“Nhà họ Hoàng và nhà họ An chúng tôi là họ hàng xa, vài tháng trước, nhà họ Hoàng vì ân oán cá nhân đã làm thiệt hại nhân tài Hoàng Chân, gia chủ Hoàn Triển Tường bị tổn thương nguyên khí, hầu như không còn chỗ đứng ở Tây Kinh nữa.
Nể mặt là họ hàng, tôi đã cho họ một chỗ nương náu tại Thượng Kinh, bây giờ vừa hay có cơ hội, để nhà họ Hoàng thiết lập chỗ đứng tại Tây Kinh, cũng coi như là tận tình tận nghĩa”.
“Thì ra là như vậy, rất tốt rất tốt”, Diệp Phùng Xuân gật đầu.
Có nhà họ Hoàng ra mặt mọi thứ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lúc này, hai người nhìn nhau mỉm cười, ngọn lửa hận thù trong mắt xao động mạnh mẽ.
…
Vào lúc này, tại Tây Kinh- Nam Hồ.
Lục Hi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Anh đánh răng rửa mặt, sau đó liền đi ra vườn.
Đám tiên dược này quả nhiên đã tốt hơn hôm qua một chút, Lục Hi cười đắc ý.
Nhìn ra xa, toàn bộ Nam Hồ đã có một làn linh khí nhàn nhạt, không khí tràn ngập linh khí làm cho người ta dễ chịu, say mê.
Lục Hi hít sâu hai hơi, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, tin tưởng không bao lâu nữa, nơi này sẽ trở thành vùng đất tiên cảnh.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Hoàng đang diễn ra một cuộc họp khẩn cấp.
Trong phòng khách, có bốn người đang ngồi trên ghế.
Một trong số đó khoảng 50 tuổi, trên mặt để râu ngắn, đây chính là người mới được bổ nhiệm làm gia chủ nhà họ Hoàng- Hoàng Triển Tường.
Hoàng Triển Tường là em trai ruột của Hoàng Triển Nghị, sau khi Hoàng Triển Nghị chết, Hoàng Triển Tường thân là võ giả cảnh giới hậu thiên miễn cưỡng được đẩy nên vị trí gia chủ này.
Hoàng Triển Tường biết rằng, với thực lực của bản thân mình, ông ta không thể duy trì thế lực của nhà họ Hoàng tại Tây Kinh, may mắn thay, vợ ông ta là dòng phụ của nhà họ An tại Thượng Kinh, vì vậy ông ta bèn lập tức đích thân đến Thượng Kinh để nhờ vả nhà họ An.
Nhà họ An đã giao cho ông ta một số công việc kinh doanh, từ đó duy trì hoạt động của nhà họ Hoàng, dù không đi đến bước đường cùng, nhưng từ nay về sau phải hoàn toàn nghe lệnh của bọn họ.
Đến hôm nay ông ta mới nhận được tin tức từ nhà họ An, điều này khiến ông ta phấn khích vô cùng.
Nhà họ An lại thật sự để ông ta giúp họ gửi thư tuyên chiến đến Lục Hi, còn đồng ý với ông ta, sẽ cho nhà họ Hoàng thuận lợi trở lại Tây Kinh.
Hoàng Triển Tường vui mừng khôn xiết, nhà họ An là gia tộc hạng nhất hàng thật giá thật, gia chủ An Gia Thần lại càng là tông sư kỳ cựu.
Dù là thế lực hay mối quan hệ thì cũng khá khủng bố, có sự ủng hộ của nhà họ An, thậm chí ngay cả tông sư Lâm Tiêu cũng phải e sợ vài phần, cơ hội để nhà họ Hoàng đông sơn tái khởi tới rồi.
Về phần Lục Hi, điều này nằm ngoài phạm vi cân nhắc của ông ta.
Lục Hi ở trước mặt bọn họ rất mạnh, nhưng đứng trước nhà họ An, anh không là gì cả, sao ông ta có thể bỏ lỡ cơ hội lớn như vậy.
Hoàng Triển Tường lúc này mới nhìn sang ba người bên cạnh, ba người này đều là võ lực hàng đầu của nhà họ Hoàng, cũng mới đến cảnh giới nội gia, chỉ có ông ta đạt tới hậu thiên, nhà họ Hoàng bây giờ, đến một võ giả cảnh giới thiên tiên cũng không có, có thể nói là vô cùng bi thảm.
Có điều, có nhà họ An phía sau, mọi chuyện đã khác, cho dù không có cao thủ thì đã sao, ai dám không nể mặt nhà họ An cơ chứ?
Lúc này, Hoàng Triển Tường nói: “Gia chủ nhà họ An- An Gia Thần, nhờ tôi hẹn Lục Hi giao đấu, đây đúng là cơ hội trời cho, không chỉ là cơ hội báo thù của nhà họ Hoàng chúng ta mà còn là điểm xuất phát lại của nhà họ Hoàng, việc này, nhất định phải làm thật tốt”.
Ba người còn lại gật đầu lia lịa, nhà họ Hoàng thời gian này đã chịu đủ mọi tủi nhục, người trong giới võ đạo Tây Bắc gặp bọn họ đều phớt lờ, né tránh như bệnh dịch, điều này làm người nhà họ Hoàng càng hiểu rõ hơn câu nói ‘giậu đổ bìm leo’, bây giờ có cơ hội lật mình, sao bọn họ có thể không trân trọng chứ.
Hoàng Triển Tường cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Người nhà họ An trưa mai sẽ tới, Hoàng Kỳ, cậu phụ trách việc gửi chiến thư cho Lục Hi, hẹn hắn tối mai quyết đấu tại biệt thự của chúng ta, Hoàng Phong, cậu tới trung tâm võ đạo Tây Kinh phát thiệp mời, mời bọn họ đến xem trận đấu, lần này, nhất định phải cho giới võ đạo Tây Kinh làm quen lại với nhà họ Hoàng chúng ta”.
“Vâng!”
Hai người đồng loạt đáp lời, ngay lập tức đi làm việc.
Sau khi hai người rời đi, Hoàng Triển Tường đứng dậy, nắm chặt tay nói: “Tên họ Lục kia, lần này, chúng ta nhất định sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn thây”.
…
Lúc này, Lục Hi đã chăm sóc xong đám dược thảo và đang ngáy o o trong phòng, đột nhiên anh mở mắt ra.
Chỉ thấy trong thần thức của anh, có một người bước vào cửa hàng tạp hóa.
“Anh tìm ai?”, Lục Hi hỏi.
Hoàng Kỳ vừa bước vào cửa hàng bỗng giật mình, trong tiệm rõ ràng không có người, âm thanh từ đâu truyền tới?
Hắn ta nhìn trên lầu, khẽ gật đầu rồi nói: “Hoàng Kỳ nhà họ Hoàng, đến gửi chiến thư, mời anh Lục tối mai 8h tại biệt thự Nam Sơn”.
Lục Hi nghe vậy thì há hốc mồm kinh ngạc.
Nhà họ Hoàng đã bị anh tiêu diệt mất thiên tài Hoàn Chân và gia chủ Hoàng Triển Nghị, thật sự trở thành gia tộc cấp 3 rồi, gần như không có chỗ đứng tại Tây Kinh nữa, điều gì khiến họ có can đảm để quyết chiến với mình đây?
Sau khi sửng sốt một chút, Lục Hi mới nói: “Được, tôi sẽ đến đúng giờ”.
Hoàng Kỳ nghe vậy thì đặt một phong thư lên bàn trà, sau đó quay người rời đi.
Lục Hi đi ra ngoài, lái xe về tiệm tạp hóa với tâm trạng phức tạp.
Đến tiệm tạp hóa rồi, anh cầm chiến thư lên, thấy trên đó thật sự là thư của gia chủ mới nhà họ Hoàng hẹn mình giao đấu.
Lục Hi tùy ý ném chiến thư vào sọt rác, cười lạnh nói: “Thích chết đến như vậy, vậy thì đừng trách tôi ra tay vô tình”.
Đối với sự khiêu khích của nhà họ Hoàng, Lục Hi cũng không muốn nói gì thêm, tự muốn diệt vong, cũng không trách ai được.
Trở lại Nam Hồ, Lục Hi gọi đến Phù Đồ, nói với hắn ta: “Nhà họ Hoàng hẹn tôi quyết chiến, thời gian tối mai, anh cũng đi cùng đi, tôi biết anh luôn muốn báo thù cho Hoàng Chân, bây giờ, tôi cho anh cơ hội đó”.
Phù Đồ nghe vậy lập tức vui mừng, kích động nói: “Cảm ơn anh Lục”..