Thời tiết luôn là mưa nắng thất thường như thế, giống như trời đang mây quang trong xanh là vậy mà đùng một cái lại có thể nổi cơn mưa gió bão bùng.
Trên thế giới này cũng tồn tại quá nhiều điều không thể đoán trước, chẳng có ai trong những thời khắc vui vẻ của cuộc đời mà nghĩ được, có lẽ, chỉ giây phút sau thôi những gì mình nhận được lại là đau thương.
(Giống như một bông hoa dạ lý hương, ý nghĩ của nó chính là trong sự vui vẻ lại ẩn chứa đầy hiểm nguy.)
Sáng nay, trời đã sáng tỏ mà Lộc Hàm vẫn đang say giấc, tối qua vốn là muốn ở nhà yên tĩnh xem phim, kết quả lại nhận được điện thoại của Trương Nghệ Hưng muốn cậu đi ăn cơm cùng.
Cảm thấy Trương Nghệ Hưng vô cùng nhàm chán, muốn từ chối mà cậu ấy sống chết bám lấy, cuối cùng Lộc Hàm hết cách chỉ có thể đồng ý.
Lộc Hàm nghĩ, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc là sợ Ngô Diệc Phàm điều gì, có cần thiết đến mức ăn bữa cơm cũng cần người đi cùng không? Nhưng mà cậu không biết, nhà hàng tối nay bọn họ sẽ cùng đến ăn là nhà hàng với phong cảnh đêm tuyệt đẹp mà Trương Nghệ Hưng đã từng uống say, và Lộc Hàm lại càng không biết chuyện kể từ đêm đó mỗi lần Trương Nghệ Hưng gặp Ngô Diệc Phàm sẽ không khỏi khẩn trương, đây không phải là sợ mà là một thứ cảm giác rất vi diệu.
Khi Trương Nghệ Hưng nhìn thấy Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân xuất hiện trong tầm mắt của cậu, kích động đến mức vội vàng hướng Lộc Hàm nhào tới.
Nhưng không được bao lâu, cậu vẫn là bị Ngô Diệc Phàm bắt về ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, lý do của Ngô Diệc Phàm đưa ra là, cẩn thận không Ngô Thế Huân sẽ ghen.
Sau đó tranh thủ chiếm cậu tiện nghi, bồi dưỡng cảm tình.
Còn về việc Lộc Hàm làm sao mà ngủ đến giờ này vẫn chưa tỉnh, vậy chỉ có thể trách Ngô Thế Huân rồi!
Lộc Hàm tối qua kêu gào, mệt lắm rồi mệt lắm rồi miết mà vẫn bị anh kéo đi cùng anh “vận động”.
Làm Lộc Hàm mới bắt đầu còn không tình nguyện, đấu tranh mãi rồi cuối cùng lại biến thành cao hứng đến cực điểm, cuối cùng bị làm cho đến phát khóc mới được tha.
Ngô Thế Huân cũng chỉ cười xấu xa hai tiếng, sau đó ôm Lộc Hàm đi tắm rồi ôm cậu đi ngủ.
Nhà họ Ngô có thiết kế gồm hai phòng ngủ thông nhau, mục đích đơn giản là để cùng Lộc Hàm làm loạn một cái giường xong thì sẽ bế cậu đến chiếc giường còn lại ngủ, như thế thì Lộc Hàm mới ngủ ngon được.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, như một chú mèo con, đáng tiếc dáng vẻ này phải đến lúc cậu ngủ Ngô Thế Huân mới được nhìn thấy, trong cuộc sống bình thường hàng ngày Lộc Hàm cũng không phải kiểu người cấm dục, nhưng ít nhất sẽ không có dáng vẻ làm nũng ngây ngô đáng yêu như bây giờ.
Đem đầu mình vùi ở cổ cậu, nhẹ nhàng thở ra hít vào hơi thở ấm áp, nhưng mà lần này Lộc Hàm cũng không mẫn cảm lắm chỉ hơi nhíu mày lại sau đó xoay người ngủ tiếp.
Lúc Lộc Hàm tỉnh lại Ngô Thế Huân đang ở phòng đọc sách xử lý tài liệu, mở cửa phòng đọc sách ra, ánh mắt của Lộc Hàm vừa vặn đụng trúng ánh mắt của Ngô Thế Huân đang ngồi trước bàn làm việc, cũng chỉ nhìn có một giây thôi, lại hờn dỗi đem cửa đóng lại xoay người rời đi.
“Giận rồi?” Lộc Hàm vừa ngồi xuống sô pha ở phòng khách chưa được bao lâu, Ngô Thế Huân đã từ đằng sau đi đến vuốt má cậu.
“Bỏ tay ra!” Kéo tay của Ngô Thế Huân ra xong, Lộc Hàm liền xoay đầu qua một bên, không thèm nhìn anh.
“Giận thật rồi?”
“Lần sau sẽ không thế nữa.”
“Tôi nói thật đó!”
“Nghe rõ chưa?”
…
“Haizzz…”
Ngô Thế Huân vừa mới ngồi bên cạnh Lộc Hàm lải nhà lải nhải, thế mà ngay lập tức đã bế Lộc Hàm lên để hai chân cậu giang rộng ra cưỡi trên đùi mình.
Đôi chân thon dài đặt ở hai bên, tay Lộc Hàm trong lúc nhất thời hoảng hốt chỉ còn biết bám vào áo sơ mi của Ngô Thế Huân.
“Anh làm gì thế?” Cái tư thế xấu hổ thế này, đừng nói đến Lộc Hàm có chịu nổi hay không, quan trọng là Lộc Hàm sợ mấy người giúp việc đi qua đi lại nhìn thấy anh và cậu trong tình trạng này.
“Cuối cùng cũng nói chuyện rồi sao?”
“Anh để tôi xuống!” Lộc Hàm thử động đậy, nhưng eo lại bị Ngô Thế Huân ôm chặt căn bản là không cử động được.
“Em cho là với cái tư thế này…xác suất em không bị tôi ăn có cao không, hửm?” Nói xong, Ngô Thế Huân liền ở trên môi Lộc Hàm nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, rồi vui vẻ nhìn mặt cậu đỏ ửng lên.
“Tôi…tôi sai là được chứ gì, anh đừng giày vò tôi nữa!”
“Ồ ~ biết sai rồi cơ đấy?”
“Ừ!”
“Sai ở đâu?”
“Không nên không để ý đến anh.”
“Thế em định thế nào?” Ngô Thế Huân cười xấu xa, ánh mắt nóng rực chưa từng rời khỏi khuôn mặt Lộc Hàm.
Khuôn mặt Lộc Hàm đầy biểu tình không biết làm sao cùng khẩn trương, sau khi cúi đầu trầm mặc rất lâu mới nghiêng người về phía trước, hôn lên đôi môi của Ngô Thế Huân.
Giống như Ngô Thế Huân đối với cậu, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mỏng manh của anh, sau đó gáy liền bị Ngô Thế Huân giữ lấy, anh bá đạo công thành đoạt đất cướp đi dưỡng khí của Lộc Hàm, để cậu mềm mại xụi lơ ở trong lòng mình.
“Ừm, cũng giống tôi lần trước dạy em đó, không tồi ~ kỹ thuật hôn có tiến bộ.”
Mặt mũi Lộc Hàm đỏ ửng, dựa vào lồng ngực Ngô Thế Huân bực bội hừ một tiếng, rồi nhìn anh trân trân.
“Buổi tối cùng tôi đi dự tiệc.”
“Không muốn đi!”
“Ngoan, bữa tiệc tối nay rất quan trọng, em bắt buộc phải đi.”
“…Vậy được rồi!”
“Thật biết nghe lời!”
“Lần sau đừng nói tôi cái kiểu ngoan hay không ngoan nữa nhé!”
“Hửm?”
“Tôi cũng không phải trẻ con!”
…
————————————————
Lại là một buổi tối, ánh hoàng hôn vừa vụt tắt đèn đuốc đã lên sáng choang cả thành phố.
Hai người cùng lái xe đến buổi tiệc kia, đó là một tòa biệt thự màu trắng với lối kiến trúc đặc biệt có phong cách, trên bàn tiệc trải khăn tơ lụa đặt rất nhiều loại rượu, trên tay mỗi người đều cầm ly rượu chân dài trong suốt phảng phất bóng người ăn mặc hoa lệ.
Xe của Ngô Thế Huân dừng ở cửa, sau đó Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân bước xuống xe.
Lộc Hàm một đường đi cùng Ngô Thế Huân đến gần sảnh chính, với thân phận của anh, lúc đi qua mỗi người đều có thể nhìn thấy họ đều hướng anh gật đầu chào hỏi, sau đó ánh mắt lại không ngừng rơi trên người đi bên cạnh anh là cậu.
Những ánh mắt nóng rực đó làm Lộc Hàm thật sự thấy không thoải mái.
Cuối cùng bước chân của bọn họ dừng lại trước một người đàn ông trung niên, trên người ông ấy không toát ra cảm giác đáng ghét như những người vừa nãy, ngược lại còn cảm thấy ông ấy rất hiền hòa giàu kinh nghiệm, hơn nữa thông qua cuộc nói chuyện của ông ấy và Ngô Thế Huân xem ra quan hệ giữa bọn họ cũng khá tốt.
“Chú Phác, đã lâu không gặp!”
“Sự nghiệp của Thế Huân càng ngày càng tốt đấy, cũng không uổng kỳ vọng ngay từ ban đầu của chú.”
“Đâu có!” Trên khuôn mặt nghiêm túc của Ngô Thế Huân lộ ra nụ cười lịch sự, giống y hệt đứa trẻ vừa nhận được sự tán thưởng.
“Cháu nghe nói con trai chú Phác định đính hôn phải không ạ?”
Nghe được đến đây, người ở đối diện liền lắc đầu không biết phải nói sao.
“Nó ấy à, là nghe lời chú thôi, cũng không chắc nó sẽ nghiêm túc, nhưng mà chú cũng không muốn ép nó, chú không thể mất thêm một đứa con trai nữa được.”
“Xán Vinh mới có 19 tuổi thôi phải không ạ? Vẫn còn đang độ tuổi ham chơi, nhưng sau này chắc là em ấy sẽ khiến cho chú bớt nhọc tâm thôi!”
“Mong là vậy! Nếu như nó cũng giống Thế Huân có cái tâm dành cho sự nghiệp, thì chú cũng yên tâm đấy, chỉ tiếc là…”
Lộc Hàm đứng bên cạnh hồi lâu vô cùng nhàm chán, sau khi Ngô Thế Huân cứ mải nói chuyện với ”chú Phác” trong miệng anh xong, đã quay qua nói với Lộc Hàm anh còn có việc để cậu tự mình đi loăng quăng.
Lộc Hàm âm thầm rời đi, càng đi lại càng tức.
Cái gì thế! Rõ ràng là nói có chuyện quan trọng, nên mới theo anh ấy đến đây, xong rồi liền vứt mình sang một bên không quan tâm à! Cho dù là sự nghiệp quan trọng, mình có thể thông cảm nhưng cũng không được không để ý đến mình chứ!
Lộc Hàm tự mình ngồi một chỗ trên ghế trúc rất lâu, tựa như càng lúc càng lạnh, ngẩng đầu lên lại vẫn nhìn thấy một mảnh náo nhiệt như cũ, còn không nhìn thấy cả bóng dáng của Ngô Thế Huân.
“Này, Thế Huân, Lộc Hàm không đến sao?” Ngô Hựu Kỳ một mặt vừa đưa cho Ngô Thế Huân ly rượu, một mặt vừa nhìn ra cửa lớn ngó xung quanh.
“Sao có thể không đến, em ấy mà không đến thì hôm nay em đi làm gì!”
“Em thật sự nghĩ ổn thỏa rồi?”
Tiếng bước chân rất nhỏ đột nhiên dừng ở cửa, trong phòng Ngô Thế Huân cùng Ngô Hựu Kỳ cũng không hề phát hiện ra có người đang đứng ngoài cửa nghe những gì hai người nói.
“Ừm!”
“Tuy em không phải là loại người dễ xúc động, nhưng mà…chị hỏi em lần cuối, em đối với Lộc Hàm thật sự là yêu sao?”
“Chẳng lẽ chị hy vọng không phải?”
“Chớ ba hoa, chị không biết trong đầu em có sự lý giải như thế nào về tình yêu, dù sao em cũng chưa từng yêu ai cả, trên phương diện tình cảm vẫn còn là một thằng ngốc…Lộc Hàm, cậu bé này chị rất thích, nhưng mà chính bởi vì chị yêu quý Lộc Hàm cho nên càng muốn em đối với người ta càng phải có trách nhiệm, em xác định đây không phải là nhất thời cao hứng, bởi vì vẻ ngoài của cậu ấy mới giữ lại cậu ấy bên mình có đúng không?”
“Đương nhiên là không!”…
“Đừng có vội định nghĩa như thế!”
Ngô Thế Huân còn chưa nói xong, bỗng nhiên có giọng nói cắt ngang lời anh.
Vẫn luôn ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc là Ngô Diệc Phàm đột nhiên lên tiếng, làm Ngô Thế Huân cùng Ngô Hựu Kỳ giật mình.
“Hai người cũng không thể coi tôi là không khí chứ! Thế Huân, cậu đối với Lộc Hàm yêu thích như thế có phải là vì vẻ bên ngoài của cậu ấy không? Tự cậu là người biết rõ nhất, tôi tán thành ý kiến của Hựu Kỳ, nếu như cậu không bảo đảm được cả đời này không đối với cậu ấy thay lòng đổi dạ, thì đừng có làm như thế! Cậu ấy ngây thơ như thế, không thể bị tổn thương!”
Cách một tầng cửa, nhà ba người họ Ngô cùng nhau “vui vẻ hòa thuận” nói chuyện bàn bạc, nhưng người đứng ngoài cửa lại trở nên lạnh lẽo, Lộc Hàm cứ đứng ở đó, đợi câu trả lời của Ngô Thế Huân.
Nhưng chỉ là một mảnh trầm mặc.
Cậu đành âm thầm rời đi.
Có thể đợi thêm một lúc sẽ có được đáp án, nhưng Lộc Hàm sợ, cậu cảm thấy từng lời kia của Ngô Diệc Phàm và Ngô Hựu Kỳ như là đang đánh vào lòng cậu, là đang cảnh cáo cậu, một giây dài tựa một năm, đứng thêm một lúc cũng cảm thấy khó khăn đến nghẹt thở, hơn nữa cậu sợ, sợ đáp án của Ngô Thế Huân sẽ đẩy cậu rơi xuống vực sâu không đáy.
Cho nên lựa chọn rời đi.
“Hai người đủ rồi đấy!”
“Ừ hứ!”
“Tôi chỉ nói một lần thôi, tôi đây không phải là muốn đùa giỡn, không có trách nhiệm với em ấy tôi càng không làm được, hơn nữa con người và trái tim em ấy từ sớm đã trao cho tôi rồi! Lần này tôi muốn cùng em ấy công khai, là để em ấy an tâm ở bên cạnh tôi, tất cả mọi người đều cần phải biết đến địa vị của em ấy!”
“Chẹp chẹp, nói hay thế cơ mà! Thế người đâu rồi, em vẫn vứt người ta ở ngoài kia không quản hả?”
“Surprise.”
——————————
Lộc Hàm một mình đi dạo dọc trên con đường nhỏ bao quanh biệt thự, thật ra cậu có tin Ngô Thế Huân nhưng chỉ là không hoàn toàn tin tưởng, giờ phút này, những điều cậu làm, chỉ là để cậu quên đi những lời nói vừa nghe được lúc nãy.
Cậu vẫn là Lộc Hàm yêu Ngô Thế Huân tha thiết, cậu vẫn cùng Ngô Thế Huân vô cùng ân ái.
Cậu đã nghĩ như thế!
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân vang lên hồi lâu, lòng bàn tay Lộc Hàm đã đổ mồ hôi từ sớm, cậu dừng chân lại, âm thanh từ đằng sau cũng biến mất.
Lấy hết dũng khí ra cậu quát lớn:
“Ai thế? Mau ra đây!”
“Haizzz!!!” Phía sau cái cây, có một bóng người cao gầy đối lưng với ánh trăng đứng cách Lộc Hàm không xa.
Cậu ta không cao bằng Ngô Thế Huân cũng không tráng kiện như anh, xem ra tuổi tác còn nhỏ, Lộc Hàm ngay lập tức cảm thấy hơi an tâm.
“Em không có ác ý!”
Giọng nói của cậu ta nghe rất hay, trầm thấp nhưng vẫn mang chút ngữ khí của trẻ con.
Cậu ta đi lên tiến lại gần Lộc Hàm, cậu cũng không trốn tránh.
Khi ánh trăng soi rọi vào khuôn mặt tuấn mỹ đó, Lộc Hàm bỗng nhiên tròn xoe đôi mắt phảng phất hốt hoảng gọi: “Xán, anh Xán Liệt!”
“Ấy!” Người nọ nhẹ nhàng lau trán.
“Anh mới là anh đó, anh Lộc Hàm.
Em là Xán Vinh, Phác Xán Vinh, Xán Liệt là anh trai của em.”
Đột nhiên nhớ ra khi nãy Ngô Thế Huân cùng “chú Phác” nói chuyện cũng nhắc đến cái tên Xán Vinh, hóa ra lại là em trai của anh Xán Liệt! Thật là không ngờ được!
“Vậy…sao cậu lại nhận ra tôi?”
Hai người cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện, đi đến bên hồ thì cùng ngồi xuống băng ghế gỗ.
Phác Xán Vinh nói, cậu ấy trộm đến thành phố C đi thăm anh Xán Liệt, nên đã nhìn thấy anh Xán Liệt cùng Lộc Hàm hát trong quán bar.
Lúc đó cảm thấy Lộc Hàm hát rất hay, hơn nữa người cũng rất đẹp, không ngờ ở đây cũng gặp được lại anh, còn chưa dám tin, chỉ dám nhìn trộm, nhưng sau đó thấy Lộc Hàm ra ngoài nên cậu cũng đi theo, tìm cơ hội gặp gỡ một chút.
“Vậy…cậu không giận anh cậu nữa à?”
“Hết cách rồi!” Cậu hướng Lộc Hàm làm cái emo mặt quỷ, hoạt bát như đứa trẻ còn chưa lớn.
“Anh trai là người như thế nào em biết hết, dù sao em cũng là người cùng anh ấy trưởng thành, anh ấy thật sự rất yêu anh Bạch Hiền, nếu như gia đình đã phản đối vậy thì chẳng thà bỏ di danh lợi để được ở bên người mình yêu, như vậy không phải mới là hạnh phúc sao?”
“Anh trai cho là em còn giận anh ấy…nhưng em vẫn ngầm liên lạc với anh Bạch Hiền, cho nên hai người ấy ở đâu em đều biết cả, hơn nữa…”
“Ừ?”
“Anh Lộc Hàm, em hình như…hình như cũng không thích con gái.”
“Vậy em…”
“Nhưng mà em không dám nghĩ đến, em cũng không có người mình thích.
Bố cũng già rồi, em…vẫn nên là gánh lấy trách nhiệm của gia đình thôi, phần của anh trai em cũng sẽ gánh lấy.
Em không sợ!” Phác Xán Vinh nhìn Lộc Hàm đang nhìn cậu chằm chặp mà không nói được lời nào, vội vàng xua xua tay.
“Anh Lộc Hàm, anh yêu anh Thế Huân đúng không?”
“…Đúng!”
“Thật ngưỡng mộ anh Thế Huân quá, người vừa đẹp trai lại có tài, công ty của anh ấy cũng lợi hại lắm, lại còn có người hoàn mỹ như anh Lộc Hàm yêu anh ấy.
Cuộc sống của anh ấy thật quá hoàn hảo!”
“Cái này…anh ấy đúng là rất lợi hại…cậu?” Lộc Hàm còn chưa kịp phản ứng, người con trai ở bên cạnh đã xoay người ôm lấy cậu.
Chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng, không giống như Ngô Thế Huân kiểu tình nhân thân mật, lại càng không phải cái ôm mang mưu đồ bất chính.
“Anh để cho em được ôm anh một lát thôi có được không? Tạm thời để em được là anh ấy có được không anh?”
“Tại sao?”
“Bởi vì…em nói rồi, em phải gánh lấy trọng trách của gia đình, bố em không thể tiếp nhận tình yêu giữa đàn ông với nhau, em cũng không muốn chống lại ông ấy.
Chỉ đêm nay thôi cho em được tự dung túng bản thân mình, xem như là lần cuối.
Anh Lộc Hàm em thật sự rất thích anh, không phải kiểu thích như những người yêu nhau…mà là…nói thế nào đây…”
“Đừng nói nữa!” Nghe chàng trai kia giải thích lộn xộn, Lộc Hàm tự nhiên rất muốn cười.
Cậu ấy tuy chỉ nhỏ hơn cậu chưa đến một năm, nhưng trái tim cậu ấy còn đơn thuần hơn cậu nhiều lắm! Vậy mà trách nhiệm cậu ấy phải nhận càng làm cậu ấy không muốn người khác kết luận mình vẫn còn là đứa trẻ, nếu đã như vậy, bản thân cậu sẽ giúp cậu ấy chấm một nét hoàn mỹ cuối cùng trong giấc mơ của cậu ấy, hà tất không vui vẻ mà làm?
Lộc Hàm giơ tay lên, thuận theo sống lưng nhẹ nhàng vuốt xuống, khóe môi cũng hơi khẽ nhếch lên.
Trời đã rất khuya, Lộc Hàm mới quay về biệt thự hỏi nhân viên ở đó thì mới biết được, Ngô Thế Huân dặn họ nói với cậu, anh về trước rồi…Trong lòng buồn bực, nhìn thấy biệt thự nhà họ Ngô cũng cách đó không xa, Lộc Hàm đành tự mình quay về….