Chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên mạnh mẽ đập vào tay vịn ghế, gằn giọng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Gia Đống, gia tộc nhà chúng ta hiện tại có thể điều động bao nhiêu tài sản?”
Liễu Gia Đống hơi suy tư rồi trả lời: “Nếu cố gắng hết sức thì đâu đó khoảng chục tỷ”.
“Được”, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên hung tợn nói: “Truyền tin đi, trao thưởng 10 tỷ cho ai lấy được mạng của Lục Thiên Hành”.
Liễu Gia Đống kinh hãi nói: “Gia chủ, treo giải để ám sát một tông sư ư, e là không có ai dám nhận đâu?”
Liễu Bồi Nhiên chỉ cười dữ tợn, nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, các tổ chức sát thủ số một thế giới chẳng lẽ chưa từng ám sát tông sư? Kiểu gì cũng có người nhận nhiệm vụ này thôi, cứ đi loan tin đi”.
Liễu Gia Đống nghe vậy, biết mình không thể cứu vãn được gì nữa, bèn thở dài: “Vâng thưa gia chủ, tôi đi làm ngay đây”.
Nói xong, Liễu Gia Đống quay người rời đi.
Lúc này, Liễu Bồi Nhiên sầm mặt nói: “Lục Thiên Hành, tuy rằng mày giỏi nhưng ông đây không tin mày có thể tránh thoát được những đòn tấn công của tổ chức sát thủ cấp thế giới.
Bọn họ đã giết quá nhiều tông sư rồi”.
Đám Lục Hi quay về tiệm tạp hóa, sắc trời đã gần sáng.
Anh đi lên tầng hai ngủ, mà Vân Khả Thiên và Tư Không Trích Tinh còn đang hưng phấn bàn luận về trận chiến xuất sắc của Lục Hi với Liễu Bồi Nhiên.
Lục Hi ngủ một giấc đến giữa trưa rồi rửa mặt xuống tầng, thấy Vân Khả Thiên cùng Tư Không Trích Tinh đang ngáy khò khò trên sô pha thì lắc đầu đi ra khỏi cửa.
Lúc này, tại Túy Giang Hồ, ông chủ Chu Kiến Bân đang vui vẻ vô cùng.
Tối hôm qua, ông ta đã nhận được tin của Lâm Tiêu rằng trưa nay họ sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu Lục, mà sẽ có rất đông người tham gia.
Bữa tiệc của Lâm Tiêu, lại còn là chiêu đãi cậu Lục, Chu Kiến Bân nào dám qua loa, từ nửa đêm đã bắt đầu rộn ràng thu xếp.
Sáng sớm nay Túy Giang Hồ đã thông báo từ chối tiếp khách để chuẩn bị riêng cho bữa tiệc lần này.
Mà lúc này, hai tầng của Ngũ Phụng lâu đã đầy người, mà còn chưa đủ bàn, Chu Kiến Bân đành bày thêm hai mươi cái bàn xung quanh nữa thì mới xong được.
Lúc này, toàn bộ Ngũ Phụng lâu náo nhiệt vô cùng, ai cũng hớn hở bàn luận về trận chiến tối qua xuất sắc cỡ nào, thiên tư của Lục Hi khiến mọi người bị ấn tượng mạnh ra sao.
Mà cùng lúc, Lục Hi lái con xe cũ đến Túy Giang Hồ, đỗ xe xong xuôi thì dùng thần thức thay đổi lại dung mạo.
Chỉ thấy tóc anh lập tức mọc dài ra, gương mặt cũng phong trần đẹp trai hơn, cảm giác vô cùng câu hồn đoạt phách.
Nhưng ngay lúc anh định xuống xe thì có tiếng động cơ rít gào, mấy chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh xe của Lục Hi.
Nào là Porsche, McLaren, Ferrari, tất cả đều là những con xe hạng sang giá trị hai, ba triệu, lần lượt dừng ở xung quanh xe của Lục Hi.
Sau đó là ba người đàn ông và ba cô gái xinh đẹp bước xuống, mấy cô gái vừa này nhìn liền biết là người mẫu, chân dài da trắng, trang điểm thời thượng.
Mà ba người đàn ông kia cũng mặc toàn hàng hiệu, đeo đồng hồ xịn, trái ôm phải ấp, vô cùng phóng túng.
Lục Hi chau mày xuống xe, mấy cô gái đẹp thấy Lục Hi thì đều hô lên: “Đẹp trai quá”.
Lúc này, một người đàn ông liếc Lục Hi rồi khinh bỉ nói: “Đẹp trai có ích đếch gì, vẫn là đồ vô dụng”.
Cô gái kia vội ôm lấy cánh tay người này, nói: “Anh Lưu, đừng giận mà, tụi em đùa thôi”.
Lục Hi tuy đẹp trai nhưng lại đang lái một con xe cũ, bọn họ biết ngay anh chỉ là đồ vô dụng.
Đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, nhưng không thực dụng bằng nhà giàu như tên họ Lưu này, mấy cô gái chỉ thở dài trong lòng.
Mà lúc này, Lục Hi nói: “Phiền mấy người đỗ xe lại giúp tôi, xe mấy người chặn xe tôi rồi”.
Ba con xe này đỗ ngang đỗ dọc không ra thể thống gì cả, hoàn toàn chặn lại xe của Lục Hi lại, nếu lát nữa anh quay lại thì sẽ không thể lấy xe ra được.
Anh Lưu kia nghe thấy thì cười: “Con xe rách này có lái hay không thì khác gì đâu cơ chứ?”
Nói xong, cả ba ôm mỹ nữ nghênh ngang đi vào Túy Giang Hồ, mặc kệ Lục Hi.
Lục Hi lắc đầu im lặng, đã vậy lát nữa anh quay ra mà xe vẫn còn ở đây thì anh đành đá bay chúng đi vậy.
Sau đó, Lục Hi cũng chậm rãi đi vào Túy Giang Hồ.
Tên họ Lưu kia cũng đi đến cửa Túy Giang Hồ, chỉ thấy giám đốc của Túy Giang Hồ đang đứng ở cửa cùng với hai nhân viên phục vụ, thấy có người đến thì vội vàng tiến lên nói: “Các vị, thật ngại quá, hôm nay Túy Giang Hồ không tiếp khách, mời các vị tìm tạm nơi khác dùng bữa, thành thật xin lỗi”.
Tên họ Lưu kia vừa nghe thì tức khắc bất mãn nói: “Các người làm ăn kiểu gì đấy, lại còn có kiểu đuổi khách ở ngoài?”
“Thật sự xin lỗi ạ, hôm nay Túy Giang Hồ có việc, đã có người bao quán rồi, mong quý khách thông cảm”, giám đốc xin lỗi liên tục.
Nhưng cái tên họ Lưu này không thèm nhượng bộ mà gào lên: “Thằng này đếch thèm quan tâm các người có việc hay không, hôm nay ông phải vào đây ăn, mau tránh ra”.
Lưu Minh Huy hắn ta thiếu gì tiền, đến ăn bữa cơm mà cũng bị đuổi về, lại còn ngay trước mặt người đẹp như vậy, hắn ta nhục nhã vô cùng.
Giám đốc nghe vậy thì chậm rãi nói: “Thưa anh, hôm nay là ông Lâm Tiêu chiêu đãi khách quý tại đây, anh nên tránh một chút thì hơn”.
“Thằng này đếch thèm quan tâm ông Lâm ông Vương nào hết, mau tránh ra, nếu không có tin thằng này làm cho cái quán này đóng cửa không hả?”, Lưu Minh Huy quát tháo.
Giám đốc sửng sốt, ông ta là người của Chu Kiến Bân, mà Chu Kiến Bân cũng trong giới võ đạo, đương nhiên biết đến tên tuổi của Lâm Tiêu.
Trong cảm nhận của ông ta và Chu Kiến Bân thì Lâm Tiêu chính là nhân vật cao cấp nhất, cứ tưởng rằng gọi tên ông ta ra thì đối phương sẽ biết khó mà lui, ai ngờ người ta còn chẳng biết Lâm Tiêu là ai..