Cự Long Thức Tỉnh


Lục Hi này cũng là một kẻ nhát như thỏ đế, phát hiện ra Triệu Hổ dũng mãnh như vậy liền sợ hãi chùn bước.

Được rồi, một tên tiên thiên đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của Triệu Hổ, để kẻ nhát gan này lên cũng không có tác dụng gì, hắn ta cũng sẽ phải chịu ức hiếp một phen giống một nội gia võ giả như mình mà thôi.

Lúc này chỉ thấy Triệu Hổ bật cười ha hả: “Tiên thiên đỉnh phong chẳng qua cũng chỉ có vậy, còn có ai không?”
Thấy Triệu Hổ ngạo mạn như vậy lập tức khiến đám đông căm phẫn trào dâng, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ tức giận, nhưng kỹ năng không bằng người cũng chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.

Nhìn Triệu Hổ phách lối như vậy, chỉ nghe thấy Vương Cảnh Sơn giận dữ nói: “Nhóc con, chớ kiêu ngạo, có dám chiến đấu với gia chủ của tôi một trận không?”
Sắc mặt Triệu Hổ lập tức thay đổi.

Mọi người thấy vậy liền phá lên cười, gia chủ của nhà họ Vương thế nhưng là cao thủ cấp tông sư, Triệu Hổ cũng không có dũng khí làm vậy.

Tuy nhiên chẳng ai ngờ tới được Triệu Hổ lại hiên ngang đáp: “Có cái gì không dám, cứ việc để ông ta tự tìm đường chết đi”.

“Cái gì?”
“Đúng là một tên nhóc cuồng vọng”.

“Khốn kiếp, vậy mà dám gọi coi thường tông sư”.

“Thực sự không biết sống chết mà”.

“Mau gọi Vương tông sư tới đây giáo huấn cho tên nhãi không biết trời cao đất dày này một trận”.

Mọi người vừa nghe thấy Triệu Hổ dám coi khinh tông sư trong chớp mắt liền bùng nổ nhao nhao kêu gào.


Còn gương mặt Vương Cảnh Sơn càng tô đậm nét phẫn nộ, vậy mà ngay cả gia chủ nhà họ Vương, tông sư của cả một thế hệ cũng không để vào mắt, đối với nhà họ Vương thực sự là một nỗi nhục nhã.

“Tên nhóc chết tiệt, cứ đợi đó, tôi sẽ mời gia chủ tới ngay bây giờ”, Vương Cảnh Sơn dứt lời liền giãy giụa đứng dậy đi đến bên cạnh đồ đệ của mình lấy ra điện thoại bấm số gọi.

Một lúc sau, Vương Cảnh Sơn mới cúp điện thoại nói với Triệu Hổ: "Nhóc con, có gan thì đợi đó, gia chủ nhà tôi sẽ tới ngay bây giờ”.

Triệu Hổ cười lạnh đáp: “Tôi còn sợ ông ta hay sao”, nói xong hắn chỉ yên lặng đứng ở đó chờ đợi.

Mọi người thấy vậy càng thêm căm tức.

Vốn còn tưởng rằng tên Triệu Hổ này chỉ là miệng lưỡi cứng rắn mà thôi, chẳng ngờ hắn thực sự dám khiêu khích một vị tông sư.

Tông sư không thể nhục mạ, càng là sự tồn tại vô địch, Triệu Hổ bạo gạn như vậy thực sự là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Lúc này một đám trở lại chỗ ngồi, từng người đều mang theo nụ cười giễu cợt chờ đợi Vương tông sư tới.

Thời khắc Triệu Hổ bước chân vào quan tài khi khiêu khích với một vị tông sư như vậy đã không còn xa nữa.

Mà Vương Cảnh Sơn cũng ngồi xuống dưới sự dìu đỡ của đồ đệ mình với vẻ mặt tràn đầy sát khí tiêu điều.

Ông ta bại trận cũng không hề gì nhưng Triệu Hổ lại dám thách thức gia chủ nhà họ Vương vậy tuyệt đối không thể dung thứ.

Đợi khi gia chủ tới phải khiến tên nhãi coi trời bằng vung này biết thế nào được gọi là tông sư chân chính.

Vương Cảnh Dương ngồi xuống liếc mắt nhìn sang Lục Hi, người vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần như đã chìm vào giấc ngủ kia, lại một lần nữa không kìm được mà khinh miệt khịt mũi một tiếng, trong mắt là một mảnh coi thường nồng đậm.

Hiện trường lúc này bao trùm trong bầu không khí yên lặng, mọi người đều đang trông mong sự xuất hiện của Vương tông sư sẽ nghiền nát tên nhãi tự cao này.

Sau khi chờ đợi khoảng nửa giờ, tất cả đều đã bắt đầu có chút nôn nóng.

Đúng lúc này chỉ nghe thấy một giọng nói vang dội truyền tới từ ngoài cửa.

"Nghe nói ở nơi này có người muốn thách đấu với tôi?”
Cùng với giọng nói này vang lên, một ông lão dáng người mảnh khảnh cũng bước vào.

Chỉ thấy ông lão này xem chừng tầm sáu mươi tuổi, khoác trên mình trang phục nhà Đường, dưới chân đi một đôi giày vải màu đen, để râu đen, tinh thần phấn chấn.

Mọi người vừa thấy ông lão này liền sôi nổi đứng dậy, đồng thời chắp tay thi lễ: “Cung nghênh Vương tông sư tới”.

Gia chủ nhà họ Vương, Vương Dương Minh- tông sư của cả một thế hệ với những bước đi mạnh mẽ uy vũ chỉ mất ba năm bước chân liền đi từ ngoài cửa vào trong trung tâm khu nhà.

Thấy được bóng dáng này, Vương Cảnh Sơn vội vã chạy lên nghênh đón, cung kính khom lưng chắp tay nói với Vương Dương Minh: “Gia chủ, chính là tên này đã đánh tôi bị thương hơn nữa còn buông lời thách thức ông”.

Vương Cảnh Sơn chỉ về phía Triệu Hổ cách đó không xa.


Vương Dương Minh liếc nhìn Triệu Hổ, cười nói: "Tôi thích những người trẻ tuổi có chí khí và dũng cảm thử thách".

“Tuy nhiên”, Vương Dương Minh lại chuyển đề tài: “Thách thức một vị tông sư thế nhưng cũng có cái giá phải trả của nó, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Trong lời nói của Vương Dương Minh như mang theo giông tố khuấy động, khí thế tuôn trào ép chặt người đối diện.

Nhìn phong thái này của Vương Dương Minh, đám đông lập tức ồ lên tán thưởng.

“Vương tông sư uy vũ”.

“Khí thế này không uổng là tông sư”.

“Tông sư của một thế hệ quả nhiên phi phàm mà”.

Mọi người dồn dập ngợi khen từ trong thâm tâm.

Mà lúc này Lục Hi cũng đã mở ra hai mắt nhìn vào trong sân.

Triệu Hoàng phát hiện Lục Hi đã tỉnh liền nói với vẻ mặt khinh thường.

“Tính toán hay lắm, nhìn thấy có tông sư tới trợ uy, anh cuối cùng cũng dậy rồi đó à”.

Lục Hi chỉ nhìn lướt qua rồi chậm rãi nói: “Tông sư? Chỉ là sự tồn tại như kiến cỏ mà thôi”.

Nói rồi lần này anh lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.

“Anh nói cái gì?”, Triệu Hoàng nháy mắt nổi cơn thịnh nộ.

Một tên nhãi tham sống sợ chết ở đây giả vờ ngủ nửa ngày vừa thấy có tông sư tới cổ vũ, cho rằng không còn nguy hiểm nữa liền lập tức tỉnh dậy, còn dám nói chuyện trâng tráo như vậy, thực sự khiến hắn ta không thể nhẫn nhịn nổi mà.

Tuy nhiên Lục Hi dường như lại ngủ thiếp đi cũng không trả lời lại.


Triệu Hoàng mặt đỏ bừng tức giận, xém chút đã phun ra một ngụm máu.

“Hừ, tham sống sợ chết như vậy còn cố làm ra vẻ, một xu ông đây cũng không đưa cho anh”.

Trong lòng Triệu Hoàng đã hạ quyết tâm, đợi sự việc kết thúc, hắn liền cùng Lục Hi lật mặt, một phân tiền cũng không có, ai kêu hắn ta lại không ra tay cơ chứ.

Cho dù Vương tông sư không phải do bản thân mời tới, nhưng cũng vì chuyện của mình mà ra mặt, sau khi xong việc không tránh khỏi một phần đáp lễ hậu hĩnh, tiền bạc khẳng định không thể thiếu, nếu Lục Hi dám cưỡng ép liền kêu anh tới tìm Vương tông sư, xem anh có lá gan này không.

Mà hắn chắc chắn cũng sẽ truyền đạt lại nguyên văn lời nói xúc phạm tông sư của anh tới Vương tông sư, đến lúc đó anh có thể thoát thân hay không còn phải xem ý trời.

Lạnh lùng liếc xéo Lục Hi một cái xong Triệu Hoàng cũng không quan tâm tới anh nữa mà dõi mắt nhìn sang hiện trường bên kia.

Lúc này, Triệu Hổ và Vương Dương Minh đang đứng đối mặt nhau, Vương Cảnh Sơn cũng đã lui về chỗ ngồi của mình.

Vương Dương Minh đứng yên tại chỗ, quanh thân thổi tới vài cơn gió xoáy vô hình, vang lên từng trận rít gào.

Còn Triệu Hổ lại chậm rãi lùi về phía sau, một đường lui bước này đã đến bên cạnh ông lão theo hắn cùng tới.

“Ha ha, cuối cùng cũng biết sợ rồi”.

“Nhãi con, muốn chạy sao, lúc này sợ cũng đã muộn”.

“Uy lực của tông sư quả nhiên bất phàm mà”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận