Cự Long Thức Tỉnh


Chỉ nhìn thấy hắn vừa vung tay, đội viên sau lưng lập tức giơ súng nhắm ngay vào bọn họ.

“Lập tức ngồi xuống, vứt bỏ vũ khí, hai tay ôm đầu, không tuân theo mệnh lệnh, đánh gục tại chỗ”, đội trưởng quát lớn một tiếng, thiếu chút nữa dọa Hắc Báo sợ són đái.

Hắn biết những người lính đặc công này đều điều từ bộ đội đặc chủng tới, đó là một đơn vị thi hành nhiệm vụ do quốc gia đặc biệt thành lập để chống khủng bố, ở các thành phố lớn đều có, do các ban ngành cấp tỉnh trực tiếp chỉ huy, cũng là tiểu đội ứng cứu những chuyện lớn, tồn tại cũng đặc biệt.

Họ có quyền nổ súng, nếu dám manh động rồi bị coi thành phần tử khủng bố, vậy thì thật sự sẽ chết oan.

Đám người Hắc Báo vội vàng ném cây gậy trong tay, ôm đầu ngồi xổm dưới đất.

Lúc này thành viên tiểu độn đi lên trông chừng bọn họ, đội trưởng nói về phía máy bộ đàm: “Báo cáo sở trưởng, đã khống chế được cục diện”.

“Rất tốt, tiếp tục duy trì, tôi lập tức tới”, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Đoàn Chí Quốc.

“Rõ”.

Ngay sau đó, đội trưởng quét mắt nhìn mấy người Vân Khả Thiên, anh ta cũng không nói gì mà trông chừng đám người Hắc Báo.

Lúc này, trái tim Hắc Báo đã chìm xuống tận cùng, hắn ý thức được bản thân đã chọc phải một nhân vật lớn.

Một cú điện thoại có thể huy động được đội đặc công, hơn nữa lúc đội trưởng kia báo cáo trong máy bộ đàm, hắn nghe thấy hai chữ sở trưởng.

Người có thể để đội đặc công báo cáo cũng chỉ có công an tỉnh, mà sở trưởng đó không cần nói cũng biết.


Có thể khiến sở trưởng sở công an tính đích thân chạy tới, vậy phải có lai lịch gì?
Nghĩ tới đây, Hắc Báo nhất thời tiểu ra quần, bản thân hắn làm trong ngành phi pháp nhiều năm nay, nếu tra tới thì đúng là mông đầy phân.

“Đại, đại ca, em là người của mình, cậu em là phó cục trưởng Trương Thạc Liên, đừng hiểu nhầm mà”.

Vừa nhìn tình thế không ổn, lập tức Hắc Báo mang cậu của mình ra, nghĩ rằng mọi người đều là người trong thể chế, đối phương cho chút thể diện, cũng sẽ không quá đáng, cùng lắm mình xin lỗi bồi thường chút tiền là được.

“Hừ, chẳng trách phách lối như vậy, hóa ra có cậu ở cục công an”, Vân Khả Thiên cười lạnh nói.

“Đại ca, đây là hiểu lầm, tôi xin lỗi, tôi bồi thường tiền, tôi cũng không dám động vào người anh em này nữa”, Hắc Báo ngồi chồm hỗm dưới đất, cầu khẩn nói.

Vân Khả Thiên liếc nhìn hắn một cái, không thèm để ý đến.

Vậy mà dám nạt anh Lục, anh Lục là ai chứ, tồn tại giống như thần tiên vậy, anh ấy cũng có thể lấy ra thứ thần kỳ như nước trong nguồn, anh ấy có ơn cứu mạng bố mình, bắt nạt anh Lục, không dạy dỗ hắn thì sao mà được.

Ngay lúc này một chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa, ba người mặc cảnh phục đi xuống, trong đó một người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc, quân hàm tổng cảnh giám lóe sáng trên vai.

.

truyện kiếm hiệp hay
Ba người đi đến trước mặt đám người Lục Hi, Đoàn Chí Quốc trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Vân Khả Thiên đứng lên nói: “Sở trưởng Đoàn, nhóm người này cầm vũ khí uy hiếp an toàn tính mạng của chúng cháu, còn muốn bắt giữ chúng cháu”.

Ở nơi công cộng, Vân Khả Thiên cũng không gọi Đoàn Chí Quốc là chú, anh ta xưng hô chức vị của ông ta.

Đoàn Chí Quốc nghe xong, cười lạnh nói: “Một công ty bảo vệ từ lúc nào đã có quyền thi hành pháp luật rồi, dẫn toàn bộ về cho tôi”.

“Rõ”.

Đội trưởng kia đáp lại một tiếng rồi lùa đám người Hắc Báo ra ngoài.

Lúc này Hắc Báo đã tiểu ra quần khiến quần cũng ướt hết cả.

Hai chân hắn run rẩy đi ra ngoài, lúc gần đi còn không quên nói: “Đại ca, đây là hiểu lầm mà”.

Đội trưởng kia một cước đạp vào mông hắn.

“Dài dòng cái gì, đi mau”.

Hắc Báo bị đạp nên lảo đảo, chỉ đành ngoan ngoãn đi ra ngoài.


Sau khi đám người Hắc Báo bị giải đi, Đoàn Chí Quốc cười nói với Vân Khả Thiên: “Cháu không sao chứ”.

“Cháu không sao, cảm ơn chú Đoàn”, Vân Khả Thiên nói.

“Cảm ơn cái gì, chuyện nên làm, sao nào, hai người này là bạn cháu?”, Đoàn Chí Quốc nhìn về phía Lục Hi và Trần Binh nói.

“Vâng”, Vân Khả Thiên nói: “Vị này là anh Lục, vị kia là anh Trần bạn của anh Lục”.

Nghe thấy Vân Khả Thiên giới thiệu như vậy, trong lòng Đoàn Chí Quốc cả kinh, cậu thanh niên này lai lịch không nhỏ đâu.

Ở Tây Kinh cũng không có mấy người có thể khiến Vân Khả Thiên gọi như vậy, trong lòng Đoàn Chí Quốc nhận định Lục Hi có lai lịch lớn.

Có thể nhìn ra Trần Binh kia cũng không có thân phận gì, là Vân Khả Thiên nhìn vào mặt mũi của Lục Hi mà xưng hô như vậy.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ thân phận của Lục Hi tuyệt đối không đơn giản.

Vốn dĩ Đoàn Chí Quốc chỉ là tùy ý hỏi một chút, nhưng nghe thấy Vân Khả Thiên giới thiệu như vậy, ông ta liền thận trọng.

Chỉ thấy ông ta chìa tay ra nói với Lục Hi: “Xin chào, tôi là Đoàn Chí Quốc”.

Lục Hi đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy.

Sau đó Đoàn Chí Quốc bắt tay với Trần Binh, anh ta dùng tay trái còn lại, nhẹ nhàng bắt bộp một cái.

Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Binh, Đoàn Chí Quốc cau mày nói: “Khả Thiên, bạn cháu gặp phải chuyện gì vậy?”
Vân Khả Thiên đến bây giờ còn không biết chuyện gì, anh ta nhìn về phía Lục Hi.

Lục Hi nhẹ nhàng nói: “Nhà người anh em của tôi xảy ra chút chuyện, cậu ấy đến khiếu nại tố cáo thì bị một đám người chặn lại cưỡng chế đưa đi”.


Đoàn Chí Quốc nghe xong liền trầm giọng nói: “Tố cáo là quyền lợi của công dân, bọn họ có tư cách gì chặn lại, còn cưỡng chế người tự do, thật sự là vô pháp vô thiên, quay về tôi sẽ cố gắng điều tra về công ty Hắc Báo này”.

Lục Hi gật đầu nói: “Vậy cảm ơn nhiều”.

Hàn huyên đôi câu, Đoàn Chí Quốc liền rời đi.

Vốn dĩ ông ta chỉ muốn nói mấy câu với Vân Khả Thiên, nhưng qua giới thiệu của anh ta, với kinh nghiệm tham chính nhiều năm nói cho ông ta biết Lục Hi này không đơn giản, vì vậy ông ta đã tạo mối quan hệ để giữ lợi ích cho mình.

Sau khi Đoàn Chí Quốc đi rồi, Lục Hi vỗ vai Vân Khả Thiên, anh cười nói: “Thế hệ thứ hai các người đúng là không giống nhau, nói chuyện liền có kết quả”.

Vân Khả Thiên vẻ mặt đưa đám nói: “Anh lục, anh đừng làm tổn thương tôi”.

Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh nói: “Được rồi, không đùa với anh nữa, anh về đi, tôi còn phải đi làm việc”.

“Anh Lục phải đi làm việc gì?”, Vân Khả Thiên liền vội vàng hỏi.

Lục Hi đỡ Trần Binh đi ra ngoài nói.

“Tiền của người anh em tôi dùng mạng để đổi lấy đã bị lừa sạch, cha già bị ép đến chết, cậu ấy đi tố cáo không được, tôi phải đi lấy lại công bằng cho cậu ấy”.

Vân Khả Thiên nghe xong nói: “Anh Lục, vậy có cần bố tôi ra mặt không?”
“Không cần, tôi phải dùng cách của tôi để trả thù cho người anh em”, Lục Hi nghiêm túc nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận