———————————-
“A!!!”
Hét lên một tiếng, Lộc Hàm cũng từ sô pha ngồi dậy, trán rịn mồ hôi làm cậu cảm thấy những thứ trong giấc mơ ban nãy thật đáng sợ, biểu tình sợ hãi vẫn còn duy trì một lúc lâu, cho đến khi Lộc Hàm tỉnh táo hẳn mới phát hiện vừa rồi đúng chỉ là một giấc mơ.
Hoảng hốt sờ đến quần áo trên người, vẫn may hoàn toàn không bị mất mát gì.
Nhưng mà…sao trong giấc mơ lại có cảm giác chân thật như thế…
Lộc Hàm nhìn xung quanh bốn bề, đã không còn ai cả, trong phòng rất tối, chiếc bàn hiện tại cũng giống như trong giấc mơ có vài chai rượu, chiếc ly chân dài vẫn còn chút rượu vang chưa uống hết, trên người Lộc Hàm đang đắp áo của Ngô Thế Huân, chỉ là không còn ngửi thấy mùi hương thuộc về mình anh.
Dường như cảnh vật hiện tại, làm đầu óc Lộc Hàm lại xẹt qua những hình ảnh trong giấc mơ, ba người kia lần lượt giày vò cậu.
Đột nhiên giống như con thú nhỏ đang đứng trên bờ vực bị săn đuổi điên cuồng, Lộc Hàm ôm lấy đầu cuộn mình lại trên sô pha, cả thân người cũng sợ đến run run.
Có tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân truyền đến tai Lộc Hàm, cậu không dám ngẩng đầu, chỉ sợ sẽ lại tái hiện cảnh tượng giống như trong mơ, Lộc Hàm ôm mình chặt hơn, toàn thân càng cực lực run rẩy.
Khi bàn tay kia chạm vào vai Lộc Hàm, cậu không nhịn được sự sợ hãi, vội tránh ra, gào lên điên cuồng.
“Đi ra!!!”
“Đừng đụng vào tôi!!!”
Ngô Thế Huân không hiểu, cậu làm sao vậy? Làm sao mà anh mới ra ngoài tiễn mấy người kia, chuyện chỉ có khoảng 10 phút, vừa trở lại thì Lộc Hàm lại có bộ dạng như bị kích động thế này.
Thật ra, vừa nãy Ngô Thế Huân cũng hối hận rồi!
Vốn dĩ muốn nhờ vào sự quyến rũ của Lộc Hàm, làm mấy người kia chú ý đến cậu, sau đó thì bàn chuyện làm ăn cũng sẽ dễ dàng đạt được.
Trước đây cũng không phải chưa từng có chuyện như vậy, Ngô Thế Huân làm chủ tịch của một công ty lớn quyền thế như thế, nam sủng bên cạnh hiển nhiên là tuyệt sắc, hơn nữa đi theo Ngô Thế Huân không có người nào phải có bộ dáng dở sống dở chết cả.
Vì Ngô Thế Huân muốn chỉ là để phát tiết dục vọng, chứ không phải đi giày vò người khác để mang đến vui vẻ.
Cho nên, bình thường những kẻ muốn tiếp cận Ngô Thế Huân, đều sẽ đi nịnh nọt anh, hợp tác gì đó, điều kiện đương nhiên sẽ là tự chịu thiệt, làm Ngô Thế Huân vui vẻ, mới có thể đợi anh chơi chán một cậu trai nào đó rồi có thể tặng cho mình.
Lần này, Ngô Thế Huân là mang theo tâm trạng như thế mà đến, còn về kết quả đương nhiên trong lòng Ngô Thế Huân, Lộc Hàm khẳng định là người mà người khác không thể động vào.
Nhưng mà, lúc anh ở trước mặt ba người kia kéo cổ áo Lộc Hàm, hôn cậu để cậu phải khẽ rên lên, ép Lộc Hàm phối hợp giả vờ mình vô cùng ngoan ngoãn để mê hoặc những người kia xong, trong lòng Ngô Thế Huân lại không hề dễ chịu như dự tính, ngược lại còn cảm thấy tức nghẹn rất không vui.
Loại cảm giác này, giống như vật cưng của mình bị người khác chiếm mất vậy.
Cho nên, anh hối hận rồi! Nhanh chóng giải quyết mấy người kia rồi vội vàng tiễn họ, để lại Lộc Hàm một mình ngủ lại trong phòng.
Vốn dĩ chỉ là tuỳ tiện để nói cậu ngủ đi thôi, ai ngờ được lúc anh định đứng dậy người trong lòng cũng suýt ngã xuống.
Xem ra Lộc Hàm thật sự ngủ rồi, đúng là chẳng có chút tính cảnh giác nào, ở nơi phong hoa tuyết nguyệt thế này mà cũng dám ngủ say, không sợ người khác sao…
Nhưng mà hiện tại, em ấy sao thế này?
“Tiểu Lộc?”
Ánh mắt của Lộc Hàm đang mơ màng, lại nghe thấy có người gọi mình, thanh âm này rất quen thuộc.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Thế Huân, nhìn rõ được khuôn mặt người trước mặt, mới dần dần bình tĩnh lại.
“Sao thế?”
Ngô Thế Huân đi đến bên cạnh Lộc Hàm ngồi xuống, trên khuôn mặt toàn là nghi hoặc.
Lộc Hàm không trả lời, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng Ngô Thế Huân, cho đến tận khi anh đến sát cậu, ôm cậu vào lòng.
“Nếu em không nói, tôi sẽ đưa em đi làm những chuyện thú vị.”
Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đè Lộc Hàm xuống sô pha, nắm lấy bàn tay cậu, cúi người xuống hôn lên má Lộc Hàm, cảnh tượng quen thuộc làm Lộc Hàm sợ hãi, giống như là ở trong giấc mơ vậy, thân thể kịch liệt run lên.
“Đừng…động vào tôi!”
Ngô Thế Huân vốn dĩ chỉ muốn đùa một chút, không ngờ Lộc Hàm thật sự có chuyện gì.
Ngây người một lúc, mới tư từ nâng đầu Lộc Hàm lên, nhìn thấy cậu sợ hãi mà nước mắt nhạt nhoà, mắt cũng đã đỏ au, thân người không ngừng run rẩy.
Một lực kéo người đang nằm dậy, kéo vào lòng mình ôm chặt, rồi hôn lên trán Lộc Hàm, an ủi để cậu cảm thấy tốt hơn.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?”
Nằm trong lòng Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đang cảm nhận sự ấm áp và cảm giác an toàn mà anh mang đến.
Lộc Hàm biết trả lời thế nào đây? Nói là nằm mơ bị người khác thay phiên cưỡng hiếp, hơn nữa là còn do Ngô Thế Huân sắp xếp? Không thể! Không thể để anh ta biết.
Lộc Hàm từ sớm đã phát hiện, bản thân mình thay đổi rồi, bản thân cậu hiện tại không còn là Lộc Hàm lúc mới gặp Ngô Thế Huân, với bộ dạng nhút nhát đáng thương đầy cô đơn.
Có lẽ ở bên cạnh Ngô Thế Huân bao nhiêu ngày như vậy, bản thân cậu sớm đã quen với việc có anh ở bên.
Lộc Hàm không giống như trước đây còn sợ Ngô Thế Huân, ngược lại có những lúc còn giận dỗi, thế mà Ngô Thế Huân lại không nổi giận.
Giấc mơ đó, Lộc Hàm nghĩ, cậu đã không còn có thể tiếp nhận bất kỳ người đàn ông nào khác, đối với cậu làm ra những chuyện như thế.
Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cũng không thấy phản cảm nữa, có lẽ vì anh là người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của cậu, hoặc là do anh so với những người khác không có bộ dáng khiến người ta cảm thấy ghê tởm, hoặc có lẽ chính là do thái độ của Lộc Hàm với Ngô Thế Huân đã thay đổi.
Hoá ra nội tâm của cậu lại cô đơn lạnh lẽo cần người khác quan tâm đến thế, Ngô Thế Huân mấy ngày nay cho cậu cuộc sống đầy đủ, lại cho cậu cảm giác ấm áp được quan tâm, mỗi nụ hôn ở trên giường đều rất dịu dàng làm cậu trở nên dựa dẫm vào anh, tin tưởng anh.
Ngô Thế Huân cũng đồng thời phát hiện Lộc Hàm thay đổi, bản thân anh thay đổi, cậu cũng vậy.
Loại cảm giác này chính là thích sao? Mỗi lần nhìn thấy cậu trong lòng anh lại tăng thêm vài phần yêu thích, chính vì thế lúc nãy nhìn thấy Lộc Hàm như vậy, trong lòng Ngô Thế Huân dâng lên nỗi thương xót vô cùng.
Đối với Lộc Hàm, không chỉ là nghĩ đến mỗi chuyện lôi cậu lên giường làm, mà còn thích được ôm cậu, ngắm nhìn cậu.
Như vậy cũng vui rồi!
Lộc Hàm rốt cuộc làm sao, Ngô Thế Huân không thể biết được, bởi vì anh không đoán được người trong lòng đang ngủ ngon lành này, hoá ra vẫn còn một giấc mơ khủng khiếp như vậy, hơn nữa cũng chính bởi vì anh, là do chính anh gây ra.
Nếu Lộc Hàm không muốn nói, Ngô Thế Huân cũng không ép, chỉ cần cậu giống như lưc này, yên lặng ở trong lòng anh là được
————————
Lộc Hàm đi sau Ngô Thế Huân lại đi dọc theo dãy hành lang lúc mới đến, Ngô Thế Huân vừa hỏi lúc nãy cậu làm sao, cuối cùng cậu cũng không nói gì? Cứ để cơn ác mộng đó vô thanh vô tức từ từ biến mất đi.
Lúc đi qua dãy gian phòng được bao trọn, ở bên trong sẽ ngẫu nhiên truyền ra những âm thanh ái muội, điều này làm Lộc Hàm lại rảo bước nhanh hơn, chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi đáng sợ này về đến nhà mới yên tâm được.
Lộc Hàm cứ đi mãi, cho đến khi nghe được một tiếng hét lên khiến cậu dừng bước, vội vội vàng vàng quay lại bước đến căn phòng mà cậu nghe thấy tiếng hét kia, đẩy cửa bước vào.
Trong căn phòng, có một người đàn ông đang để trần vai xoay lưng lại với cậu, trong lòng anh ta còn có một người đang ngồi dựa vào sô pha, những hình ảnh kia đột ngột lọt vào mắt Lộc Hàm, cậu mới giật mình biết được mình đang làm gì thế này? Mình đang nhìn thấy gì thế này?
Trước khi người đàn ông kia quay đầu mắng, Lộc Hàm vội vàng chạy ra ngoài đóng cửa chạy mất.
Sau khi từ bên trong đi ra, Lộc Hàm nghiêng đầu qua nhìn thấy Ngô Thế Huân đang đứng dựa vào tường, xem mình làm trò vui.
Vốn dĩ đã xấu hổ đỏ hết cả mặt giờ phút này lại càng đỏ hơn.
“Sao thế, bản thân mình chưa đủ trải nghiệm sao? Còn phải xem người khác live trực tiếp?”
“Tôi…tôi không có…”
“Thế em vào đó đã thấy những gì?”
“…” Không có gì để nói.
Lộc Hàm chỉ có thể cúi đầu càng thấp, khuôn mặt càng lúc càng nóng bừng lên.
Trong lòng tự mắng bản thân không hiểu sao lại làm như thế.
Ngô Thế Huân cũng chỉ cười nhẹ một tiếng rồi kéo theo Lộc Hàm rời khỏi.
——————————————
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân nằm trên giường, Ngô Thế Huân thế mà lại giữ lời hứa, không động vào Lộc Hàm thật, chỉ để cậu ngủ cùng anh mà thôi.
Lộc Hàm căn bản không có cách nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, là lại lập tức nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ lúc nãy, sau đó nội tâm sẽ vô cùng hoảng hốt, nước mắt tung hoành, nụ cười khiếm nhã của đàn ông, sơ mi bị xé rách, còng tay lạnh lẽo, và còn…từng vết thương trên cơ thể.
Tất cả đều quá đáng sợ, cho dù lúc trước đã từng bị Ngô Thế Huân giày vò, nhưng cũng chưa từng đáng sợ như thế…
“Em mà cứ còn không ngủ, động qua động lại như vậy, tôi sẽ không kiềm chế được bản thân đấy!”
“Anh vẫn chưa ngủ?”
“Bị em làm tỉnh giấc rồi!”
“Xin lỗi…Nhưng tôi không ngủ được, tôi có thể gọi điện cho bạn mình không?”
“Cái cậu Trương Nghệ Hưng đó sao?”
“Ừ!”
“Đi đi!” Ngô Thế Huân dời cánh tay đang đặt lên eo Lộc Hàm đi, để cậu đi lấy điện thoại của mình.
Chính lúc Lộc Hàm lấy được điện thoại định xuống giường ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên lại bị Ngô Thế Huân giữ lấy.
“Gọi ở đây!”
“Nhưng mà…”
“Mau gọi!”
Lộc Hàm hết cách, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên giường, bị Ngô Thế Huân ôm vào lòng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người anh.
Lộc Hàm lúc này, hoảng như bị ai đâm đằng sau, Ngô Thế Huân ở bên cạnh làm cậu làm sao nói chuyện với Trương Nghệ Hưng đây, nhưng mà không gọi anh ta lại nghi ngờ đi…Lộc Hàm gọi rất nhiều lần mà không ai nghe máy, cho đến tận khi cậu muốn bỏ cuộc, điện thoại đột nhiên lại vang lên.
“Nghệ Hưng à, sao bây giờ mới nghe điện thoại thế? Mình đợi…”
Còn chưa nói xong, Lộc Hàm đã nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia có chút không bình thường.
“Tiểu Lộc…mình…hức…hức…”
Lộc Hàm ngây người, đột nhiên từ trong lòng Ngô Thế Huân ngồi thẳng dậy, hai tay nắm chặt lấy điện thoại.
Vốn dĩ điện thoại thông rồi cậu còn đang vui, còn muốn mắng Trương Nghệ Hưng vài câu, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng cậu ấy đang khóc nấc lên.
Thiếu niên vốn luôn rực rỡ như ánh mặt trời ấy, giờ phút này lại chỉ nghe thấy trong giọng nói của cậu ấy toàn là đau khổ và tuyệt vọng.
Trái tim Lộc Hàm, giống như bị đâm một nhát rất đau, ngay cả Ngô Thế Huân từ đằng sau vì sợ cậu lạnh mà khoác áo cho cậu, Lộc Hàm cũng không cảm nhận được.
“Nghệ Hưng cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu!”.