Sau khi Triệu Hổ thoát khỏi kiếm khí, tay chân của hắn ta đã khóa chặt lấy Vương Cảnh Sơn, vừa xoay người một cái thì đuôi bọ cạp do một chân hắn ta tạo thành đã hung hăng đâm thẳng về phía đối phương.
Lúc nãy, Triệu Hổ đã dùng chiêu này để đánh trọng thương Triệu Hoàng.
Vương Cảnh Sơn cười lạnh, thanh đao trong tay chém về phía Triệu Hổ.
Một tiếng "keng" vang lên, binh khí của Vương Cảnh Sơn bị chệch hướng, thế công của Triệu Hổ cũng bị phá vỡ.
Hai người giằng co.
Trong lòng Vương Cảnh Sơn tràn đầy kinh ngạc.
Binh khí của ông ta vốn sắc bén vô cùng, võ giả nội gia bình thường dưới lưỡi đao của ông ta đều bị chém làm đôi, cho dù là võ giả tiên thiên thì cũng không thể nào dám dùng thân thể đối kháng, không ngờ chân của Triệu Hổ lại có thể đối kháng ngang tầm với một trảm của ông ta.
Nhìn thấy một đao của Vương Cảnh Sơn không làm gì được Triệu Hổ, mọi người cũng hết sức kinh ngạc.
"Tôi đã đánh giá thấp anh rồi, xem ra chiêu thức của anh cũng rất có triển vọng, rất xứng đáng để có một trận chiến, lên đi!", Vương Cảnh Sơn quát lên, binh khí trong tay liên tục chém về phía Triệu Hổ.
Ông ta cuối cùng cũng đã xem Triệu Hổ là đối thủ ngang tầm, có thực lực tranh đấu với mình.
Triệu Hổ nở nụ cười nham hiểm, thân hình như một con bọ cạp hung hăng liên tục bật về phía Vương Cảnh Sơn.
Tay chân của Triệu Hổ hết lần này đến lần khác va chạm với binh khí của Vương Cảnh Sơn, không ngừng phát ra tiếng leng keng.
Khi trận chiến tiếp tục, một số thứ giống như gỉ sét rơi xuống từ trên cơ thể của Triệu Hổ, dần dần phủ kín từng bước tiến của hắn ta.
Trong lúc đó, động tác của Triệu Hổ càng lúc càng nhanh, mọi người dần dần khó có thể nhìn rõ bóng dáng của hắn ta.
Vương Cảnh Sơn càng đánh càng kinh hãi, binh khí của ông ta không thể giết chết Triệu Hổ, thậm chí Triệu Hổ còn càng đánh càng nhanh, cộng thêm gỉ sét khiến cho tầm mắt của Vương Cảnh Sơn bị hạn chế.
Ông ta còn cảm giác được lớp gỉ sét này đã khiến cho các động tác của mình bị cản trở, khiến cho ông ta kém linh hoạt hơn trước rất nhiều.
Dần dần, Vương Cảnh Sơn lại càng khiếp sợ.
Gỉ sét rơi ra từ trên người Triệu Hổ dường như đã hình thành một loại phạm vi giống như phạm vi của một tông sư.
"Bán bộ tông sư?"
Vương Cảnh Sơn không khỏi kinh ngạc nói.
Triệu Hổ đắc ý cười, lại tiếp tục mãnh liệt tấn công.
Bên trong phạm vi gỉ sét thì động tác của hắn hết sức nhanh, Vương Cảnh Sơn thậm chí còn không thể chạm vào góc quần áo của hắn ta.
Lúc này những người còn lại cũng lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì ngay cả bọn họ cũng đã cảm nhận được Vương Cảnh Sơn đang dần rơi xuống thế hạ phong.
Vương Cảnh Sơn quát lớn một tiếng, thanh trường đao trong tay đột nhiên dài ra chừng mười thước, chém về phía Triệu Hổ đang tấn công.
Lúc này, gỉ sét trên mặt đất đột nhiên tụ lại trên người Triệu Hổ tạo thành một lá chắn sắt.
Một tiếng "ầm" vang lên, trường đao đã va chạm cực mạnh với lá chắn sắt.
Nhìn thấy cảnh đó ai cũng hết sức lo lắng.
Tất cả mọi người đều đã nhận ra những đòn tấn công của Vương Cảnh Sơn không có kết quả, kết cục đang trở nên rất nguy hiểm.
Ngay sau khi tiếng nổ qua đi, lá chắn sắt trên người Triệu Hổ vỡ tan, binh khí trong tay Vương Cảnh Sơn cũng biến mất.
Vương Cảnh Sơn đầu tóc rối bù, vẻ mặt ngưng trọng.
Triệu Hổ cười lạnh, lại tiếp tục mãnh liệt công kích.
Mọi người sửng sốt, Vương Cảnh Sơn dường như đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Lúc này Vương Cảnh Sơn cũng thầm than trong lòng.
Ông ta không ngờ Triệu Hổ đã là bán bộ tông sư, ông ta cũng không còn là đối thủ của hắn ta nữa.
Nhưng trong lúc Triệu Hổ đang mãnh liệt công kích tới thì ông ta cũng không thể dễ dàng nhận thua được.
Ông ta thúc giục chân khí, trong tay ngưng tụ ra một thanh trường đao khác chém về phía Triệu Hổ, hai bên lại bước vào một hiệp ác chiến.
Lần này Vương Cảnh Sơn mới dốc toàn lực khai hỏa, binh khí liên tục vung lên hạ xuống, đao mang tỏa ra bốn phía với cương khí bao phủ, thanh thế kinh người.
Triệu Hổ xuất quỷ nhập thần, liên tục tách ra từng đạo ảo ảnh, liên tục va chạm với binh khí của Vương Cảnh Sơn, không rơi xuống thế hạ phong một chút nào.
Tất cả mọi người đứng xem đều kinh hãi, cổ họng cảm thấy khô khốc.
Mà ở đây lại có hai người vẫn luôn bình tĩnh.
Một người là Lục Hi, từ khi tiến vào đây thì anh chỉ ngủ thiếp đi, nãy giờ vẫn cúi đầu nhắm mắt.
Người kia là lão già gầy gò đi vào cùng Triệu Hổ, hai tay luôn nằm trong ống tay áo đứng ở một bên không nói lời nào, giống như một lão người hầu hoàn toàn không thu hút sự chú ý của mọi người.
Vương Cảnh Sơn và Triệu Hổ càng đánh càng ác liệt, râu tóc của Vương Cảnh Sơn đều đã dựng lên, cương khí cuồn cuộn bao trùm thanh trường đao liên tục chém về phía Triệu Hổ.
Triệu Hổ điên cuồng xông lên như một hư ảnh xé gió, vừa tránh né binh khí vừa tung chiêu hiểm ác với Vương Cảnh Sơn hết lần này đến lần khác.
Tất cả mọi người đều bị lóa mắt trước trận ác chiến này.
Đúng lúc này, Triệu Hổ đột nhiên rống lên, một luồng sóng âm màu trắng ập thẳng về phía Vương Cảnh Sơn.
Vương Cảnh Sơn không kịp trở tay, toàn thân bị kiềm hãm.
Trong võ kỹ thiết hạt tử thì đây chính là chiêu thức lợi hại nhất: hạt lãng độc thứ!
Nhìn thấy đòn tấn công của Vương Cảnh Sơn, Triệu Hổ ngay lập tức xoay người nhanh như chớp, tung một cước đá vào tim của Vương Cảnh Sơn.
Ầm một tiếng, Vương Cảnh Sơn hộc máu bay ngược ra ngoài.
Hiện trường ngay lập tức trở nên náo động!
Một cao thủ tiên thiên đã bị đánh bại!
Vương Cảnh Sơn văng ra xa mấy trượng, máu tươi trong miệng đổ ra giàn giụa, ông ta ôm ngực trừng mắt nhìn Triệu Hổ.
Triệu Hổ đứng khoanh tay nhìn xuống ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng cao ngạo.
Triệu Hoàng cả kinh
Cao thủ tiên thiên còn không phải là đối thủ của Triệu Hổ, vậy thì bản thân hắn ta đang gặp nguy hiểm lớn.
Giờ phút này, hắn ta không khỏi hướng ánh mắt về phía Lục Hi.
Nhưng Lục Hi vẫn giống như trước, vẫn ngồi nhắm mắt như một lão tăng đang thiền tọa, không hề nhúc nhích.
Triệu Hổ thở dài, xem ra mình đã nhìn nhầm..