“…Mỗi ngày…”
Bước chân của ai đó đột nhiên dừng lại trước cửa phòng tắm, vốn dĩ đang định gõ cửa thì lúc này bàn tay cũng khựng lại giữa không trung.
Lộc Hàm…cậu ấy đã nói gì…
——————
“Tiểu Lộc…Sao có thể?!” Trương Nghệ Hưng không dám nhìn vào khoảng ngực lộ đầy dấu hôn của Lộc Hàm, hai tay cậu ôm lấy đâu không ngừng lắc.
Trương Nghệ Hưng không thể tin được, người mà luôn ở trước mặt cậu cười nói, là Lộc Hàm tồn tại trong lòng cậu như một thiên thần, lại có thể cũng giống như cậu, bị nhiễm bẩn, bị làm hỏng.
Lộc Hàm còn nói…mỗi ngày…
Vậy thì, nỗi đau lúc nãy như ký ức không thể xoá bỏ của Trương Nghệ Hưng.
Lộc Hàm cũng sẽ cảm nhận được…
“Không! Không thể nào!” Trương Nghệ Hưng ôm lấy hai cánh tay của Lộc Hàm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu.
Hy vọng Lộc Hàm sẽ nói với cậu, đây chỉ là cậu ấy gạt mình thôi…
Tiểu Lộc, sao cậu có thể cũng giống như mình, bị người ta đè xuống, bị người ta làm nhục, bị người ta ức hiếp! Nhất định là cậu chỉ vì muốn an ủi mình mới nói dối như thế!
“Nghệ Hưng à…đừng trốn tránh nữa! Mình đã không còn là cái người vốn dĩ ở trong lòng cậu.”
Lộc Hàm tự cười giễu cợt.
“Mình biết, cậu không chấp nhận nổi sự thật.
Giống như mình vậy, Trương Nghệ Hưng của mình, mặt trời nhỏ của mình.
Khóc thành ra như thế…tim mình cũng rất đau, mình cũng không dám tin…Nhưng mà tự lừa mình dối người thì có tác dụng gì, đến cuối cùng vẫn chỉ là mệt thân mệt cả tâm, đã xảy ra rồi, thì để nó qua đi! Cậu không nói, không ai biết cả, cậu vẫn là cậu.”
“Còn về mình…Nghệ Hưng, bố mình muốn mình vì công ty mà bán thân lấy lòng người khác.
Làm con của ông ấy, mình có thể từ chối sao? Có nhẫn tâm thế nào thì đó cũng là bố ruột của mình…lúc cậu có quyết định kia, chắc hẳn cũng có suy nghĩ giống mình có đúng không?”
“Có những lúc, đột nhiên trong đầu xẹt qua suy nghĩ, có phải bản thân mình có vẻ ngoài như thế này chẳng phải cũng là may mắn sao? Chí ít khi gặp chuyện, có thể dựa vào nó để giải quyết.
Có người sẽ vì khuôn mặt này của cậu mà ra giá vạn kim.” Lộc Hàm tự mình lẩm bẩm, hoàn toàn trầm mê trong nỗi đau thương bất lực nhàn nhạt của mình.
Trương Nghệ Hưng bị cậu doạ sợ…Đây không phải là Lộc Hàm…
Tiểu Lộc đã từng nói, cậu ấy ghét nhất khuôn mặt của mình, ghét nó sao lại giống con gái như thế! Không những tự mang rắc rối cho mình còn khiến người khác nóng mắt, lúc đó cậu ấy còn cười đùa nói vậy.
Còn bây giờ? Tiểu Lộc vì khuôn mặt này…may mắn…biểu tình trên khuôn mặt quá đau thương…Đây không phải cậu ấy…
Nhìn cẩn thận vào ngực Lộc Hàm, to to nhỏ nhỏ chi chít dấu hôn.
Hơn nữa, có những vết mờ sắp mất hết, nhưng cũng có những vết như là chỉ mới đây thôi…
“Tiểu Lộc…”
“Được rồi, không sao đâu, đừng buồn, giống mình này hãy quên đi.”
“Cậu đã chịu khổ nhiều lắm phải không?”
Lộc Hàm cũng đã nghĩ đến Trương Nghệ Hưng sẽ hỏi về những đêm dài tự bản thân cậu dằn vặt, nhưng trong lòng vẫn là cảm giác như một vết thương chí mạng, chưa biết bắt đầu nói từ đâu…
“Cuộc sống của mình…lúc mới bắt đầu, đúng là chịu rất nhiều đau khổ, nhẫn nhịn rất nhiều nỗi đau, rơi rất nhiều nước mắt…Nhưng để làm gì chứ? Mình đã từng tranh đấu, nhưng kết quả chỉ là bản thân thêm đau.
Cho nên, vì để bảo vệ bản thân, mình bắt buộc phải học cách ngoan ngoãn.
Rất nực cười phải không? Anh ta muốn thì cho anh ta được rồi! Chỉ cần anh ta vui, chí ít bản thân sẽ không bị thương nữa!”
Lúc này, người đứng trước cửa khẽ run lên rồi từ từ rời đi…
“Tiểu Lộc…Đừng nói như thế mà…Vậy cậu bây giờ vẫn…”
“Mình vẫn còn ở nhà anh ta.
Anh ta chính là người lái xe đưa bọn mình về đây!” Trương Nghệ Hưng dường như cố gắng nhớ lại điều gì, đột nhiên nghĩ ra đúng là có một người đàn ông luôn đi theo sau Lộc Hàm.
“Chắc anh ta ở phòng khách, cũng có thể là đã về rồi! Nghệ Hưng, đừng lo lắng cho mình! Anh ta hiện tại…đối với mình rất tốt.
Mình sẽ không có chuyện gì đâu, còn ba ngày nữa mình sẽ tự do rồi! Không được khóc, bọn mình quên hết tất cả đi, được không?”
“Tiểu Lộc…” Trương Nghệ Hưng uỷ khuất nhìn Lộc Hàm, vì cậu ấy mà cảm thấy đau lòng, mà buồn thay cậu ấy, đương nhiên, cũng là than thở cho chính bản thân mình.
Đã là bạn thân, thì sẽ là thứ tình cảm thuần kiết lâu dài nhất, đương nhiên sẽ bao gồm cả một phần ngưỡng mộ cùng yêu thích.
Loại tình cảm này, giống như Trương Nghệ Hưng với Lộc Hàm.
Lộc Hàm yêu thích cùng ngưỡng mộ nhất chính là, trên người Trương Nghệ Hưng luôn tản mát ra loại năng lượng ấm áp, giống như vầng mặt trời nho nhỏ luôn toả ánh nắng ấm áp cho những người xung quanh.
Nhất là bản thân cậu, có người nói con trai có núm đồng tiền là những người luôn luôn hoài niệm, vậy thì Trương Nghệ Hưng chính là vầng mặt trời chói chang nhất, sự ấm áp của cậu ấy, bản thân Lộc Hàm không học được chỉ có thể yêu thích và ngưỡng mộ mà thôi.
Còn đối với Trương Nghệ Hưng, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Lộc Hàm đã khắc ghi trong lòng mình hai chữ thiên thần.
Nhìn người đấy tốt đẹp thế kia, trên người cậu ấy luôn như được bao bọc bởi vầng hào quang toả sáng, từ đầu đến chân, mỗi tế bào đều toát lên vẻ xinh đẹp.
Lộc Hàm cậu ấy quá dễ khiến người khác chú ý, nhưng cậu ấy lại nguyện ý để Trương Nghệ Hưng bước vào cuộc đời mình, để cậu càng ngày càng có thể tiếp cận trái tim Lộc Hàm.
Chỉ có hai người mói biết được hoàn cảnh gia đình của nhau, cũng chỉ có hai người mới có thể buông bỏ tạp niệm đối xử với nhau một cách chân thành nhất, cũng chỉ có những lúc đối diện với nhau mới bộc lộ ra những cảm xúc chân thật nhất cho dù là vui vẻ cũng như là đau thương…
Cho dù là địa ngục, vận mệnh cũng vô cùng trùng hợp khiến bọn họ đều cùng rơi xuống.
Tiểu Lộc, có cậu ở đây cùng mình rồi, mình sẽ không sợ nữa!
——————————————————
Ngô Thế Huân lúc ấy yên lặng đứng ở trước cửa không phát ra tiếng động, âm thầm lắng nghe từng lời từng chữ của Lộc Hàm.
Cho đến tận khi bản thân không thể nghe thêm được nữa, trái tim đã bị bóp chặt đến không thể thở được, mới hoảng hốt rời đi.
Em ấy vốn dĩ…mạnh mẽ thế sao?
Ngô Thế Huân căn bản cũng không định ra về, đã không thể đi vào lôi hai người bọn họ ra, vậy thì đi loanh quanh xem xét vậy!
Đi một vòng chiêm ngưỡng nhà của Lộc Hàm, không tính là to, trong nhà tuy có rất nhiều đồ đạc nhưng xem ra cũng không hề khiến anh cảm giác bừa bộn.
Mỗi một đồ đạc đều được xếp ở vị trí cứ như chỉ thuộc về nó, rất tương xứng, nhìn thế nào cũng thấy ngăn nắp vừa vặn, tường nhà màu kem phối với sàn gỗ màu nâu, đèn chùm, sô pha, đồ trang trí, thảm trải tất cả đều dùng màu trắng làm chủ đạo.
Trên sô pha còn có một con Chopper bằng bông rất to, không phải là Lộc Hàm trẻ con mà đây là món quà sinh nhật Trương Nghệ Hưng dùng tháng lương đầu tiên mua tặng cậu.
Lộc Hàm yêu thích không dời bởi vì nó quá trân quý.
Phòng tuy nhỏ nhưng cũng tính là đầy đủ: phòng khách, phòng tắm, phòng ăn, phòng bếp, phòng ngủ, ban công và phòng đọc sách…
Phòng đọc sách…
Tò mò dâng lên làm Ngô Thế Huân bước vội về phía phòng đọc sách, cửa cũng không đóng, Ngô Thế Huân đẩy nhẹ một cái là có thể vào trong.
Bên trong so với tưởng tượng của anh thì có vẻ to hơn, có hai tủ sách dựa vào tường, một cái màu trắng, một cái màu nâu.
Dưới cửa sổ là một chiếc bàn lớn, chắc là những lúc học bài thì Lộc Hàm sẽ dùng, trong căn phòng có một chỗ nằm ngoài dự đoán của Ngô Thế Huân, chính là cách cái bàn không xa kia còn có một chiếc giường.
Theo lẽ bình thường, làm sao trong phòng đọc sách lại đặt giường đây? Phòng ngủ không phải có rồi sao?
Là phòng khách? Nhưng mà trên đầu giường chắc đều là đồ dùng cá nhân của Lộc Hàm đi…
Không tiếp tục nghi hoặc nữa, Ngô Thế Huân đi xem hai dãy tủ sách đã xếp đầy của Lộc Hàm.
Một bên xếp toàn sách liên quan đến chuyên nghành cậu học, Lộc Hàm học ở trường nghệ thuật, chủ yếu đều là các tác phẩm văn học và phim truyền hình để nâng cao khả năng cảm thụ, còn một bên là để truyện tranh, sách văn…Nhìn một lúc lâu, Ngô Thế Huân mới chú ý đến quyển nhật ký bìa da đặt ở vị trí trung tâm.
Mở quyển nhật ký ra, ngay trang bìa đầu đã ký tên Lộc Hàm.
Chữ của cậu không giống như con gái mềm dẻo thanh tú, cũng không giống như con trai cứng cỏi mạnh mẽ.
Nhìn chữ giống như nhìn người, giống y hệt Lộc Hàm, ôn hoà như nước, nhưng vẫn mang theo chút quật cường.
Đây là quyển nhật ký của em ấy!
Ngô Thế Huân mang theo trái tim đầy tò mò, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng xoa xoa lên hai chữ Lộc Hàm rồi rời đi mà thôi.
Anh cũng muốn biết Lộc Hàm có những suy nghĩ rốt cuộc là như thế nào, nhưng dù sao vẫn cảm thấy nếu làm như vậy sẽ là không tôn trọng Lộc Hàm, cho nên quyết chí đè nén sự tò mò của mình lại.
Trên góc bàn, có đặt một chiếc hộp thuỷ tinh, bên trong có một chiếc vòng tay, mặt dây là một bông hoa nhài màu tím, màu tím nhàn nhạt phối với sợi dây bạc mỏng manh, đơn giản nhưng lại rất sang trọng.
Ngô Thế Huân thật tò mò lai lịch của nó.
Lộc Hàm tự mình mua sao? Mắt nhìn cũng ổn lắm!
Rời khỏi phòng đọc sách, vừa lúc nhìn thấy Lộc Hàm bước ra từ phòng ngủ, xem ra cậu ấy đã dỗ được Trương Nghệ Hưng rồi!
“Anh vẫn chưa về sao?” Nhìn Ngô Thế Huân đột nhiên xuất hiện trước mặt, Lộc Hàm ngây cả người.
“Tôi cũng không nói tôi sẽ về!”
“Đêm rồi, tôi cũng không về được, phiền anh về trước vậy!”
“Lộc Hàm…” Ngô Thế Huân nhìn vào đôi mắt Lộc Hàm nói.
Lộc Hàm em ấy, thật biết giả vờ, rõ ràng lúc ở trong phòng tắm nói đến thương tâm như vậy, bây giờ lại có cái bộ dạng này.
Đối với mình…Xa lạ vậy sao?
“Ừ?”
Ngô Thế Huân từ từ bước lên trước, kéo Lộc Hàm ngồi xuống sô pha, sau đó ôm lấy cậu, để đầu Lộc Hàm dựa trên ngực mình.
“Lúc đó…Có phải em rất sợ không?”
Lộc Hàm, lần đầu tiên với mình có phải cũng giống như Trương Nghệ Hưng, tuyệt vọng như thế, sợ hãi như thế…
Không biết là Ngô Thế Huân quá thông minh hay Lộc Hàm quá mẫn cảm, một câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối cũng làm Lộc Hàm nghe được rất rõ ràng.
Cậu cư nhiên lại hiểu anh định hỏi gì….