Cự Long Thức Tỉnh


“Mẹ nó chứ mày là thằng nào, dám đá cửa phòng ông à?”
Ngô Tấn Nguyên vừa nhìn thấy không quen, hắn liền mắng chửi.

Cô nàng quyến rũ này hắn còn chưa kịp hưởng thụ đã bị người ta quấy rầy, vì vậy hắn rất tức giận.

Cổ Ngọc Đạt thấy vậy liền vội vàng nói: “Thưa anh, anh đi nhầm phòng VIP rồi”.

Là quản lý ở đây, ông ta cũng không muốn có khách nảy sinh xung đột, có thể giảng hòa được thì đương nhiên ông ta muốn giảng hòa.

Nhưng Lục Hi không thèm để ý đến ông ta, anh lạnh lùng nói với Ngô Tấn Nguyên: “Bỏ móng vuốt của mày ra, nếu không ông đây sẽ chặt nó”.

Ngô Tấn Nguyên nghe xong liền tức điên.

Bọn họ cũng là chủ hoành hành ở Đô Thành này, từ lúc nào có người dám nói như vậy với bọn họ chứ.

Đột nhiên Ngô Tấn Nguyên đứng lên, hắn hung hãn nói: “Mẹ nó, tao thấy mày đang muốn đâm đầu vào chỗ chết đây mà”.

Nhưng hắn vừa dứt lời, một tiếng “Ầm” vang lên, một chai bia đập vào gáy hắn, lập tức máu chảy như suối.

Mọi người ở đây đều ngẩn ra, chỉ có ba người Lưu Thiếu Khôn, Lạc Lạc và Dao Dao mặt đầy sợ hãi nhìn Lục Hi ở cửa.


Còn Vương Trạch Nham mặt méo xệch, lại nhặt chai bia lên, hắn ta đột nhiên đập tiếp vào Ngô Tấn Nguyên.

“Con mẹ mày dám động vào người anh Lục”.

Vương Trạch Nham mắng chửi giống như phát điên, hắn ta đánh vào Ngô Tấn Nguyên.

Trong chốc lát Ngô Tấn Nguyên máu chảy đầy mặt và cổ, hắn ngã xuống ghế sofa.

Lúc này, một đám nhà giàu mới phản ứng được, bọn họ vội vàng kéo Vương Trạch Nham lại và nói: “Cậu Vương, làm gì vậy? Chúng ta đều là anh em, đừng ra tay ác như vậy chứ?”
Nhưng không chỉ là Vương Trạch Nham, ngay cả Lưu Thiếu Khôn cũng đứng lên, hắn ta ném một bình rượu ra rồi đập vào đầu tên nhà giàu vừa lên tiếng.

“Mẹ nó, thằng nào là anh em với chúng mày, đi chết cho ông”.

Lúc này, Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn hận không thể giết chết một đám ngu xuẩn và cái tên đần độn Cổ Ngọc Đạt này ngay lập tức.

Trong nháy mắt, cái tên nhà giàu vừa lên tiếng này cũng đã ngã xuống trong vũng máu.

Bây giờ mấy tên nhà giàu còn lại hoàn toàn sững sờ, mặt đầy kinh hoàng nhìn Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn giống như kẻ điên.

Lúc này, Cổ Ngọc Đạt cũng ngơ ngác, nhìn hai người đầy bối rối.

Hai người Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn đi đến bên cạnh Lục Hi, bọn họ quỳ xuống vang lên một tiếng “phịch”.

“Anh Lục, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, thật sự chúng tôi không biết A Đóa ở đó”.

“Đúng vậy thưa anh Lục, đều là tên khốn kiếp Cổ Ngọc Đạt đưa A Đóa tới, chúng tôi thật sự không biết, cho chúng tôi mười lá gan cũng không dám động vào người của anh đâu”.

Hai người mặt đầy hoảng sợ liên tục cầu xin Lục Hi tha thứ.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người lại ngẩn ra.

Hai cậu chủ lớn hoành hành Đô Thành sao có thể sợ hãi quỳ xuống trước một thanh niên vô cùng bình thường này.

Lúc này, Lục Hi quét mắt lạnh lùng nhìn người trong phòng VIP, lập tức đám người run lên trong lòng, một cảm giác sợ hãi âm thầm đột nhiên xuất hiện.

Sau đó, Lục Hi ngồi xuống bên cạnh A Đóa, anh cởi áo phông mặc vào cho cô ấy, người anh lộ ra bắp thịt cường tráng và vết sẹo khủng khiếp, sau đó anh rót vào trong cơ thể cô ấy một luồng pháp lực.


Một lát sau, A Đóa dần tỉnh lại, cô ấy nhìn xung quanh, đầu tiên là kêu lên kinh hãi, sau đó nhìn thấy Lục Hi ngồi bên cạnh mình, cô ấy ôm anh khóc rống lên.

Lục Hi nhẹ nhàng vuốt lưng A Đóa, nhỏ giọng an ủi cô.

Một lúc sau, A Đóa mới dừng khóc và ổn định cảm xúc.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi hỏi: “A Đóa, đã xảy ra chuyện gì?”
A Đóa khóc thút thít hai tiếng rồi chậm rãi nói.

Hóa ra đến giờ cơm tối, Lục Hi vẫn chưa về.

A Đóa cảm thấy hơi đói, cô ấy muốn đi ăn cơm.

Nhưng cơm khách sạn A Đóa không ăn nổi, cô ấy chạy ra ngoài muốn tìm một quán cơm giá rẻ, tùy tiện ăn một chút.

Vì vậy A Đóa rẽ đông rẽ tây tìm được một quán mì trong hẻm nhỏ, cô ấy muốn ăn một bát mì.

Lúc ăn xong, khi đi ra chuẩn bị về khách sạn, ở một chỗ mờ tối, cô ấy cảm giác có ai đó dùng thứ gì bịt miệng mình, ngay sau đó cô ấy liền mất đi cảm giác.

Đến khi tỉnh dậy cô ấy đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đồng thời bị người ta trói lại, cô liều mạng giãy giụa, muốn kêu cứu chạy trốn, nhưng đổi lại là một trận đòn đau đớn.

Ngay sau đó, đám người này lại đút ăn cái gì đó, cô ấy liền mơ mơ màng màng bị đưa đến chỗ này.

Lục Hi nghe xong, anh chậm rãi nói: “Bây giờ không sao rồi, đừng sợ, có anh Lục ở đây”.

A Đóa gật đầu, có anh Lục ở đây, cô ấy cảm thấy vô cùng an toàn và bình tĩnh trở lại.


Lúc này, Lục Hi mới ngẩng đầu lên nói với Cổ Ngọc Đạt: “Là người của ông bắt A Đóa đến chỗ này?”
Bây giờ Cổ Ngọc Đạt đã biết chuyện lớn không ổn, vì ngay cả hai người nổi tiếng ở Đô Thành cũng quỳ rồi, ông ta thì càng tệ hơn.

Ngay khi Lục Hi hỏi, ông ta đã nghĩ xong nên trả lời thế nào.

“Cậu Lục, chuyện này tôi không hề biết chút nào, A Đóa là người bên ngoài đưa tới, không liên quan đến tôi”.

Cổ Ngọc Đạt cảm thấy mình phải phủi sạch liên quan đến chuyện này, đánh lừa chuyện trước đó rồi về sau nghĩ cách tiếp.

Nhưng Lục hi lại cười lạnh, anh ngoắc tay, Cổ Ngọc Đạt giống như bị một lực hút cực mạnh trong nháy mắt hút đến tay Lục Hi.

Một tay Lục Hi túm cổ ông ta, hung hãn ấn xuống bàn trà trước mặt.

“Ầm” một tiếng, bàn trà bể tan tành, rượu vẩy khắp người Cổ Ngọc Đạt, mảnh vỡ thủy tinh cứa khắp mặt ông ta, máu tươi chảy ròng ròng.

Hai tên phục vụ nhìn thấy liền vội vàng quát lên: “Mày muốn làm gì?”
Không đợi Lục Hi nói gì, Vương Trạch Nham đứng dậy cho hai tên phục vụ mấy cái bạt tai.

“Quỳ xuống cho ông, chỗ này còn có phần cho mấy bọn tạp nham chúng mày nói chuyện hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận