Cỏ Ngộ Tâm?"
Anh tìm ra thông tin về thứ này gần như ngay lập tức.
Cỏ Ngộ Tâm!
Đây là một loại thực vật vô cùng hiếm gặp trong tu chân giới.
Nghe nói tu luyện bên cạnh nó thì có thể mở thất khiếu, rạng tâm trí, hỗ trợ cho việc nâng cao cảnh giới, là một bảo vật quý giá.
Chẳng trách mà con rết này có thể sử dụng cương khí để tạo ra thủ đoạn đó, hóa ra là do cỏ Ngộ Tâm này ban cho.
Nếu anh cứ ở đây tu luyện thì nói không chừng sẽ trở thành một sự tồn tại đáng sợ ấy chứ.
Lục Hi mừng rỡ trong lòng, lập tức đi sang ngồi cạnh cỏ Ngộ Tâm, khoanh chân ngồi tu luyện..