Cự Long Thức Tỉnh


Khi mọi người đang khinh bỉ Triệu Hổ mà tán thưởng Vương Dương Minh.

Ông già bên cạnh Triệu Hổ đã khoan thai lồng tay trong tay áo, khom lưng đi lên.

Mọi người đều khó hiểu không biết ông ta định làm gì.

Lúc mới tới, ông lão này vẫn luôn đứng phía sau Triệu Hổ, bọn họ còn tưởng rằng ông ta là người hầu của Triệu Hổ hay gì đó, căn bản không để ý tới.

Ông ta bước lên ngay lúc này là muốn làm gì?
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc ngổn ngang, ông lão với hốc mắt trũng sâu, gầy khô như que củi nhe hàm răng to màu vàng cười nói với Vương Dương Minh.

“Để lão phu tiếp ông vài chiêu ông thấy thế nào?”
Vương Dương Minh cau mày hỏi: “Ông là ai?”
“Đúng vậy, ông là cái thá gì mà cũng dám khiêu chiến Vương tông sư đây?”
“Hai người này đều có bệnh à, tông sư cũng có thể tùy tiện thách thức sao?”
“Đúng là một đôi không biết sống chết’.

Câu nói của ông lão vừa vang lên, một lão già chết tiệt vậy mà cũng muốn thách đấu với tông sư, tiếng la ó nhao nhao vang lên.

Mà ông lão thấy vậy chỉ than thở một câu: “Xem ra trong mười năm lão phu không xuất hiện người trong thiên hạ đều đã quên sự tồn tại của tôi rồi”.

Dứt lời ông lão liền chậm chạp đứng thẳng dậy.


Lập tức một luồng khí thế rét lạnh thấu xương ngút trời dâng lên, ông lão vốn như đã bước vào tuổi xế chiều trong chớp mắt hóa thành một thanh kiếm sắc bén cắt ngang trước mặt đám đông.

Luồng khí băng giá này trực tiếp xuyên thấu trái tim của tất cả mọi người khiến họ không khỏi rùng mình.

Vương Dương Minh mí mắt giật giật, từng chữ từng chữ nói: “Ông là Cẩu Tồn Kiến?”
Ông lão nhe răng cười đáp: “Xem ra vẫn có người nhận ra lão già này”.

Nghe được cái tên Cẩu Tồn Kiến này, gương mặt của hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ mờ mịt, chỉ có sắc mặt của một số người thay đổi lớn.

Cẩu Tồn Kiến- tông sư số một năm đó.

Phong cách làm việc của người này gàn dở, tính cách lầm lì, phàm là những người đắc tội tới ông ta đều không ai có kết cục tốt đẹp.

Vì một vài việc nhỏ nhặt liền có thể ra sức giết người, cho dù bạn là võ giả hay dân thường, lạm sát người vô tội, cuối cùng dấy lên sự căm phẫn trong công chúng.

Trong sự lên án của giang hồ, Cẩu Tồn Kiến vẫn làm theo ý mình, kết quả dẫn tới lửa giận của một vài vị tông sư, dưới sự hợp lực vây quét của họ, ông ta bị thương nặng từ đó không rõ tung tích.

Khi đó mọi người đều cho rằng thời gian của ông ta không còn bao lâu, dù sao ngày đó cũng đã chịu phải thương tích nặng nề, cũng dần dần rơi vào lãng quên, chẳng ngờ hôm nay lại sẽ xuất hiện tại nơi này.

Lúc này chỉ thấy Vương Dương Minh từ tốn nói: "Ông còn dám xuất hiện? Không sợ lại một lần nữa bị vây giết sao?”
Cẩu Tồn Kiến lại bật cười.

“Lão phu hôm nay tới đây chính là để báo thù, phải nhổ sạch đám mua danh trục lợi mấy người”.

“Đúng là ngạo mạn tới cực điểm, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình ông cũng dám khiêu khích các cao thủ của Hoa Hạ?”, Vương Dương Minh cười mỉa.

Cẩu Tồn Kiến mỉm cười: “Tông sư cũng có phân cao thấp, hôm nay tôi sẽ giết chết ông trước, sau đó lại giết đám chó già kia”.

“Vậy lão phu chỉ đành mong ông chỉ bảo thêm rồi”.

Vương Dương Minh lúc này cũng không lên tiếng nữa, phải biết rằng người này vào mười năm trước đã tiến vào cảnh giới tông sư, tuy rằng bị thương nặng lẩn trốn biệt tăm nhưng ông ta có thể ngóc đầu trở lại chắc chắn phải có thứ để dựa vào.

Nói đoạn chân khí xung quanh cơ thể Vương Dương Minh lập tức khẽ xao động hình thành lên từng tầng mây năng lượng lượn lờ quanh thân, giống như thần tiên giáng thế.

“Hay cho một chiêu lĩnh ngộ Thiên Vân, kết hợp với Thiên Vân Thủ của nhà họ Vương thực sự khiến người khác phải rửa mắt mà nhìn”, Cẩu Tồn Kiến tán thưởng một câu.

“Đến, chết đi”.


Giờ phút này khói mây phiêu đãng trong phạm vi ba mét quanh thân Vương Dương Minh, che giấu bóng dáng ông ta lúc ẩn lúc hiện, hai tay cũng trở nên trắng nõn hoàn mỹ, giống như một mảnh ngọc trắng.

Đám đông chứng kiến cảnh này lại là từng tràng reo hò khen hay.

Xét cho cùng tông sư không phải là võ giả bình thường, một khi năng lực lĩnh ngộ được khai phá liền thay đổi tình cảnh khác.

Thấy Vương Dương Minh triển khai toàn lực tiếp nhận lời khiêu chiến, Cẩu Tồn Kiến bật cười, cả người như nổ tung, trong tích tắc từ một ông già gò bó trở thành một gã khổng lồ cao lớn với cơ bắp chằng chịt.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta thét lớn một tiếng, thân thể lại một lần nữa xảy ra biến hóa, trên lưng đột nhiên mọc lên một gai xương sắc nhọn, phần bụng, đầu gối và các khớp xương khác cũng nhú lên gai xương sắc lạnh như lưỡi dao.

Cẩu Tồn Kiến lúc này đã hoàn toàn trở thành một quái thú, khinh thường nhìn đám người đang trợn mắt há mồm.

“Sao lại thế này”
“Là người hay quỷ vậy?”
“Trời ạ, đây còn là lão già vừa rồi sao?”
Trong khi tất cả mọi người còn đang ngỡ ngàng ồn ào bàn tán.

Gương mặt Vương Dương Minh cũng hiện lên nét thận trọng, trạng thái bất thường của Cẩu Tồn Kiến khiến một người thấy nhiều biết rộng như ông ta cũng mới được nhìn thấy lần đầu trong lòng thầm kinh hãi.

Đúng lúc này, Cẩu Tồn Kiến lại phá lên cười khoái chí, cuồng dại gầm lên một tiếng liền lao vào lĩnh vực của Vương Dương Minh.

Vương Dương Minh thấy vậy, hai tay cũng nhanh chóng uyển chuyển lay động, vận khí cuồn cuộn theo từng động tác của ông ta tấn công về phía Cẩu Tồn Kiến.

Cẩu Tồn Kiến giống như một người khổng lồ, sau khi đột nhập vào lĩnh vực của Vương Dương Minh liền giơ cao nắm đấm đập mạnh xuống.

Mặc dù Cẩu Tồn Kiến trở nên dữ tợn khủng bố nhưng rốt cuộc Vương Dương Minh cũng là tông sư, tuy có chút luống cuống nhưng không hoảng sợ.


Chỉ thấy hai tay ông ta không ngừng đong đưa, khuấy động vận khí tạo thành một tấm chắn trên đỉnh đầu, cũng lúc đó cũng dồn lực vỗ một chưởng về vùng bụng của Cẩu Tồn Kiến.

Cú đấm của Cẩu Tồn Kiến đập vào tấm khiên giống như mắc kẹt trong một vũng lầy trơn trượt vô lực.

Mà lúc này một chưởng của Vương Dương Minh đã đáp xuống bụng ông ta.

Với một tiếng ‘bụp’ thân hình to lớn của Cẩu Tồn Kiến bị chấn động phải lùi lại hai bước.

“Hay”.

Vừa giao đấu Vương Dương Minh đã chiếm được thế thượng phong khiến đám đông lại một trận reo hò.

Mà gương mặt Vương Dương Minh cũng ánh lên nét tự hào.

Sau khi kẻ địch tiến vào lĩnh vực Thiên Vân của ông ta thì khó có thể dịch chuyển, thân hình bị hạn chế, mà Thiên Vân Thủ của ông ta phối hợp cùng lĩnh vực Thiên Vân linh động phóng khoáng khó mà đề phòng cho được.

Mặc dù cơ thể của Cẩu Tồn Kiến xảy ra biến dị và có vẻ cực kỳ hung mãnh, lĩnh vực Thiên Vân không có ảnh hưởng quá lớn tới ông ta nhưng Vương Dương Minh phát hiện ra hành động của ông ta lại trở nên vụng về và chậm chạp, vừa hay bị Thiên Vân Thủ linh động khắc chế.

Mà sở trường của ông ta cũng chính là lấy nhu khắc cương, theo nhận định của Vương Dương Minh, Cẩu Tồn Kiến đã rơi vào thế bại không còn nghi ngờ.

Bức lui Cẩu Tồn Kiến khiến đám đông phấn khởi không thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận