Chỉ nghe Chu Tiên Hiền nói: “Là tôi có mắt không tròng, lại dám mưu toan động thủ với một vị tiên sư như cậu, tôi thật sự là tự đại đến cực điểm, tiên sư muốn sát muốn xẻo thì tùy, tôi không dám nói một câu oán hận“.
Chu Tiên Hiền nói, cả người cúi rạp xuống đất, hoàn toàn bái phục.
Lục Hi nhìn ông ta, cũng không để ý mà nhìn về phía Liễu Bồi Nhiên.
Lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cũng quỳ xuống, nói với Lục Hi.
”Cậu Lục, tất cả là chuyện do một mình Liễu Bồi Nhiên tôi gây ra, chỉ mong cậu buông tha cho những thành viên còn lại của nhà họ Liễu, Liễu Bồi Nhiên tôi thì tuỳ ý cậu xâu xé“.
Nói xong, Liễu Bồi Nhiên cũng cúi đầu bái lạy.
Lúc này, đám người nhà họ Liễu đều có một loại cảm giác vô cùng tuyệt vọng, ở trước mặt một người mạnh mẽ như Lục Hi, bọn họ lần đầu tiên thấy bản thân nhỏ bé cùng vô lực cỡ nào.
Gia tộc số một Cam Túc bây giờ đã không còn khí thế như xưa nữa.
Mà lúc này, chỉ thấy cháu gái Liễu Tư Vũ của Liễu Bồi Nhiên khóc lóc đi qua bên cạnh ông ta, ôm người ông đang quỳ rạp xuống đất, khóc rống không ngừng.
Tất cả thành viên nhà họ Liễu đều đang tỏ vẻ bi thương, nhưng trước thần uy của Lục Hi thì không có bất kỳ ai dám lên tiếng.
Lúc này, chỉ thấy Lục Hi chậm rãi nói: “Ông muốn lấy tính mạng của tôi, tôi dĩ nhiên sẽ không để ông sống.
Nhưng vì sao tôi phải buông tha các người chứ, chẳng lẽ chờ bọn họ sau này đến tìm tôi gây rối à”.
Nghe câu này của Lục Hi, nhà họ Liễu đều tái mặt.
Lấy năng lực mà Lục Hi bày ra, muốn giết sạch bọn họ cũng chỉ là chuyện trong vòng một giây, nếu anh thật sự động thủ, sẽ không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Mà lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên ngẩng đầu, kiên quyết nói: “Cậu Lục, chỉ cần cậu tha mạng cho nhà họ Liễu, từ nay về sau, nhà họ Liễu sẽ luôn chó săn trung thành của cậu, tất cả của nhà họ Liễu sẽ đều là của cậu, chỉ cần cậu có lệnh thì nhà họ Liễu chúng tôi sẽ lập tức nghe theo”.
“Làm sao để tôi tin tưởng lời ông nói?”, Lục Hi không lộ cảm xúc, nói.
Liễu Bồi Nhiên cắn răng, chỉ sang cháu gái mình và nói: “Cậu Lục, chỉ cần cậu đồng ý, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ truyền lại vị trí gia chủ cho cháu gái Liễu Tư Vũ của tôi, cậu nhận con bé làm người hầu cũng được, cậu thấy được không?”
“Ông nội“.
Liễu Bồi Nhiên vừa nói ra, Liễu Tư Vũ tức khắc thảm thiết kêu lên.
Đám người nhà họ Liễu càng thêm kinh hãi.
Gia chủ nói như thế khác nào chắp tay giao nhà họ Liễu cho Lục Hi, còn giao người cháu gái mà mình yêu nhất cho Lục Hi.
Chẳng lẽ về sau bọn họ sẽ bị một người ngoài làm chủ hay sao?
Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì họ cũng hiểu nỗi khổ tâm của gia chủ.
Nếu không cho Lục Hi khống chế nhà họ Liễu hoàn toàn, nếu anh thật sự nổi sát tâm, nhà họ Liễu cũng sẽ lập tức biến mất, thà nghĩ cách cho nhà họ Liễu kéo dài chút sức còn hơn.
Chỉ thấy Lục Hi nhíu mày, cân nhắc một hồi nói: “Cũng được, trời cao có đức hiếu sinh, giúp nhà họ Liễu các ông phát triển dài cũng chưa chắc không thể“.
Liễu Bồi Nhiên nghe vậy, nước mắt nước mũi tung hoành, liên tục dập đầu nói: “Xin cảm ơn cậu Lục tha cho nhà họ Liễu, từ nay về sau, nhà họ Liễu đối với cậu Lục sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó“.
Mà lúc này, chỉ nghe Liễu Tư Vũ lại nói nói: “Ông nội, cháu tuyệt đối sẽ không làm người hầu của anh ta đâu, không bao giờ“.
Người nhà họ Liễu vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch, Liễu Tư Vũ kiên quyết phản đối như vậy, nhỡ đâu lại chọc giận Lục Hi thì ai có thể chống lại được cơn giận giữ của anh chứ.
Mà lúc này, Liễu Bồi Nhiên lạnh giọng nói: “Làm càn, có thể làm người hầu cho cậu Lục đó là vinh hạnh của cháu, càng là vinh hạnh của nhà họ Liễu, chuyện này, không cho phép bất luận người nào phản đối“.
Liễu Tư Vũ thật ra cũng biết ông nội mình là vì toàn bộ nhà họ Liễu, nhưng cô ta cũng không thể nào chấp nhận việc bản thân trở thành người hầu của một người ép chết ông nội mình.
Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Liễu Bồi Nhiên, Liễu Tư Vũ biết chính mình cũng không có sự lựa chọn.
Sau đó, cô ta ngã ngồi ở bên cạnh Liễu Bồi Nhiên, yên lặng rơi lệ.
Vào lúc này, Liễu Bồi Nhiên nhìn một vòng nhà họ Liễu, sau đó nói.
”Bây giờ tôi sẽ truyền vị trí gia chủ cho Liễu Tư Vũ, cũng để Liễu Tư Vũ làm người hầu của cậu Lục, từ nay về sau, lệnh của cậu Lục chính là lệnh của gia chủ, ai dám không tuân theo, nhà họ Liễu sẽ xử lý người đó ngay lập tức, phanh thây, vứt xác hoang dã, không cho nhập vào phần mộ tổ tiên nhà họ Liễu, tất cả nghe rõ chưa?”
Người nhà họ Liễu gục đầu xuống, đồng thời nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của gia chủ“.
Lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên móc từ trong lòng ngực ra một mảnh ngọc bội, nói với Liễu Tư Vũ.
“Đây là tín vật của gia chủ nhà họ Liễu, từ hôm nay trở đi, cháu chính là gia chủ nhà họ Liễu, nhớ kỹ, cháu chỉ là người hầu của cậu Lục, mọi thứ của nhà họ Liễu vẫn do cậu Lục định đoạt, cháu chỉ chấp hành, hiểu chưa?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông nội, Liễu Tư Vũ biết đây là đang thông báo di ngôn.
Lúc này, Liễu Tư Vũ được Liễu Bồi Nhiên bồi dưỡng nhiều năm cuối cùng cũng có một tia khí khái.
Chỉ thấy cô ta thận trọng nhận ngọc bội, nói với Liễu Bồi Nhiên: “Ông nội, cháu đã hiểu nỗi khổ tâm của ông, cháu nhất định sẽ làm tốt mọi việc ông giao, ông cứ yên tâm ạ”.
Ngay sau đó, Liễu Tư Vũ đi tới bên cạnh Lục Hi, nhẹ nhàng bái lạy: “Liễu Tư Vũ bái kiến anh Lục“.
Lục Hi khẽ gật đầu.
Mà lúc này, gương mặt Liễu Bồi Nhiên xuất hiện một nụ cười chua xót.
Ông ta hao tổn tâm sức, cuối cùng lại gây ra đại hoạ cho nhà họ Liễu, chuyện tới hiện giờ, để bảo vệ nhà họ Liễu, ông ta buộc phải làm ra quyết định này.
Tất cả đều là bởi vì sự cuồng vọng vô tri của ông ta mà khiến cho ông ta mang tội với nhà họ Liễu!
Lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Liễu Bồi Nhiên tôi kiêu ngạo vô tri, dám mưu toan tranh hơn thua với cậu Lục, thật sự là ngu ngốc, thiên cận.
Hôm nay tôi sẽ tự tuyệt với thiên địa, tạ tội với cậu Lục“.
Liễu Bồi Nhiên nói xong, hai tay móc vào, chỉ nghe “phập” một tiếng, trái tim ông ta vỡ nát, tự kết liễu đời mình.
Người nhà họ Liễu tức khắc đau đớn khóc thành tiếng, đồng thời quỳ xuống.
“Gia chủ!”
“Ông nội!”
Giữa những tiếng khóc than, Liễu Bồi Nhiên cười thảm thiết, chậm rãi ngã xuống.
Bá chủ Túc Cam, tông sư một đời - Liễu Bồi Nhiên, tự sát tạ tội với Lục Thiên Hành.
Nhìn những người kia đang khóc lóc, Lục Hi mặt không cảm xúc..