Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Dịch
giả: xiaofang

Hiệu
đính: Phi Yến Nhược Lam

Câu nói hiện tại của Dương Mâu
chính là đòn chí mạng dành cho Tằng Lam. Cô đột nhiên cảm thấy đây là ngày thảm
hại nhất trong suốt hai mươi tám năm cô đã sống. Cô nhìn người đàn ông đã từng
dịu dàng kiên định trước mắt, không dám tin rằng thì ra anh cũng có một mặt dữ
tợn như thế. Bắt đầu thay đổi từ khi nào? Anh ở trong lòng cô từ người con trai
thật thà mặc áo sơ mi kẻ sọc thành một người đàn ông nịnh hót, miệng hùm gan sứa.
Cô không dám tin rằng người đàn ông này đã từng nói yêu cô thật ngọt ngào.

“Tằng Lam, anh biết anh nói những
lời này rất đả kích em, nhưng anh đã nghĩ rất lâu, vẫn luôn muốn nói với em
nhưng không cách nào mở miệng, hôm nay đều đem những lời này nói ra, anh cũng
không cần phải nhẫn nhịn nữa. Tằng Lam, em nói cho anh biết, có phải em trước
nay chưa từng yêu anh? Em tìm anh làm bạn trai, chẳng qua em chỉ tùy tiện chọn
trong vô số những người theo đuổi em, người trông thật thà và nghe lời nhất. Em
cảm thấy em chỉ cần hi sinh một chút cho anh chính là ơn lớn bằng trời, anh nên
cảm kích mà trung thành với em, vạn chết không từ. Thật ra em chỉ là một nữ
vương ích kỷ, em chỉ yêu bản thân mình.”

Lúc này cô mới phát hiện thì ra
Dương Mâu có tài ăn nói đến thế. Anh nói không sai, cô đúng là xem nhẹ anh. Ánh
mắt vẫn nhìn thẳng vào anh, cho đến khi anh như bắn súng liên thanh mà nói hết
bài diễn văn dài ngoằn này.

Sau đó cô cười, nụ cười đó tuy
nhạt nhưng rất sắc bén. Cô nhìn thẳng anh, hỏi:

“Nói xong rồi chứ?”

Anh bị nụ cười đó dọa, im lặng
gật đầu. Dường như khí thế đã dùng hết, chỉ còn lại nỗi sợ mơ hồ.

Cô hít một hơi rồi nói:

“Vậy tôi cũng nói vài câu. Vốn
dĩ đối với sự phản bội của anh tôi định không nhắc nữa, hiếm thấy hôm nay anh
nói ra những lời trong lòng như thế, tôi cũng không thể không đáp lại anh vài
câu cảm nghĩ của tôi. Dương Mâu, tôi không rõ trong lòng anh tình yêu thật ra
là thứ gì, nhưng từ những lời anh vừa nói, tôi nghe thấy có vài chỗ mâu thuẫn.
Thứ nhất, anh nói đàn ông có thể động lòng với vô số phụ nữ, đó gọi là tình yêu
sao? Vậy sự động lòng của anh đối với tôi và người phụ nữ kia là giống nhau ư?
Anh nói rằng sau khi gặp được cô ấy có thể không màng đến thân phận trong quá
khứ của cô ấy, chỉ yêu cô ấy, cho cô ấy tất cả những gì cô ấy muốn. Vậy anh đã
từng nỗ lực muốn cho tôi cái gì? Từ những gì anh nói ra tôi có thể lý giải như
sau, thật ra anh cũng không thật lòng yêu tôi, cho tới khi gặp được người phụ nữ
kia đó mới là tình yêu thật sự?”

Anh muốn mở miệng, cô không để
tâm tiếp tục nói:

“Anh nói tôi chưa từng yêu anh,
tôi không cách nào phủ nhận, cũng không cách nào thừa nhận, vì tình yêu đối với
tôi mà nói vẫn là một ẩn số. Giả sử anh nói đúng, vậy trong mối quan hệ của
chúng ta, không ai trong chúng ta từng yêu đối phương. Anh nói rằng tôi không
nghĩ cho anh, về nước làm việc, mua nhà, kết hôn với anh. Vậy anh đã nghĩ gì
cho tôi? Lúc tôi nói cùng anh về nước, tại sao anh không phản đối? Tôi nói muốn
trả tiền đặt cọc căn nhà anh đã nói gì? Lúc tôi đồng ý gả cho anh, anh đang
nghĩ gì? Chẳng lẽ tất cả đều là tôi ép anh sao? Anh đã bao giờ nói qua một tiếng
không chưa?”

Anh bị ánh mắt sắt bén của cô
đâm vào cho nên đành dời ánh mắt mình ra chỗ khác để tránh né.

“Huống hồ, bây giờ tôi rất hiếu
kỳ, nếu như anh đã biết tôi không yêu anh, cũng không nhìn ra được anh yêu tôi
nhiều bao nhiêu, vậy tại sao anh lại ở bên tôi suốt bốn năm, chịu đựng sự chuyên
chế của tôi? Anh làm bạn trai của tôi, nếu không phải vì tình cảm, vậy tôi chỉ
có thể nghĩ đến lí do duy nhất chính là thể diện. Lúc ở nước ngoài, anh là người
tầm thường nhất trong số những người theo đuổi tôi, nhưng tôi lại chấp nhận
anh, vậy có phải anh ở bên cạnh tôi là vì lòng tự trọng nực cười của mình? Còn
bây giờ bởi vì công việc của anh không bằng được tôi, anh mua không nổi nhà để
tôi phải mua, khiến lòng tự trọng của anh bị tổn thương, cho nên anh quyết định
từ bỏ tôi. Nếu anh không có ý kiến với những lời tôi vừa nói, có phải có thể
rút ra một kết luận, thật ra thì anh cũng không hề yêu ai khác, anh và tôi cũng
như nhau, đầu chỉ yêu chính mình.”

Anh thở dài một tiếng, dường
như có sự không cam tâm rất lớn, cười khổ nói:

“Tằng Lam, cuối cùng anh vẫn
nói không lại em.”

“Nếu như cả hai chúng ta không
có ai sai, có phải anh cũng nên trưởng thành một chút, thu lại dáng vẻ người bị
hại của anh? Dương Mâu, tôi thừa nhận là tôi đã nhìn nhầm anh, Quý Thù nói
không sai, đàn ông có vẻ ngoài thật thà không nhất định trong lòng cũng thật
thà. Tôi nói tôi chỉ muốn tìm một người thật thà mà kết hôn, sống thật tốt,
nhưng anh không phải người đó. Sự thật thà của anh được tạo ra từ sự thiếu tự
tin, còn bây giờ lòng tự trọng của anh đã nuốt chửng mất sự thật thà đó. Tôi
không biết chuyện này đối với cuộc sống anh sau này có ý nghĩa gì không, tôi chỉ
muốn nói một câu, sự buông thả và kiên trì với bản thân vốn không hề mâu thuẫn
với nhau, nhưng nó không thể trở thành cái cớ cho sự lầm đường lạc lối của
anh.”

Tằng Lam dùng bóng lưng bình
tĩnh và thản nhiên để từ biệt Dương Mâu. Bầu trời trong xanh vửa rồi không biết
từ lúc nào đã bị mây đen che phủ. Tháng mười của thành phố A, ánh mặt trời vừa
mất đi là lập tức bị một luồng khí lạnh vây lấy.

Cô đi một mạch đến bãi đỗ xe, lấy
chìa khóa từ trong túi xách, mở cửa xe, ngồi lên. Hai tay giữ lấy vô lăng, hít
một hơi thật sâu, sau đó một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Cô nhanh
chóng sụt sịt, đang định lấy tờ khăn giấy trong túi ra thì lại phát hiện màn
hình điện thoại sáng đèn. Hiển thị người gọi đến là Mạc Khiếu Bạch.

Nếu có thể, cô hi vọng lúc này
đây cả thế giới đều lãng quên cô. Để cô có thể một mình yên tĩnh một lúc, một
chút thôi cũng được.

Nhưng cô vẫn tiếp điện thoại, Mạc
Khiếu Bạch tìm cô, có lẽ là chuyện công việc.

“Alo?” Cô cố gắng đè thấp giọng
của mình.

“Tằng Lam, cô đang ở đâu? Tôi vừa
ghé qua phòng thí nghiệm của cô nhưng không thấy.”

“À, hôm nay thí nghiệm của tôi
không nhiều, nên buổi chiều nghỉ ngơi chút.” Cô nói.

“Hiếm có thật, thứ bảy mà cô lại
không ở phòng thí nghiệm? Thế nào, chẳng lẽ đi gặp người yêu?” Mạc Khiếu Bạch
nói đùa.

Cô cười không nổi, vì lại thêm
một giọt nước mắt nữa rơi xuống:

“Anh có việc gì sao?”

“Tôi vừa nhận được điện thoại,
việc hợp tác bên phía tập đoàn Trình Thị đã bàn bạc xong. Nhưng trước khi ký hợp
đồng có vài chi tiết nhỏ cần trao đổi một chút. Trình tổng muốn trao đổi không
chính thức, nên tối nay muốn mời cô tham gia một buổi tiệc tối của công ty họ.
Cô có đến được không?” Anh nói.

Cô nhịn không được lại sụt sùi
một tiếng, sau đó lập tức trả lời:

“Được, tôi đi.” Câu nói hoàn
toàn chưa qua đại não phân tích, hoang mang mà vụng về.

Nhưng anh vẫn nghe ra được.

“Tằng Lam, giọng nói của cô
không đúng lắm, xảy ra chuyện gì? Cô đang khóc?”

“Không có, tôi rất tốt. Buổi tiệc
đó lúc mấy giờ, bây giờ tôi sẽ về nhà chuẩn bị.” Cô không để ý tới câu hỏi của
anh.

“… Bảy giờ rưỡi, để tôi đến nhà
đón cô.” Anh dừng lại một lúc rồi nói.

“Được, vậy lát nữa gặp.” Cô
nhanh chóng ngắt điện thoại.

Cô về đến nhà, tắm rửa xong,
khi chuẩn bị thay quần áo thì nhớ đến bộ váy Quý Thù chọn giúp cô. Sau đó cô quỳ
trên sàn nhà, lấy chiếc hộp từ dưới gầm giường, mở nó ra. Đập vào mắt đầu tiên
là bộ áo cưới kia.

Trong lòng lại kịch liệt cảm nhận
cơn đau nhói. Sau đó nhanh chóng đậy chiếc hộp lại, nhét nó lại xuống gầm giường.
Cô điều chỉnh lại hô hấp của mình, một bên mở ra tủ quần áo, tiện tay lấy một
chiếc áo sơ mi mặc vào. Cô cứ nghĩ mình đã rất kiên cường. Nhưng có một số việc
không phải chỉ cần cãi nhau một trận, chiếm được thế thượng phong là có thể giải
quyết. Cho nên dù cô đã không chút thương tình mà giáo huấn tên đàn ông kia một
trận, cục tức trong lòng vẫn là chưa thể nuốt xuống được. Vẫn biến thành một vết
thương ứ đọng tại đó.

Anh xuống xe nhìn đồng hồ, sáu
giờ ba mươi, xem ra đã đến sớm quá rồi. Buổi tiệc đêm nay Mạc Khiếu Bạch đã cấu
kết với Trình Mạnh Tiêu, cố ý dùng cớ “nói chuyện công việc một cách không
chính thức” để Tằng Lam phải đến. Buổi tiệc này thật ra chính là tiệc đầy tháng
con trai của Trình Mạnh Tiêu. Đang do dự không biết có nên hay không gọi điện
kêu Tằng Lam xuống. Trực giác của anh mách bảo, Tằng Lam nhất định gặp chuyện gỉ
đó. Nhưng anh lại không biết lúc này nên có biểu hiện gì cho phải, nên tỏ ra
quan tâm một chút, hay là giả vờ như không phát hiện ra gì cả. Cứ cẩn thận từng
li từng tí, lo được lo mất như thế này, thật không giống với tác phong của Mạc
Khiếu Bạch anh. Nhưng anh khó khăn lắm mới gỡ xuống được sự phòng bị của cô đối
với anh, anh không muốn công sức lúc trước thành công dã tràng.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi cho Tằng
Lam, tiếng tút tút kéo dài nửa phút, đầu dây bên kia mới có tiếng trả lời.

“Alo?” Tiếng cô còn thấp hơn
khi nãy.

“Chuẩn bị thế nào rồi? Cô có quần
áo thích hợp không?” Anh cố tìm chuyện để nói.

“Ừ, hay là, tôi không đi có được
không? Xin lỗi.” Âm thanh bên kia điện thoại không có chút sức, một chút cũng
không giống Tằng Lam thường ngày.

Như vậy anh càng chắc chắn rằng
chuyện này nhất định không tầm thường. Trong nhất thời anh cũng không nghĩ nhiều:

“Tôi đã đến dưới nhà, bây giờ
cô xuống ngay đi.” Anh buộc miệng nói.

Một phút sau, anh nhìn thấy một
Tằng Lam thần sắc ảm đảm. Phía trên cô mặc một chiếc sơ mi trắng, là loại áo
công sở, phía dưới cô chỉ mặc một chiếc quần jean. Dáng vẻ này thật sự dọa anh
rồi. Tằng Lam tuy bình thường ăn mặc giản dị nhưng rất đàng hoàng. Còn người
bây giờ, nhất định là bị ma ám rồi.

Tằng Lam nhìn ra được hàm ý
trong ánh mắt anh, miễn cưỡng cười gượng một tiếng:

“Thật ngại quá tôi đang phân
vân không biết nên mặc váy hay trang phục bình thường.” Cô không nói tiếp nữa,
thật ra cô đang thay quần áo được nửa chừng thì hỏng mất, ngây ngốc nhìn người
trong gương, càng nhìn càng không nhận ra đó là chính mình.

Anh lắc đầu cười, xem ra anh đến
sớm là đúng rồi. Rồi anh mở cửa xe:

“Lên xe đi.”

Cô còn do dự:

“Trạng thái hôm nay của tôi
không tốt, có thể nói với Trình tổng một tiếng để hôm khác rồi bàn hay không?”
Thật ra tâm trạng cô đã vô cùng tồi tệ rồi.

Anh đi qua nắm lấy tay cô, kiên
quyết kéo cô ngồi vào ghế phụ bên tay lái:

“Thắt dây an toàn vào.” Anh vừa
dứt lời, xe đã phóng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui