Nói xong, Hoắc Tư Duệ nghịch ngợm lè lưỡi, giống như một chú bươm bướm, xoay người rời đi.
Nhìn Hoắc Tư Duệ rời đi, Lục Hi cảm thấy một dòng nước ấm áp đang chạy quanh lồng ngực.
Anh mỉm cười, bắt đầu ăn.
Lục Hi vừa mới ăn xong thì nghe thấy tiếng di động.
Cầm lấy xem thì hoá ra là lớp trưởng cấp 2 Thiệu Thanh gọi.
Nghe xong điện thoại, Lục Hi có chút thảng thốt.
Số là Thiệu Thanh vất vả liên hệ cả lớp, hiện tại cũng được kha khá, hẹn mai họp lớp, bảo là trưa mai đến ăn một bữa.
Lục Hi đã đồng ý.
Đã lâu rồi anh chưa gặp lại bạn cũ, trong đó cũng có hai người bạn thân thiết với anh, anh cũng khá nhớ bọn họ.
Hơn nữa anh cũng chưa đến viếng mộ ông, nên về một chuyến thôi.
Quyết định xong, Lục Hi liền đi ra vườn hoa chăm sóc tiên thảo.
Mà lúc này, tại văn phòng cục trưởng cục an ninh quốc gia ở Thượng Kinh.
Chỉ thấy thư ký Vương đang báo cáo tình huống cho cục trưởng Chu Bác Dương.
Chu Bác Dương nghe xong, sắc mặt trầm xuống, Lục Hi này quá kiêu ngạo.
Ông ta trầm giọng nói: “Được rồi, anh không cần lo chuyện này nữa, để tôi bảo Ám Bộ nhận vụ này".
Thư ký Vương nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng, liên tục gật đầu.
Ám Bộ!
Là sự tồn tại thần bí nhất Hoa Hạ, ngoài mấy ông lớn trong nội các ra thì cũng chỉ có ông lớn của cục an ninh quốc gia là biết đến sự tồn tại này.
Tổ chức này có bao nhiêu thành viên, là những ai, ngoài những ông lớn số một của Hoa Hạ ra thì không ai biết, hơn nữa, với thân phận của Chu Bác Dương, muốn điều động bọn họ thì cũng phải báo cáo cho Nội Các, chờ bọn họ phê chuẩn cắt cử mới xong, không phải muốn là được ngay.
Sau khi thư ký Vương rời đi, Chu Bác Dương suy nghĩ một hồi rồi cầm lấy chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn.
.
Chuyên trang đọc truyện -- Т RUMtruyeЛ.VN --
……
Ngày hôm sau.
Lục Hi rời giường sớm, rửa mặt ăn sáng xong thì lái xe chạy tới thị trấn An Dương.
Hơn một giờ sau, Lục Hi quỳ xuống trước một phần mộ nằm trong cánh đồng hoang vu phía sau thị trấn.
Đây chính là nơi ông anh được an táng.
Từ khi có ký ức, anh đã sống chung với ông nội.
Lục Hi chưa từng gặp cha mẹ, cũng chưa từng nghe ông nhắc đến, mà người mạnh mẽ như anh cũng chẳng hề hỏi đến một lần.
Cho nên Lục Hi đến bây giờ cũng không biết cha mẹ mình là ai.
Lúc này, chỉ thấy Lục Hi lấy ra một ít trái cây, mấy miếng thịt bò, gà quay, còn có một chai rượu Mao Đài, đặt ở trước mộ ông.
Sau đó thì thắp một ném nhang đặt trước mộ ông rồi nói: "Ông ơi, cháu đến thăm ông đây ạ, cháu mang đến đồ ăn vặt mà ông thích nhất, cả rượu ngon nữa, cháu giờ đã có tiền, mua được rượu để nịnh ông rồi đây".
Nói xong, nước mắt Lục Hi rơi xuống không ngừng.
Ông là người thân duy nhất của anh, cho đến giờ, anh nằm mơ cũng nhớ đến bóng dáng ông, cả hai có tình cảm vô cùng sâu đậm.
Lục Hi vừa khóc vừa kể cho ông nghe những năm qua anh sống ra sao, kể toàn bộ những bí mật trong lòng mình.
Ước chừng hơn một giờ sau, Lục Hi mới lau nước mắt, đứng lên nói: “Ông ơi, sau này cháu rảnh thì sẽ đến thăm ông thường xuyên nhé".
Nói xong, Lục Hi mới lưu luyến rời đi.
Mà lúc này, ở nơi xa, một người đàn ông trung niên có diện mạo tương tự với Lục Hi đang ngơ ngẩn nhìn anh rời đi.
Lục Hi lên xe, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới lái xe lên thị trấn.
……
Mà lúc này, ở khách sạn Thịnh Vượng lớn nhất thị trấn An Dương.
Thiệu Thanh với dáng người cao gầy đang vui vẻ phấn chấn trò chuyện với năm, sáu người khác trong căn phòng lớn nhất của khách sạn.
Bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp đeo trang sức đắt tiền, trên gương mặt nở nụ cười cực kỳ tự tin.
Cô ta chính là hoa khôi của lớp Lục Hi - Tân Mỹ Dục, cũng là vợ của con trai thứ hai của chủ khách sạn này - người chủ trì hôm nay.
Liên hệ với bạn cấp 2 không hề dễ, nhưng lúc Thiệu Thanh quay về thì gặp phải bạn cũ là Nhiếp Giang đang làm việc tại cục viễn thông.
Hai người ăn một bữa cơm với nhau, Thiệu Thanh cảm thán về việc gặp mặt khó khăn, các bạn học đều đã ai đi đường nấy.
Nhiếp Giang nghe vậy thì lập tức nghĩ ra cách.
Anh ta dựa vào công việc của mình mà bắt đầu tra số điện thoại của các bạn học.
Dùng biện pháp này đương nhiên có thể liên hệ được với tất cả mọi người, sau đó mới có buổi họp lớp ngày hôm nay.
Vốn dĩ Thiệu Thanh định chia công bằng, nhưng Tân Mỹ Dục lại nói bản thân sẽ chiêu đãi bữa này, cho nên Thiệu Thanh cũng đồng ý, dù sao nhà cô ta cũng là khách sạn, tiện lợi, cho nên họp lớp ở ngay đây.
Lúc này, mấy người bạn cũ nói chuyện vô cùng vui vẻ, hỏi thăm tình hình lẫn nhau mấy năm gần đây ra sao.
Mà mọi người đều vô cùng hâm mộ Tân Mỹ Dục.
“Mỹ Dục, số cậu sướng thật đấy, vừa xinh đẹp lại lấy được con trai của nhà giàu nhất thị trấn An Dương chúng ta.
Tớ hâm mộ cậu gần chết ý.
Chả bù cho lão chồng tớ, một tháng có mấy ngàn tiền công, sinh sống phải chắt bóp từng đồng", một bạn học nữ nói với Tân Mỹ Dục.
Tân Mỹ Dục cười đáp: “Còn bình thường thôi, khách sạn này là của bố chồng tớ, chúng tớ chỉ hỗ trợ quản lý rồi nhận lương thôi chứ cũng không có bao nhiêu đâu".
Lúc này, Thiệu Thanh nói: “Sau này vẫn là của các cậu mà, cứ bình tĩnh chờ thôi".
Nói xong, Thiệu Thanh đánh cho Tân Mỹ Dục một ánh mắt hiểu rõ.
Tân Mỹ Dục che miệng cười, khóe mắt lại hiện lên một tia sầu lo.
Bố chồng cô ta là Vương Hoài Lộ, đúng là nhà giàu số một thị trấn An Dương, nhưng chồng cô ta là Vương Nhất Minh vẫn còn một người anh trai là Vương Trường Công, vợ Đoàn Tinh Tinh.
Hai người này cũng không phải loại ăn hại, cho nên cô ta cũng không được sống quá thoải mái.
Bởi vì chú hai của Đoàn Tinh Tinh lại còn là chủ tịch quận Trần Thương.
Khách sạn của Vương Hoài Lộ có thể phát triển lâu dài như vậy cũng có không ít liên quan đến nhà của Đoàn Tinh Tinh..