Có thể làm giáo quan cho Viêm Long, nhất định phải là người rất kinh khủng.
Cho dù là sức mạnh cá nhân hay vị trí thân phận cũng mãi mãi không phải những gì anh ta có thể tưởng tượng được.
Ngay cả cháu trai của chiến thần - đội trưởng Viêm Long cũng cung kính với giáo quan Lục như vậy, người có chút bản lĩnh như mình cũng chỉ là cứt chó thôi.
Đúng lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.
“Tôi gọi cuộc điện thoại này là để giúp đỡ anh, nhắc nhở cho anh biết quân nhân nên có dáng vẻ của quân nhân.
Tham gia vào chuyện giang hồ đánh nhau không phải là điều quân nhân nên làm, cho dù anh dùng thân phận gì, điều đầu tiên anh phải nhớ mình chính là một quân nhân tại chức”.
Xích Thủy nghe vậy liền xấu hổ cúi đầu.
Mặc dù anh ta lấy thân phận cá nhân tham gia vào chuyện này, nhưng quân đội có yêu cầu nghiêm khắc đối với quân nhân, trong thời gian tại chức, tuyệt đối không cho phép tham dự sự kiện trong xã hội.
Nói xong, Lục Hi liếc nhìn Xích Mẫu, hắn ta đã phát hiện tình hình không đúng lắm, cả người liền run rẩy.
Lục Hi lại nói.
“Quốc gia đã hủy bỏ chức vị trại chủ rồi, để giữ gìn truyền thống nên đã không hủy bỏ chức vụ của các người, cũng rất khổ sở.
Nhưng anh vẫn ỷ vào danh hiệu này hoành hành trong làng xã không một chút kiêng kỵ nào, quả thật đáng ghét”.
Dừng lại một chút, Lục Hi nói tiếp: “Hôm nay, tôi cho anh thêm cơ hội, tự giải quyết chuyện này đi”.
Nói xong, Lục Hi lạnh lùng nhìn Xích Thủy.
Trong lòng Xích Thủy kinh hãi, một lát sau khó lắm mới hạ quyết tâm, anh ta đi đến bên cạnh Xích Mẫu và nói: “Anh họ, xin lỗi”.
“Hả?”
Xích Mẫu còn chưa phản ứng kịp, Xích Thủy liền dùng hai chân đá vào xương bắp chân Xích Mẫu.
Hai tiếng “rắc rắc” vang lên, Xích Mẫu ngã xuống trong tiếng kêu thảm thiết.
Hai bắp chân đã bị đá gãy, lộ ra gốc xương, không ngừng chảy máu.
Xích Mẫu hét thảm thiết lăn lộn trên đất, một đám thuộc hạ nhìn đến trợn tròn mắt.
Lúc này, Xích Thủy cao giọng nói.
“Từ hôm nay các người cút hết về gia tộc cho tôi, phải làm ruộng thì đi làm ruộng, phải đi làm thuê thì đi làm thuê.
Nếu kẻ nào dám ỷ thế lực gia tộc và danh tiếng của tôi để gây chuyện bên ngoài, kết cục sẽ như Xích Mẫu”.
Xích Thủy biết anh họ có thể ngang ngược như vậy một nửa là ỷ vào thân phận của anh ta, mặc dù từ trước đến nay mình không ủng hộ hắn ta, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.
Bình thường người có chút quyền thế cũng không dám đắc tội Xích Mẫu, điều này càng khiến hắn ta phách lối hơn, bản thân đã thành vốn liếng của hắn ta.
Nếu là trước kia Xích Thủy đã không hạ được quyết tâm và đủ hung hãn, suy cho cùng anh họ cũng có ơn với mình.
Nhưng bây giờ khác rồi, có nhân vật lớn như vậy chú ý đến bọn họ, anh ta phải kiên quyết cắt đứt tất cả những vọng tưởng của anh họ.
Để người này ra tay thì bọn họ và cả gia tộc có thể sẽ phải đối mặt với đại họa, anh ta làm như vậy thật ra cũng là đang cứu lấy anh họ mình.
Còn đám thuộc hạ của Xích Mẫu ngơ ngác nhìn Xích Thủy, sắc mặt trắng bệch.
Biến cố đột nhiên xảy ra này khiến bọn họ có chút không kịp thích ứng.
Nhưng lời của Xích Thủy bọn họ tuyệt đối không dám không nghe, kết cục của Xích Mẫu vẫn đang ở đó.
Lúc này, Xích Thủy đi đến bên cạnh Lục Hi, anh ta chào theo nghi thức quân đội rồi nói.
“Giáo quan Lục, tôi đảm bảo từ này về sau không tham gia bất cứ chuyện gì trong xã hội nữa, nghiêm tục thực hiện chức trách của một quân nhân, cũng nghiêm túc giám sát con em gia tộc.
Nếu có vi phạm, tôi bằng lòng xử theo quân pháp”.
Lục Hi chậm rãi chào lại, nói: “Hy vọng anh và gia tộc anh có thể nhớ lâu, đi đi”.
“Dạ, giáo quan”.
Lúc này Xích Thủy mới xoay người, sai thuộc hạ của Xích Mẫu dìu hắn ta rời đi, đám người nhanh chóng đi mất.
Bây giờ, đám người Vương Trạch Nham đã hoàn toàn bị dọa sợ đến ngây người.
Một quyền đánh Xích Thủy hộc máu, bọn họ thấy đó là chuyện đương nhiên, tài năng của đại sư không chỉ có những thứ này, nhưng đại sư còn là giáo quan của bộ đội Viêm Long, điều này lại khiến cho bọn họ kinh hãi một lần nữa.
Nhưng người khiếp sợ hơn vẫn là A Đóa.
Cho tới bây giờ, miệng của cô ấy vẫn há to không khép nổi.
Xích Mẫu hoành hành trấn bảy huyện Đan Trâu đã lâu, cho tới bây giờ không ai dám chọc.
Nhưng một quyền của Lục Hi thiếu chút nữa đánh chết em họ hắn ta, sau đó một cuộc điện thoại khiến em họ kiên quyết đánh gãy hai chân hắn ta, một chuỗi thay đổi liên tiếp này khiến hắn ta không dám tin nổi.
Lúc này, Lục Hi sờ bụng, anh đặt một trăm tệ lên mặt bàn, nhìn về phía A Đóa cười một tiếng, sau đó đứng dậy.
Anh nói với đám người Vương Trạch Nham nói: “Mấy người chả phải thứ tốt đẹp gì, tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi, để lại đám người Vương Trạch Nham mặt đầy xấu hổ.
Trạm xe khách đường dài trấn Hội Sơn.
Lục Hi mua một tấm vé xe đi Đô Thành, lên xe đến Đô Thành rồi thì có thể ngồi tàu cao tốc về nhà.
Thời gian xe chạy còn sớm, trong lúc chờ đợi, Lục Hi liền ngủ quên mất.
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Hi bị một giọng nói đánh thức.
“Anh Lục?”
A Đóa đứng bên cạnh Lục Hi, cô ấy mừng rỡ hô lên.
Lục Hi buồn ngủ mở mắt ra, anh quan sát A Đóa, chỉ thấy cô mặc một bộ đồ may bằng vải thô, trang sức bạc trên đầu cũng được thay bằng khăn vải.
“Sao cô lại tới đây?”, Lục Hi kỳ quái hỏi.
A Đóa nhìn vé xe trong tay, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Lục Hi, mặt đầy chán nản nói: “Tôi bị ông chủ đuổi”.
“Tại sao?”, Lục Hi càng cảm thấy kỳ quái.
“Ông chủ nói tôi gây quá nhiều phiền toái, ông ta không dám giữ tôi nữa”, A Đóa có chút oan ức nói.
Lục Hi sửng sốt, xem ra quán mì đã hai lần liên tiếp xảy ra chuyện, đúng là ông chủ đã sợ rồi.
Mà A Đóa bị sa thải cũng có liên quan rất lớn đến anh.
“Đồ trang sức bạc trên đầu cô đâu?”, Lục Hi hỏi.
A Đóa lắc đầu: “Đấy không phải của tôi, là ông chủ bảo tôi thay để mời chào khách, tôi cũng không có nhiều tiền đeo mấy thứ quý giá như vậy đâu”.
Lục Hi gật đầu, thứ trang sức bạc kia nhìn cũng phải nặng mấy cân, tốn khá nhiều tiền..