Lục Hi “ừ” một tiếng, coi như là chào hỏi.
Lần này, ba người Lương Kim Tôn, Thường Tuấn Nghị và Tô Giai Di đều sửng sốt.
Tình huống gì thế này?
Một lát sau, Miwa Nozaki mới đứng thẳng người, cô ta nhìn về phía Vân Khả Thiên và nói: “Cậu Vân cũng tới”.
Vân Khả Thiên cười nói: “Bữa tiệc chủ tịch Hoắc làm mà, đương nhiên tôi cũng phải nể mặt chứ”.
Miwa Nozaki gật đầu, sau đó cung kính nói với Lục Hi: “Không ngờ anh cũng có hứng thú với bữa tiệc như vậy, sớm biết thì tôi đã đặc biệt đi đón anh rồi”.
Lời Miwa Nozaki vừa nói ra, đám người Lương Kim Tôn lại càng khiếp sợ, tên nhà quê này sao có thể quen biết với nhân vật số hai tập đoàn Giai Mĩ chứ, lại còn muốn đích thân đi đón anh, quả thật không thể tin nổi.
Lúc này, Lục Hi nói: “Tôi chỉ là tình cờ biết được nên đi cùng bạn tới, cô không cần phải để ý đến tôi”.
Ngư Bạch nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng phục Lục Hi sát đất, giống như không ai là không quen biết anh, không gì mà anh không làm được, quả thật quá thần kỳ.
Còn Miwa Nozaki nghe xong liền gật đầu, ngay sau đó nói: “Vừa rồi bảo vệ nói ở đây có chuyện, nói tôi qua đây xem.
Anh Lục, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”
Không đợi Lục Hi nói, Vân Khả Thiên liền tiếp lời: “Anh này nói tôi trà trộn vào, chuẩn bị bảo cô đuổi chúng tôi ra ngoài đấy”.
Vân Khả Thiên cười quái dị nhìn Miwa Nozaki.
Miwa Nozaki nghe xong liền có chút giận dữ, thân phận của Vân Khả Thiên cho dù là cô ta cũng phải nhún nhường ba phần, huống hồ anh ta còn là bạn của Lục Hi, ai mà có thể chỉ trích.
Cô ta nhìn về phía Lương Kim Tôn, chậm rãi nói: “Cậu Vân là khách quý của nơi này, anh có ý kiến gì?”
Lúc này, Lương Kim Tôn đã biến sắc, anh ta nghe ra thân phận của Vân Khả Thiên này cũng không thấp.
Anh ta lắp bắp nói: “Chỉ là tôi nghi ngờ anh ta không có thiệp mời chứ không có ý gì khác”.
Miwa Nozaki nghe xong liền cười lạnh nói: “Cậu Vân là con trai người đứng đầu tỉnh ủy, cũng là bạn của anh Lục, anh ấy muốn đến thì đến, vậy mà anh cũng dám hỏi?”
Ba người Lương Kim Tôn, Thường Tuấn Nghị và Tô Giai Di nghe thấy lời này, suýt chút nữa phun máu ra.
Đây không phải là đùa chúng tôi đấy chứ?
Ba người sau khi biết được thân phận thật của Vân Khả Thiên, bọn họ bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác.
Đắc tội với người này thì làm sao tiếp tục lăn lộn ở Tây Kinh đây?
Ba người cũng nơm nớp lo sợ, bọn họ nhìn Vân Khả Thiên với vẻ mặt đau khổ nói: “Cậu Vân, là chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn, đại nhân không chấp tiểu nhân, cứ coi như đừng nhìn thấy chúng tôi”.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Vân Khả Thiên khinh thường nói: “Nếu không phải vì anh Lục, ông đây thèm vào quan tâm đến các người, tưởng mình là gì cơ chứ”.
Đám người nghe xong càng sợ hãi hơn, thân phận của Vân Khả Thiên như vậy còn gọi Lục Hi là anh, vậy thì thân phận của Lục Hi còn kinh khủng đến mức nào?
Đúng lúc này, Miwa Nozaki chán ghét nói: “Đuổi ba người này ra ngoài, sau này liệt vào danh sách đen tất cả hoạt động của Giai Mĩ”.
Miwa Nozaki ra lệnh một tiếng, bảo vệ lập tức đáp lại, bọn họ nói với đám người Lương Kim Tôn: “Xin mời”.
Nhân viên nội bộ đều biết chẳng những Miwa Nozaki là vệ sĩ của chủ tịch Hoắc, hơn nữa còn là trợ lý của cô, lời cô ta nói giống như lời của chủ tịch Hoắc.
Chủ tịch Hoắc cũng rất xem trọng ý kiến của cô ta liên quan đến một vài chuyện lớn trong nội bộ, thường xuyên bàn bạc với cô ta, bây giờ đã không phải là bí mật gì trong nội bộ công ty nữa, chút chuyện nhỏ này cô ta hoàn có thể làm chủ.
Lúc này, ba người ảo não cụp đuôi rời đi nhanh chóng.
Vân Khả Thiên có thể cho bọn họ đi như vậy cũng đã là chuyện may mắn lớn đối với bọn họ rồi, cái gì mà mặt mũi hay không có mặt mũi, giờ bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Hiện giờ Ngư Bạch nhìn ba người rời đi, cô ta thầm thở dài, vừa rồi Lương Kim Tôn mở miệng liền ngông nghênh kiêu ngạo, cô ta biết ngay những người này muốn tự tìm xui xẻo mà.
Với thực lực của Lục Hi, bọn họ thật sự không đủ tầm, đúng như dự đoán, lập tức bị mất mặt.
Đúng lúc này, Vân Khả Thiên mang vẻ thần bí nói: “Anh Lục, hai ngày trước đã xảy ra chuyện lớn, anh có hứng thú muốn biết?”
“Chuyện gì?”, Vân Khả Thiên nhiều lần nhắc tới, ngược lại cũng gợi cho anh hứng thú.
Vân Khả Thiên nhìn xung quanh rồi nói: “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, nơi này nói chuyện không tiện”.
Lục Hi thấy vậy liền gật đầu với Miwa Nozaki.
Lập tức Miwa Nozaki dẫn bọn họ đi về phía phòng VIP bên cạnh.
Vân Khả Thiên có thể nói không tiện, vậy chắc chắn là bí mật lớn, lòng hiếu kỳ của anh cũng bắt đầu dâng lên.
Đến phòng VIP, Ngư Bạch đứng ở cửa, không tự nhiên nói: “Các anh nói chuyện đi, tôi đi loanh quanh bên ngoài”.
Hai người Vân Khả Thiên và Lục Hi có bí mật, Ngư Bạch cảm thấy mình không thích hợp để biết, vậy nên cô ta không muốn đi vào.
Lục Hi thấy vậy liền nói: “Vậy được, lát nữa tôi ra ngoài tìm cô”.
Ngư Bạch gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lúc này, ba người Lục Hi, Vân Khả Thiên và Miwa Nozaki ở trong phòng VIP không có người ngoài.
Vân Khả Thiên gật gù đắc ý, biểu cảm đầy thương tiếc, anh ta đi tới đi lui trong phòng VIP, muốn nói lại thôi.
Lục Hi thấy vậy, anh đá vào mông Vân Khả Thiên, đá bay anh ta lên sofa, anh mắng: “Con mẹ nó anh có nói hay không, thích úp mở với ông đây à”.
Vân Khả Thiên xoa cái mông, vẻ mặt đau khổ nói lầm bầm: “Mấy người ai cũng quá bạo lực”.
Vân Khả Thiên đáng thương thường xuyên bị Tần Lam đánh, còn thỉnh thoảng bị cả Lục Hi đánh, anh ta cảm thấy cái danh cậu lớn đệ nhất Tây Bắc thật khổ.
Đúng lúc này, Lục Hi làm bộ giơ một cước lên nói: “Mẹ nó anh có nói không”.
“Nói, nói, tôi nói”, Vân Khả Thiên không dám ở vòng vo, vội vàng nói.
Hóa ra, hai ngày trước trong một sơn thôn vùng Tây Sơn đã xảy ra vụ thảm sát diệt thôn, toàn bộ cả thôn hơn mấy trăm người trong một đêm chết hết, hơn nữa trạng thái chết cực kỳ thảm hại, giống như bị hút cạn máu, chỉ còn lại da và xương"..