“Không sao cả, Dương Hải Phong thích thể hiện oai phong, vậy thì cứ giúp hắn ta thể hiện một lần đi.
Vừa hay tôi cũng đến đây lần đầu tiên, ở mãi trong khách sạn chẳng ngắm được phong cảnh gì, thuận đường có thể thưởng thức phong cảnh nơi đây”, Lục Hi mặt đầy thoải mái nói.
“Anh Lục, đàm phán lần này liên quan đến chi nhánh tập đoàn ở Cảng Đài, chuyện sinh tử tồn vong lớn như vậy chứ không phải là đi du ngoạn sơn thủy gì đâu!”, thấy Lục Hi nói chuyện quan trọng như trò đùa, cuối cùng Khang Hiểu Vũ không nhịn được trách móc.
“Ha ha, yên tâm đi giám đốc Khang, trong lòng tôi hiểu rõ mà”, Lục Hi thờ ơ nhìn Khang Hiểu Vũ.
“Chủ tịch, cái này...”
Khang Hiểu Vũ nhìn dáng vẻ sao cũng được kia của Lục Hi, hắn ta giận đến mức lửa cũng sắp bốc lên rồi, cái thằng bám váy này là tình nhân nhỏ của chủ tịch, Khang Hiểu Vũ cũng không dám quá mức trách cứ, hắn ta chỉ đành đưa mắt về phía Hoắc Tư Duệ, hy vọng cô có thể ra mặt trách móc tên bám váy này một trận.
Thật buồn cười, chuyện trọng đại như vậy há lại thành trò đùa!
“Nếu anh Lục nói thế thì cứ quyết định vậy, anh đi ra ngoài chờ đi”, Hoắc Tư Duệ không cho giải thích liền xua tay nói.
Khang Hiểu Vũ không ngờ rằng chủ tịch luôn xử lý mọi chuyện tỉnh táo chững chạc lại sẽ nghe lời Lục Hi, hắn ta kinh ngạc không khép nổi miệng.
Nhưng cũng may đề nghị của Lục Hi là đồng ý với Dương Hải Phong đổi địa điểm đàm phán.
Vậy nên cuối cùng Khang Hiểu Vũ vẫn bất đắc dĩ gật đầu nói: “Dạ được chủ tịch, tôi chờ cô dưới tầng”.
Trước khi đi, Khang Hiểu Vũ hung hãn nhìn Lục Hi một cái.
Ở trong mắt hắn ta, đương nhiên Lục Hi là một tên “Gây họa hồng nhan” “Hại nước hại dân”.
“Cũng may có anh ở đây, nếu không cứ để Dương Hải Phong làm như vậy, tôi thật sự lo lắng”, sau khi Khang Hiểu Vũ đi, Hoắc Tư Duệ nói.
“Yên tâm, một đám lão đại xã hội đen thôi mà, nếu không phải ngại phiền toái, tôi đã trực tiếp đi tiêu diệt hắn ta rồi, đồ của tôi không phải ai cũng có thể với tay tới”.
“Biết mà, anh rất lợi hại, chỉ cần có anh ở bên cạnh tôi, tôi không cần phải lo lắng gì cả!”, Hoắc Tư Duệ nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Lục Hi.
“Ha ha, biết là được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm trước đi”, Lục Hi cười nói.
Đúng lúc nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đưa cơm trưa tới, Hoắc Tư Duệ lại vô cùng khiếp sợ với khả năng tiên tri của Lục Hi.
Lúc này, ở trước cửa khách sạn có một chiếc xe Bentley màu sâm banh dừng lại, một ông già mặc áo xiêm trắng tinh đi xuống.
Ông già này mặt mũi gầy gò, tinh thần khỏe mạnh, tóc và râu đều có điểm trắng, nhìn giống như một ông lão thân thiện dễ gần.
Người không quen biết đâu có thể ngờ ông ta chính là một ông trùm siêu cấp nghe tiếng đã sợ mất mật trong giới giang hồ.
“Chào cô, tôi muốn gặp cậu Lục Hi”, ông già đi thẳng tới quầy lễ tân, bình thản nói với nhân viên.
Phòng tổng thống được xem như là phòng cao cấp nhất khách sạn, giá cả đắt đỏ, ở một đêm có thể bằng một năm thu nhập của người bình thường, đương nhiên không phải khách nào muốn vào cũng có thể vào được, cần phải đặt hẹn trước, sau khi nhận được sự cho phép của đối phương mới có thể lên.
“Ông ta tìm Lục Hi? Chẳng lẽ thằng nhãi kia có người quen ở Cảng Đài?”
Lúc ông già kia hỏi nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân, Khang Hiểu Vũ đang chờ ở đại sảnh dưới tầng không khỏi nghi ngờ nhìn về phía ông già kia.
Nhưng đến khi hắn ta chuẩn bị đứng lên muốn hỏi rõ ràng thì ông già đó đã đi vào thang máy.
Trong phòng tổng thống.
“Vất vả cho ông Hoắc rồi, để ông đặc biệt chạy tới đây”, Lục Hi mở cửa, cười đón Hoắc Hướng Anh vào.
“Cậu Lục quá lời rồi, cậu tới Cảng Đài là vinh hạnh của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức”, Hoắc Hướng Anh khiêm tốn cúi người thật sâu nói.
Trên tàu Phoenix, uy năng có thể nói như người trời của Lục Hi đã khiến cho tất cả mọi người ấn tượng khó mà phai nhòa.
Thân xác gánh đại pháo, một quyền liền đánh chìm quân hạm, cảnh tượng kia quả thực quá mức chấn động.
Hoắc Hướng Anh đã đặt Lục Hi vào hàng ngũ thần tiên, cách nói chuyện làm việc đương nhiên là vô cùng cung kính.
“Cô đây là chủ tịch Hoắc Tư Duệ của tập đoàn Giai Mĩ”, Lục Hi cười giới thiệu: “Tư Duệ, ông đây là Hoắc Hướng Anh, ông ấy rất có danh tiếng ở đây”.
“Chào cô Hoắc”.
Hoắc Hướng Anh nhìn thấy bạn của Lục Hi thì nào dám lạnh nhạt, ông ta vội vàng cúi người thật sâu nói.
“Chào ông Hoắc, chuyện này phải làm phiền ông rồi.
Mời ông ngồi, tôi rót cho ông cốc trà”.
Hoắc Tư Duệ nhìn thấy một ông già cung kính khách sáo với mình như vậy, thật sự có chút không quen, cô cũng vội vàng khách khí nói.
“Không cần khách khí, không cần khách khí, để tự tôi làm là được”, Hoắc Hướng Anh nào dám để người phụ nữ của Lục Hi rót trà cho mình, ông ta hoảng hốt nói.
“Ha ha, ông không cần khách khí, ngồi đi”, Lục Hi cười cười thân thiết kéo Hoắc Hướng Anh ngồi xuống ghế sofa bằng da thật.
“Uống trà”.
Lục Hi chỉ vào trà vừa mới pha trên bàn và nói.
Hoắc Hướng Anh nói cảm ơn, lúc này ông ta mới nâng trà lên nhấp một ngụm.
“Cái tên Dương Hải Phong đó lại đổi địa điểm đàm phán rồi, đổi thành bên bờ sông Thanh Hà”, sau khi cùng Hoắc Hướng Anh uống một hớp trà, Lục Hi nói.
“Cậu Lục, Dương Hải Phong vô lễ như vậy, chỉ bằng để tôi trực tiếp gọi người…”, Hoắc Hướng Anh nghe thấy vậy, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo.
Trước kia, Hoắc Hướng Anh đã đặc biệt hỏi thăm về Dương Hải Phong, tên này lập nghiệp từ buôn bán ma túy, nổi danh với lòng dạ nham hiểm, sau khi tích lũy số lượng lớn vốn, hắn ta nhanh chóng quật khởi, bây giờ lại bắt đầu tẩy trắng đổi nghề làm ăn chân chính.
Bây giờ hắn ta ở Cảng Đài quả thật chơi rất hay, nhưng đối với Hoắc Hướng Anh mà nói, Dương Hải Phong chẳng tính là gì.
“Ha ha, hay là cứ xem một chút trước di.
Dù sao tranh chấp lợi ích trên phương diện làm ăn cũng không thể vừa lên liền bất phân phải trái đi trừng trị đối phương.
Nếu làm như vậy, ngược lại sẽ thành chúng ta ỷ thế ức hiếp người.
Đương nhiên, nếu như Dương Hải Phong không biết phải trái, tôi cũng không ngại để ông kiên quyết trừng trị hắn ta một trận”.
Nói đến phần sau, trong mắt Lục Hi cũng thoáng qua vẻ hung ác.
Đùa sao, Giai Mĩ là sản nghiệp của anh, một Dương Hải Phong có thể tùy tiện thôn tính?
Chớp mắt đã đến thời gian đàm phán như đã hẹn..