Cự Long Thức Tỉnh


Một cước của Hoàng Thất đá ra không chút lưu tình, lão đại Vương bị đá ngã quỵ trên mặt đất, đầu đập xuống nền đá cẩm thạch khoét ra một cái hố to.

Đám người Lý Dật Phàm tái mặt, tất cả đã bắt đầu run rẩy.

Bọn chúng chỉ là đám côn đồ sống bằng nghề lừa đảo, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào tàn ác đến như vậy, chứng kiến cảnh lão đại Vương hùng mạnh bị hành hạ mà không dám chống trả, có tên còn tè ướt cả quần.

Lão đại Vương khó khăn dùng tay chống đỡ thân thể, lắc lắc cái đầu đang đổ máu của mình rồi nói.

"Xin anh Đồ trừng phạt".

Hoàng Thất không nói lời nào, lại đá vào ngực lão đại Vương, nếu cú đá trúng đích thì chắc chắn lão đại Vương sẽ chết.

"Được rồi".

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, giọng nói lười biếng của Lục Hi bỗng vang lên.

Một cước của Hoàng Thất đã không thể dừng lại được nữa, hắn ta đành phải đá chân xuống mặt đất, khoét ra trên mặt đất thêm một cái hố lớn, đá vụn văng khắp nơi.

"Làm chuyện đàng hoàng chút đi".

Hoàng Thất trở lại phía sau Phù Đồ đứng im lặng.

Lúc này, Lục Hi mới nhàn nhạt nói với Lý Dật Phàm: "Cậu Lý, bây giờ anh có thể nói rồi, anh có quen biết cô gái này không?"

"Ực!"
Lý Dật Phàm nuốt nước miếng, quỳ rạp xuống đất nói.

"Anh Lục, tôi biết, tôi biết cô ta".

“Tốt lắm, bây giờ nói tiếp đi, khoản vay kia thế nào rồi?”, Lục Hi chậm rãi châm một điếu thuốc rồi nói.

Lý Dật Phàm biết rằng nếu gã dám nói dối thì gã rất có thể sẽ bị chặt thành nhiều mảnh bất cứ lúc nào.

Ngay lập tức gã liền thành thật kể lại hết những chuyện mình đã lừa gạt Lý Vi như thế nào, cố ý khiến cho cô ta tiếp xúc với công ty vay tín dụng đen đó để gã ôm tiền cao chạy xa bay ra sao.

Lý Vi nghe xong thì nhìn Lý Dật Phàm với ánh mắt không thể tin được, hai mắt đẫm lệ, run rẩy nói.

"Lý Dật Phàm, sao anh có thể đáng khinh như vậy, chuyện gì tôi cũng làm vì anh mà anh lại đối xử với tôi như thế này sao?"
Cuối cùng, Lý Vi đã nói khàn cả giọng, giống như phát điên.

Lý Dật Phàm quỳ trên mặt đất, liên tục tát mạnh vào miệng mình, vừa khóc vừa nói.

"Anh không phải là người, anh đã lừa dối em, Vi Vi, em hãy đánh anh đi".

"Đủ rồi".

Lúc này, Lục Hi tức giận gầm lên.

Đến bây giờ Lý Dật Phàm vẫn không biết hối cải, vẫn ở trước mặt Lý Vi diễn trò, muốn chiếm được lòng thương hại của cô ta, điều này khiến cho Lục Hi hết sức tức giận.

Lý Dật Phàm dừng hành động tự tát mình lại, đám người hầu đang quỳ sau lưng gã hoảng sợ nhìn Lục Hi.

Đến bây giờ bọn chúng mới biết được anh Lục này mới chính là người có thể ra lệnh ở đây.

Nghĩ đến thái độ của cả đám đối với Lục Hi lúc nãy, Lý Dật Phàm liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

"Phù Đồ, tìm người sắp xếp công việc cho tên này đi, gã không được phép rời khỏi thành phố Tây Kinh, sẽ bị giám sát 24/24, cả đời này cũng không được phép động vào phụ nữ.

Nếu gặp một lần thì chặt một tay, gặp hai lần liền thiến gã cho tôi".

“Vâng, anh Lục yên tâm, tôi sẽ thu xếp”, Phù Đồ vẫn nói với nét mặt vô cảm.

"Anh Lục, anh Đồ, xin hãy tha cho em, anh không thể đối xử với em như thế này được, Vi Vi, Vi Vi, anh cầu xin em, anh sẽ cưới em ngay lập tức, anh hứa sau này sẽ đối xử tốt với một mình em, không dám ra ngoài lộn xộn".

Nghe thấy Lục Hi trừng phạt mình như vậy, Lý Dật Phàm gần như phát điên, phải sống như vậy thì thà chết còn hơn.


Gã nhìn sang vi Vi rồi cúi xuống cầu xin như một con chó, mong Lý Vi có thể niệm tình xưa mà xin tha cho gã, gã không thể tiếp tục sống như vậy được.

Lúc này, Lý Vi đã hoàn toàn nhận ra bộ mặt thật của gã cho nên chỉ cay đắng nói với Lý Dật Phàm: "Anh đi chết đi".

Nhìn thấy hy vọng cuối cùng tan tành, Lý Dật Phàm cuối cùng cũng chịu không nổi đả kích, trợn mắt bất tỉnh.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Hi quay sang nói với Tiết Đông Ni: "Được rồi, em về chăm chỉ học tập đi".

Vừa nói Lục Hi vừa nhìn Lý Vi một cách đầy ẩn ý.

Tiết Đông Ni gật đầu, đỡ Lý Vi đang hết sức yếu ớt rời đi, cô biết rằng anh Lục còn có chuyện cần giải quyết cho nên bọn họ không thích hợp ở lại đây.

Sau khi Tiết Đông Ni rời đi, Lục Hi lại nói với Phù Đồ: "Dẫn bọn họ đi đi".

Phù Đồ gật đầu, quay lại lạnh lùng nói với lão đại Vương đang đổ máu: "Lôi đám này đi chỗ khác giải quyết đi".

Lão đại Vương gật đầu, chật vật đứng dậy, lôi Lý Dật Phàm đi về phía một cánh cửa bí mật trong quán bar.

Một đám tóc vàng ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Phù Đồ bắt đầu gọi điện thoại, sắp xếp làm theo lời căn dặn của Lục Hi.

Lúc này, Hoắc Tư Duệ mới nói với cô em gái ngốc nghếch đang ngồi đó: "Bây giờ em đã biết mình đã giao du với kẻ như thế nào chưa, còn không mau theo chị về nhà".

Hoắc Ngọc Phụng ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, một lúc sau đột nhiên cô ta cảm thấy như phát điên, liền cầm lấy một chai rượu ném vào người Lục Hi rồi mắng.

"Tất cả mọi chuyện đều do anh! Anh nghĩ anh là ai? Anh lợi hại lắm sao? Cút đi, mau cút đi cho tôi!"
Đối mặt với cảnh tượng đột ngột này, Hoắc Tư Duệ sững sờ còn Lục Hi thì cau mày.


"Tôi không bao giờ muốn gặp lại các người nữa, để tôi đi chết là được chứ gì, đừng động vào người tôi!"
Hoắc Ngọc Phụng điên cuồng hét lên sau đó lao ra khỏi quán bar.

Một lúc sau Hoắc Tư Duệ mới định thần lại, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

"Con bé điên rồi, đúng là không biết nói lý lẽ".

Lục Hi lắc đầu nói: "Mau chạy đi xem cô ta thế nào đi, chỉ vì cô ta đang trong độ tuổi dậy thì chứ tính cách cũng không hẳn là xấu".

"Quên đi, cứ để nó đi.

Khi nào nó hết chịu nổi thì tự nhiên sẽ biết đường về nhà".

Hoắc Tư Duệ đã hoàn toàn thất vọng với em gái, không muốn quan tâm đến nó nữa, khi nó biết được khó khăn và nguy hiểm của xã hội bên ngoài rồi thì nhất định sẽ tự biết đường về nhà.

Lục Hi cũng không nói thêm nữa, đó là chuyện của gia đình người ta, anh cũng không tiện nhúng tay vào.

...!
Hoắc Ngọc Phụng nước mắt ngắn dài chạy ra khỏi quán bar, cô ta cảm thấy cả thế giới đều đã bỏ rơi mình, ngay cả người chị thân yêu nhất của cô ta cũng đã bỏ rơi cô ta, cô ta hiện tại rất oán hận, hận không thể khiến cho cả thế giới chết hết đi.

Đi ngang qua một cửa hàng, Hoắc Ngọc Phụng cầm một chai rượu trắng trên quầy, vừa uống vừa khóc, vô định bước đi trên phố..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận