Sau khi bồn tắm đầy nước, Jennifer nhìn hoa tươi trong tay, cô ta cười khổ rồi ném vào bồn tắm.
Đương nhiên cô ta sẽ không tin lời của một người xa lạ, chỉ dựa vào đóa hoa này là có thể trị khỏi vết thương trên người.
Làm như vậy cũng chỉ là an ủi tâm lý mình mà thôi.
Cô ta cẩn thận trèo vào bồn tắm, cố gắng hết sức không động chạm vào vết thương, sau đó cô ta chậm rãi nằm xuống.
Jennifer nằm ở bồn tắm nhớ lại cuộc sống không thuộc về mình từ khi gả cho Edmond, cô ta không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Nhớ lại quá khứ đau khổ, thậm chí Jennifer còn không nhận thấy cảm giác ấm áp và thoải mái trong làn nước, dần dần cô ta cứ như vậy chìm vào giấc mộng.
Thời gian dần trôi đi, Jennifer đang ngâm mình trong nước đột nhiên bừng tỉnh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, Jennifer thầm nói chết tiệt.
Hôm nay trong quán còn có một vị khách, cô ta còn phải cung cấp bữa tối cho người đó, sao lại cứ ngủ như vậy.
Ngay lập tức, cô ta vội vàng đứng lên, cầm lấy khăn tắm tùy tiện lau cơ thể, chuẩn bị mặc quần áo.
Nhưng đúng lúc đó, cô ta đã phát hiện ra một chuyện hết sức khiếp sợ.
Tất cả vết thương trên người cô ta đều biến mất toàn bộ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Jennifer không thể tin nổi, ngây ra hồi lâu mới tỉnh ngộ, cô ta đi tới trước gương trong phòng tắm.
Khi nhìn thấy cơ thể trắng nõn không tỳ vết giống như xử nữ, Jennifer hoàn toàn sợ ngây người.
Ngây ra khoảng năm phút, Jennifer mới nhớ ra đóa hoa Lục Hi đưa cô ta và câu nói đó.
“Thả đóa hoa này vào trong nước tắm, nó có thể loại bỏ tất cả vết thương trên người cô”.
Nghĩ tới đây, Jennifer không thể tin nổi che miệng.
“Chẳng lẽ vị khách phương đông kia nói thật?”
Jennifer vẫn đang khiếp sợ nhìn đi nhìn lại cơ thể gần như hoàn mỹ của mình ở trong gương, từ đầu đến cuối không dám tin tưởng sẽ có chuyện thần kỳ như vậy.
Một lúc sau, cuối cùng cô ta đã chắc chắn chuyện này chính là do vị khách phương đông trẻ tuổi này làm ra.
Nếu không thì chuyện này không có cách nào giải thích.
Jennifer nhìn vào gương, sau khi trầm ngâm một hồi, cô ta quay trở lại phòng thay một chiếc áo phông cổ thấp sexy và quần ngắn, hoàn toàn để lộ cơ thể hoàn mỹ và da thịt trắng như tuyết của mình.
Sau đó cô ta lên tầng hai gõ cửa phòng Lục Hi.
Lục Hi đang ngủ khò khò bị tiếng gõ cửa làm thức tỉnh, anh chỉ đành dậy mở cửa.
Sau khi mở cửa, lập tức mắt anh sáng lên.
Lục Hi dụi mắt, anh nhìn Jennifer cười một tiếng rồi nói: “Bà chủ, cô thật đẹp”.
Jennifer cười nói: “Cảm ơn lời khen của anh, tôi còn chưa biết tên anh”.
“Cô có thể gọi tôi là Lục Thiên Hành”, Lục Hi nói.
“Anh Lục, tôi muốn hỏi một chút, đóa hoa anh cho tôi thật sự có công hiệu thần kỳ như vậy sao?”, Mặc dù Jennifer đã chắc chắn vết thương kia của mình khỏi đều là do đóa hoa kia, nhưng cô ta vẫn không nhịn được muốn xác nhận một lần nữa.
Lục Hi cười đáp: “Đương nhiên rồi thưa bà chủ xinh đẹp, từ trước đến nay tôi chưa từng nói láo”.
Ánh mắt Jennifer sáng lên, cô ta khó tin nói: “Làm sao anh làm được? Đây quả thật quá thần kỳ”.
“Người phương đông chúng tôi có nhiều chuyện thần kỳ lắm, cái này không tính là gì đâu”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
Trên mặt Jennifer hiện lên vẻ mặt khao khát: “Tôi đã từng nghe nói qua phương đông có một đất nước thần bí, nơi đó xảy ra rất nhiều chuyện không thể tin được, anh đến từ nơi đó sao?”
“Đúng vậy”, Lục Hi đáp.
“Tôi thật may mắn khi gặp được người phương đông thần kỳ như anh.
Xin hỏi anh muốn ăn gì, tôi sẽ cố gắng hết sức nấu cho anh một bữa ăn tối thịnh soạn để bày tỏ lòng cảm ơn”.
Lục Hi cười nói: “Ăn cái gì không quan trọng, nhưng sức ăn của tôi có hơi lớn, hy vọng cô có thể cân nhắc”.
“Không thành vấn đề thưa anh Lục, tôi đi chuẩn bị ngay”.
Nói xong, Jennifer tung tăng đi xuống, nhìn không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Lục Hi nhướng mày cười cười, bắt đầu mở tivi chờ bữa tối, anh cũng không ăn cơm trưa, quả thật có hơi đói.
Đợi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Jennifer bê một đĩa lớn đi lên.
Lục Hi thấy vậy, anh tiến lên nhận lấy, đặt lên bàn trà nhỏ.
Trên đĩathức ăn có nửa con dê lớn, nướng ngoài cháy trong mềm, phía trên còn tưới nước tương đậm đà, xung quanh trang trí một vài loại rau tươi, khiến người ta vừa nhìn liền muốn ăn.
“Hy vọng anh có thể hài lòng”, Jennifer cười nói.
Lục Hi gật đầu nói: “Quá tốt rồi, vô cùng cảm ơn”.
Lục Hi nói xong cũng không khách khí, anh cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn.
Nhìn Lục Hi ăn ngon lành, trên mặt Jennifer lộ ra một loại cảm giác thỏa mãn.
Khi Lục Hi ăn được một nửa, anh nhìn Jennifer rồi nói: “Bà chủ xinh đẹp, cô có thể nói một chút về vết thương trên người cô không? Tôi thật sự rất tò mò kẻ nào lại nhẫn tâm xuống tay nặng nề với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Jennifer tối sầm.
Lục Hi thấy vậy liền nói: “Nếu không tiện thì coi như tôi chưa nói gì”.
Lúc này, Jennifer lại nói: “Không sao, tôi cũng muốn tìm một người để bày tỏ”.
Nhiều năm như vậy, Jennifer luôn giấu chuyện này trong lòng, ngay cả bố mẹ cô ấy cũng không nói.
Bây giờ Lục Hi hỏi tới, đối diện với một Lục Hi thần kỳ như vậy, cô không có một chút băn khoăn gì liền bắt đầu kể..