Hoàng Chân đi trên mặt hồ như đi trên mặt đất vậy, bước từng bước thong dong tới hòn đảo giữa hồ, đến cả một chút gợn sóng cũng không có.
Tiếc rằng cảnh tượng kinh hãi thế tục này lại không có khán giả.
Tới hòn đảo nổi giữa hồ, Hoàng Chân chậm rãi bước tới đình Lang Nha, ngồi xuống ghế đá, hai tay rụt vào trong tay áo, nhắm mắt lại.
Lúc này đây, hai luồng chân khí hùng hậu từ hai chân của Hoàng Chân rót vào trong hồ, quấn lấy nhau, khuấy động đáy hồ lên.
Hai luồng chân khí khuấy động nước hồ từ dưới đáy, dần dần hình thành nên một con giao long va đụng lung tung dưới đáy hồ.
Các loài cá trong lòng hồ vì con giao này mà bật nhảy tứ tán, chỉ trong chốc lát, con thủy giao đã lượn hết một vòng dưới đáy hồ.
Sau khi thị sát đáy hồ xong, thủy giao tới nơi trung tâm của đáy hồ, lượn vòng theo chiều kim đồng hồ.
Chẳng bao lâu sau, mặt hồ bắt đầu chuyển động.
Dần dần, nước hồ chuyển động càng lúc càng mạnh mẽ hơn, mặt hồ vốn bình lặng bỗng từ từ dâng cao lên hơn ba trượng, vọt lên khỏi bờ, đồng thời xoay vòng rất nhanh, hình thành nên một kỳ quan.
Chốc lát nữa, nước hồ dần dần rơi xuống, sau cùng mặt hồ bình lặng trở lại, trong suốt quá trình này, không có một giọt nước nào tràn ra khỏi bờ.
Hoàng Chân chậm rãi mở mắt, trên gương mặt yêu dị lộ ra một nụ cười, bây giờ hắn ta và nước hồ đã hòa vào làm một.
Kẻ kinh tài tuyệt diễm như hắn ta chỉ mới nhìn thấy Lục Hi đã biết anh không phải chỉ là một cao thủ thông thường.
Tuy không thể nói rõ Lục Hi đặc biệt ở chỗ nào, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sự phi phàm của Lục Hi.
Thế nhưng vậy thì đã sao, bất kể là ai, bất luận kẻ đó phi phàm đến mức nào, sau cùng vẫn sẽ chết trong tay hắn ta.
Mà người đã chết thì chẳng còn là gì nữa.
Ở nơi này, hắn ta đã bày sẵn một sát trận cho Lục Hi, dùng thực lực của mình để đặt nền móng cho ngày quật khởi của nhà họ Hoàng.
Hắn ta muốn nói với người trong thiên hạ, tông sư chẳng có gì ghê gớm lắm, cảnh giới tiên thiên cũng có thể vô địch.
Dần dần, Hoàng Chân tiếp tục nhắm mắt lại, dường như rơi vào giấc ngủ ở nơi sâu thẳm, mà hai luồng chân khí dưới chân vẫn không ngừng rót vào trong hồ nước, lao tới đâm lui trong hồ nước như con thoi.
…
Mà lúc này đây, ở biệt thự số một đại viện tỉnh ủy, nhìn Vân Thắng Quốc đã ngủ say, Mục Duy Trân dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Qua hồi lâu, bà ta ra khỏi phòng ngủ, tới phòng khách, cầm điện thoại lên gọi đi.
Chốc lát sau, cuộc gọi được kết nối.
“A lô, chào dì Mục”.
“Dương Quân à, gần đây cháu thế nào rồi, sức khỏe ông nội cháu vẫn ổn chứ?”, Mục Duy Trân dịu giọng hỏi.
“Cháu và ông nội đều ổn, cảm ơn dì Mục đã quan tâm”, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm đục.
“Thế thì tốt.
Dương Quân à, không phải cháu thích xem đánh nhau sao, nghe nói ngày kia có quyết đấu của cao thủ tiên thiên gì đó bên thành phố Tây Kinh, cháu có hứng thú không”.
“Dì Mục à, sao đột nhiên nhớ ra bảo cháu đi xem quyết đấu trên giang hồ thế?”
“Là thế này, dì cũng không giấu cháu, trong hai người này có một người tên Lục Hi, lừa mất một món đồ từ tay Khả Thiên, dì hi vọng cháu có thể lấy lại giúp dì, đó là cả sinh mệnh của chú Vân đấy”.
Đầu dây bên kia trầm lặng trong chốc lát: “Có người dám lừa lấy đồ của nhà chú Vân, cũng phải nói là gan to bằng trời rồi.
Vậy được, ngày mai cháu sẽ qua, lâu lắm rồi không thăm dì và chú rồi, tiện thể tới thăm hai người”.
Mục Duy Trân mỉm cười: “Quân Nhi ngoan quá, dì đợi cháu nhé, à phải rồi, cháu với Mục Thiến thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia khá lúng túng: “Vẫn thế thôi ạ”.
“Cháu đó, đàn ông con trai phải chủ động một chút, con gái người ta dễ xấu hổ”.
“Cháu biết rồi dì Mục, ngày mai cháu tới thăm dì và chú Vân”.
Đầu dây bên kia vội vàng cúp máy.
Mục Duy Trân cúp điện thoại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Dương Quân - cháu trai của chiến thần Hoa Hạ Dương Hâm.
Thời mới lập nước, Dương Hâm chỉ là một thư sinh nhu nhược nhưng chinh chiến biên cương, đa mưu túc trí, dụng binh xuất thần nhập hóa, chưa từng bại trận, lấy được danh hiệu “quân thần”.
Con trai của Dương Hâm cũng văn nhược y như ông ta, tiến vào bộ Tham mưu.
Mà cháu trai của ông ta lại có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã thể hiện được tài năng xuất chúng.
Ba tuổi hắn ta đã nâng được đồ vật nặng hơn mười lăm ki-lô-gam, mười tuổi đã có thể nâng tới năm mươi ki-lô-gam.
Dương Hâm quá đỗi vui mừng, bắt đầu chú tâm bồi dưỡng.
Dần dần, Dương Quân càng lớn thì thiên phú của hắn ta ở phương diện sức mạnh cũng càng đáng kinh ngạc.
Lúc mười sáu tuổi, hắn ta đã đánh bại một lượt người trong quân đội, không có đối thủ, được đưa vào bộ đội đặc chủng Viêm Long tinh nhuệ nhất Hoa Hạ.
Vừa mới vào Viêm Long, trong một lần đọ sức cùng huấn luyện viên, hắn ta dùng ba nắm đấm đánh cho huấn luyện viên ở cảnh giới tiên thiên phải hộc máu, giành được danh hiệu “tiểu bá vương vô địch” trong quân.
Cha của Dương Quân là bạn thân của anh trai Mục Duy Trân, Mục Duy Trân cũng được coi như quan sát hắn ta trưởng thành.
Thực lực khủng khiếp của Dương Quân, Mục Duy Trân biết chứ, cũng biết hắn thích xem những trận đấu của các võ giả.
Lần này gọi Dương Quân đến, ngoài việc đề phòng ra, bà ta còn có một suy nghĩ sâu xa hơn.
Ở hai giới quân đội - chính trị, quân thần có danh tiếng rất cao, cháu trai của ông ta ở trong quân đội cũng là sự tồn tại xuất chúng.
Vả lại, nhà họ Mục vẫn luôn thúc đẩy hôn sự của Dương Quân với một cô gái trong gia tộc, Mục Duy Trân muốn nhân cơ hội này để gán ghép hai người lần nữa.
Nếu việc này thành công, nhà họ Mục và nhà họ Dương thành thông gia, vậy thì nhà họ Mục, nhà họ Dương và nhà họ Vân sẽ trở thành một cái kiềng ba chân vững chắc không gì phá nổi.
Gọi điện thoại cho Dương Quân xong, Mục Duy Trân ngẫm nghĩ rồi gọi cho Mục Thiến, bảo cô ấy sáng sớm mai hãy đến Tây Kinh.
Mục Thiến là cháu gái của bà ta, cũng rất thân thiết với Mục Duy Trân nên lập tức đồng ý ngay.
Gọi điện thoại xong, Mục Duy Trân mỉm cười, thầm nghĩ.
“Lục Hi ơi là Lục Hi, đồ của nhà tôi không dễ lừa đi như thế đâu, nếu đám rác rến bên nhà họ Hoàng không xử lý được mày thì vẫn còn một tiểu bá vương đang đợi mày đấy.
Đến lúc đó, tao muốn mày phải quỳ xuống trả đồ về cho tao”.
….