Sáng hôm sau, Lộc Hàm thức dậy đi chuẩn bị bữa sáng.
Ngô Thế Huân không biết đã dậy từ lúc nào đang ngồi trên sô pha xem điện thoại, nghĩ đến Trương Nghệ Hưng vẫn còn say giấc tâm trạng chắc còn chưa ổn định, Lộc Hàm không nghe theo ý của Ngô Thế Huân cùng anh đi về.
Cậu muốn ở lại chăm sóc Trương Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân cũng không cưỡng ép Lộc Hàm, nói đôi ba câu liền rời đi.
Cũng đúng lúc hôm nay có vài việc muốn hỏi…
————
“Thế Huân đúng giờ thế!” Ngô Hựu Kỳ đứng ở bên đường, hôm nay cô mặc một thân màu trắng, mái tóc dài buông xoã ở phía sau lưng gió thổi bay bay, nhìn thế nào trông cũng có điệu bộ của chị gái trưởng thành.
“Chị bảo em đến đón chị, có thể không đến sao?”
Ngô Thế Huân vẫy vẫy tay ý gọi chị mình nhanh lên xe.
“Chị, chị đi thật sao?”
“Nói thừa, Ngô Diệc Phàm người ta mấy hôm trước đã đến thành phố S của chúng ta rồi.
Không đi gặp người ta xem có được không?”
“Dù sao cũng là người ông già phái đến, sao em phải đi gặp anh ta? Hiện nay công ty của chúng ta thực lực vững mạnh, không phải bọn họ muốn lật đổ là lật được đâu.”
“Nói thì là như vậy…em không đi, thì chị đi là được! Đừng tỏ ra rõ ràng ý tứ bài xích người trong gia đình như thế, chí ít là để bố không đặt nhiều tâm tư vào chuyện này, chúng ta cũng có thể thoải mái không phải sao? Có nhiều lúc thích hợp vẫn là nên biết đóng kịch!”
“Biết rồi!”
Ngô Hựu Kỳ ngồi ở ghế phó lái, nhìn vào quần áo của Ngô Thế Huân, có chút nhàu.
Ngô Thế Huân từ trước đến nay mỗi ngày đều thay quần áo mới, quần áo nhàu như vậy vừa nhìn thì đã biết được là đồ mặc từ hôm qua hôm nay mặc lại rồi.
“Sao không thay quần áo?”
“Tối qua không về nhà.”
“Hả??? Đi đâu?”
“Nhà Lộc Hàm.”
“Ồ!!! Chị nhớ ra rồi! Là cậu bé xinh đẹp đó! Hai đứa thế nào rồi?”
“Chẳng thế nào…”
“Nói linh tinh, đã đưa em về tận nhà cậu ấy rồi còn chẳng thế nào?”
“Ngoài ý muốn thôi, bạn em ấy gặp chút chuyện!”
Đôi mắt đang phát ra ánh sáng sáng ngời của Ngô Hựu Kỳ đột nhiên tối lại, đem theo biểu tình không bằng lòng và khinh bỉ nhìn Ngô Thế Huân.
Có người bị nhìn chằm chặp toàn thân lông tóc dựng ngược…
“Chị, đừng nhìn em thế nữa!”
“Sao mà không nghe lời thế! Chị muốn em cùng Lộc Hàm đối tốt với nhau, cậu bé đáng yêu như thế chị rất thích.
Nếu như không phải chị…mà thôi bỏ đi, em rốt cuộc có thích cậu ấy không?”
“Thích!”
Trả lời rành mạch thế à…không cần nghĩ cũng biết Ngô Thế Huân nói thích là thích ở phương diện nào rồi!
“Chị nói là trên phương diện tình cảm ấy…Nghiêm túc cái coi!”
“Không biết! Phụ nữ sao mà đáng ghét thế, hở tý là phải hỏi cho rõ ràng có yêu hay không, phiền chết được!”
“Đừng phí lời, vậy chị hỏi em vài câu, em chỉ cần tự suy nghĩ là được, không cần nói với chị.”
“Ừm!” Ngô Thế Huân chậm rãi trả lời một câu, lúc này cũng vô tình đi qua trường của Lộc Hàm, xem ra rất náo nhiệt, anh cũng không chú ý lắm tiếp tục lái xe đến gặp Ngô Diệc Phàm.
“Khi cậu ấy làm việc gì thuận theo ý của em, có phải thấy rất vui không? Ngược lại, những lúc cậu ấy ngang bướng không nghe lời, em sẽ thấy không vui nhưng tuyệt đối không giận?”
“Những việc liên quan đến cậu ấy cho dù chỉ là những chuyện không được tính là lớn, nhưng cũng đủ để khiến em không khống chế được cảm xúc?”
“Nhìn thấy cậu ấy khóc, mọi xúc cảm của em sẽ tiêu tan hết chỉ còn lại đau lòng mà thôi!”
“Thích hôn cậu ấy!”
…
Dường như mọi câu hỏi của Ngô Hựu Kỳ, đều khiến Ngô Thế Huân cảm thấy mình bị trúng chiêu rồi! Ngô Thế Huân cũng rất nghi ngờ, tại sao chỉ cần trước mặt Ngô Hựu Kỳ, mình cứ như thấp đi hẳn hai bậc, ở trước mặt người khác cao cao tại thượng, hình ảnh đấy đi đâu mất rồi? Bỏ qua những thứ đó không muốn nghĩ nữa, quan trọng là, đáp án của câu hỏi.
“Nếu như em hầu hết đều có tình trạng như thế…vậy thì tuyệt đối là hảo cảm đến rồi! Chưa thể quyết đoán đó là yêu, nhưng khẳng định là thích rồi!”
“Cái gì chứ, vài câu hỏi thì có thể chứng minh cái gì!”
“…theo lẽ thường, em sẽ không tự chủ động hôn cậu ấy, bởi vì bạn giường chỉ là dùng để giải quyết dục vọng…Em sẽ hoàn toàn không thể vì một bạn giường mà lo lắng, mà muốn bảo vệ người đó, trừ khi…”
“Làm sao?”
“Em ăn no rồi rỗi hơi!”
“Đến rồi! Chị xuống cho em!”
“Xì~Thế Huân hết cứu rồi! Chiều tối không cần đón chị, chị muốn nói chuyện với anh ta kỹ càng một chút, xem mục đích anh ta đến đây để làm gì!”
“Ừ!”
Ngô Thế Huân nhìn một lượt khách sạn kia, rồi lại nhìn chị mình đang nở nụ cười xấu xa, giơ tay lên day day mi tâm, vốn dĩ là đã đau đầu tâm loạn, hiện tại càng loạn…
Chỉ trách chị gái này! Đợi đã…sao chị ấy hiểu nhiều như vậy…
“Chị, những lời khi nãy…là tên đàn ông nào nói với chị vậy…Có phải chị có người mình thích rồi phải không?”
Thân ảnh đang bước về phía cửa khách sạn của Ngô Hựu Kỳ đột nhiên cứng ngắc, từ từ quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân nở nụ cười ngại ngùng, sau đó lại xoay người vội vàng bước vào trong, tránh đi ánh mắt của Ngô Thế Huân.
Cái cậu em này…sao lại thông minh thế..
————————————————
Sau khi Ngô Thế Huân rời đi, Lộc Hàm lại quay về phòng ngủ nằm xuống giường, ngắm nhìn Trương Nghệ Hưng.
Lúc này đây, tâm tình cậu mới bình tĩnh lại mới để ý đến những vết tích trên người Trương Nghệ Hưng, có thể nhìn ra, tối qua cậu ấy cũng đã bị giày vò rất lâu, dẫu sao những vết thương ẩn hiện trải rộng toàn thân này không phải rất nhanh sẽ biến mất đâu.
Cái tên cầm thú không đáng là người kia! Theo lời Nghệ Hưng nói, sau khi tên đó rời đi là tự cậu ấy trở về, Nghệ Hưng còn có thể đi lại sao? Thế không phải là quá ngược đãi cậu ấy sao? Tên cầm thú kia rốt cuộc là ai? Sẵn sàng bỏ ra 100 vạn mua cậu trai một đêm? Nhiều tiền như vậy sao…
“Tiểu Lộc…” Lộc Hàm vẫn đang trầm mặc, đột nhiên nghe thấy tiếng Trương Nghệ Hưng đang nằm ở gối bên cạnh gọi mình.
Quay đầu lại quả nhiên cậu ấy tỉnh rồi, chỉ là môi hơi bị khô nứt.
“Nghệ Hưng, cậu đợi chút, đừng vội nói chuyện, để mình rót nước cho cậu.”
Nước được Lộc Hàm đem qua, cậu đỡ Trương Nghệ Hưng dậy để cậu ấy uống nước, không ngừng hỏi cậu có làm sao không, eo còn đau hay không…
“Tiểu Lộc, chuyện của mình không được nói với mẹ.”
“Đương nhiên, yên tâm đi! Cậu cứ ở nhà mình, khỏe lại rồi hãy về!”
“Cảm ơn cậu, Tiểu Lộc!”
“Khách sáo cái gì, quan hệ của bọn mình đâu cần phải như thế!”
Lộc Hàm cười cười còn vuốt tóc Trương Nghệ Hưng, giống như những ngày trước đây…Mỗi khi bọn họ thức dậy vào buổi sáng, hai người sẽ nhìn vào quầng thâm đen trên mắt nhau, Lộc Hàm sẽ vuốt tóc Trương Nghệ Hưng giống như xoa đầu một con cún nhỏ, nói: “Thỏ con Nghệ Hưng sao lại biến thành mắt đen thế này, nhất định là tối qua chơi game bị mình đánh tan tác thành từng mảnh nên mới thế đúng không?”
“Còn dám nói, cậu cũng không tự xem mình trong gương đi, xấu chết cậu!”
“Có xấu hơn nữa thì cũng đẹp hơn cậu!”
“Đúng đúng đúng, Tiểu Lộc đẹp trai nhất, xem ra mình phải chụp mấy bức ảnh trên giường của cậu để bán cho mấy em gái trường mình rồi! Kiếm bộn tiền đây!”
“Cậu dám!!!”
Sau đó bọn họ sẽ đại chiến bằng gối ba trăm hiệp, đánh đến khi cùng cười phá lên mới thôi, rồi lại cùng nhau ngủ thêm một chút, khi thức dậy sẽ đến thẳng quán trà sữa của nhà Trương Nghệ Hưng, ăn cơm trưa của mẹ Nghệ Hưng nấu, rồi cùng giúp đỡ bà bán hàng.
Những ngày tháng ấm áp lại bình dị như thế, ai mà biết được không kịp chuẩn bị đã vỡ tan rồi…
“Tiểu Lộc, cậu sau này…”
“Ai ya, mình không phải đã nói sao, không sao cả, bọn mình cùng đối mặt thôi, mình không sợ, cậu cũng đừng quá lo lắng, đợi đã, điện thoại của cậu đang kêu, đừng động, để mình đi nghe!”
Lấy được điện thoại, máy được kết nối xong lại có tiếng con gái truyền đến, có chút xa lạ, nhưng hình như cũng đã từng nghe qua.
“Bạn học Nghệ Hưng?”
“Không phải, mình là Lộc Hàm?”
“À, xin chào, mình là Thi Nặc Nặc, bạn học Lộc Hàm còn nhớ mình không?”
“Cái này…”
“Cậu và mình, còn có chủ tịch Nghiêm cùng nhau hỗ trợ đội kịch đó!”
“À, mình nhớ ra rồi, có chuyện gì sao?”
“Bọn mình luyện tập xong rồi, chiều nay 2h tổng duyệt, cần đại diện các lớp đến tham gia, dự tính là xong việc còn đi ăn mừng.”
“Thế à…có thể không đi không?”
“Cái này…hội quy chắc chắn là không được, nhưng trong hai cậu đến một người đại diện thôi cũng được.”
“Ừ…vậy thì mình sẽ đến! Không còn việc gì nữa đúng không?”
“Ừ, vậy thế nhé! Làm phiền cậu rồi, bạn học Lộc Hàm, bye bye!”
“Tạm biệt!”
Cúp điện thoại, Lộc Hàm để xuống mặt bàn, rồi lại ngã xuống giường.
“Ai vậy? Có chuyện gì không?” Trương Nghệ Hưng thấy Lộc Hàm đột nhiên ngã xuống giường, không hiểu chuyện gì.
“Ở trường ấy mà, bọn mình là đại diện của lớp ba cậu còn nhớ không…bình thường diễn tập bọn mình cũng không đến, lần này tổng duyệt bắt buộc phải đến…Đừng lo lắng, cậu không phải đi, mình đi là được!”
“Ừ, Tiểu Lộc, chuyện của cậu, có thể nói mình nghe được không? Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?”
“Anh ấy…”
————————————————
Hai giờ chiều, Lôc Hàm đã đến trường đúng giờ, đầu tiên là đến phòng làm việc của hội học sinh tìm chủ tịch Nghiêm Tử Minh nói câu xin lỗi, bởi vì dù sao cậu cũng không có trách nhiệm lắm nên việc chung đều là do cậu ấy và bạn gái kia làm cho hết rồi! Ngoài dự kiến chính là, cái tên Nghiêm Tử Minh kia cũng không giận dữ hay mắng Lộc Hàm, ngược lại rất quan tâm xem Lộc Hàm có chuyện gì, Lộc Hàm cũng chỉ trả lời qua loa cho xong.
Ngồi dưới sân khấu xem đội kịch tổng duyệt, bên cạnh là Nghiêm Tử Minh, chiếc ghế còn lại thì để trống bởi vốn dĩ chiếc ghế đó là chuẩn bị cho Trương Nghệ Hưng.
Lúc trên sân khấu đang diễn đến đoạn cao trào, điện thoại còn chưa tắt tiếng của Lộc Hàm đột nhiên kêu lên, Lộc Hàm biểu thị xin lỗi rồi cầm điện thoại đi ra khỏi vị trí ghế khán giả.
Người gọi đến là “Ngô Thế Huân”.
“Alo!”
“Ừ?”
“Ra đây!”
“Hử?”
“Nhìn về phía cửa đi!”
Lộc Hàm quay đầu nhìn về phía cổng lớn, vừa nhìn đã thấy chiếc xe thể thao màu đen chói mắt, sau đó vội vã chạy qua.
Ngồi vào trong xe, Lôc Hàm lo ở chỗ này lộ liễu bèn nói Ngô Thế Huân lái xe đến bãi đỗ xe dưới hầm trong trường.
“Bây giờ đi được chưa?”
“Sắp biểu diễn rồi còn phải đi tiệc mừng nữa, là bắt buộc.”
“Vậy Trương Nghệ Hưng thì sao? Cậu ấy ăn gì?”
“Cậu ấy có thể gọi đồ ăn!”
“Thế anh ăn gì?”
“Anh…” Lộc Hàm khựng lại, nhìn vào đôi mắt của Ngô Thế Huân là hiểu, ”ăn” đấy mà không phải ”ăn” đấy…mục đích của anh là cậu đi…
“Anh có thể…ưm ưm!” Còn chưa kịp nói xong, Lộc Hàm đã bị Ngô Thế Huân ôm lấy gáy, đặt nụ hôn lên môi cậu, tay cũng bị Ngô Thế Huân kéo đến đặt lên cổ anh.
“Ưm…chỗ này là…ưm…trường học đó! Bỏ~ tôi ra!”
“Em ngoan đi, để anh hôn xong sẽ tha cho em!”
Nghe lời Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cũng không cựa quậy nữa, ngồi ngoan cho anh hôn, đôi mắt cũng nhắm chặt không dám nhìn anh, sợ anh đột ngột làm sao…sau đó…
Qua rất lâu, Lộc Hàm khó khăn lắm mới xuống được xe, Ngô Thế Huân còn liên tục cảnh cáo, không được uống rượu, buổi tối anh sẽ đến đón, không được về nhà muộn vân vân và mây mây…
Ghê gớm vậy, tưởng mình là ai chứ? Thật đáng ghét!
Lộc Hàm quẹt quẹt môi mình mấy cái, rồi lại chạy nhanh về phía sân khấu, tử tế ngồi xem biểu diễn, chỗ ngồi bên cạnh đã trống, Lộc Hàm nhìn xung quanh xem Nghiêm Tử Minh đi đâu, dù sao ngồi dưới cậu đều là một đám con gái mê trai…thật chẳng thích tí nào.
“Lộc Hàm, lúc nãy sao vậy, đi gấp thế!”
“A, à, không có gì, có người bạn đến tìm tôi, lúc nãy cậu đi đâu thế? Tôi quay lại thì không thấy cậu đâu?”
“Tôi đi đặt phòng ăn với phòng hát KTV, kinh phí là trường chi, chúng ta giúp sức nhiều như vậy đương nhiên phải đối đãi chúng ta thật tốt rồi!”
“Ừ!” Nhìn thấy Nghiêm Tử Minh cũng có mặt trẻ con này, so với khuôn mặt lạnh lùng ngày thường cảm thấy đúng là không giống.
Nhưng mà tựa hồ có loại cảm giác không nói rõ ra được, Lộc Hàm lịch sự cười zmột cái lại làm người đối diện sửng sốt, sau đó rời đi tầm mắt, trong ánh mắt lại không nói rõ ra được cảm xúc gì..