Ngọc Châu xoay người ra cửa, giậm chân:
- Hay là anh sợ người yêu của anh thấy rồi hiểu lầm . Đúng rồi, cô ấy đẹp quá mà, hơn cả em cả về nhan sắc lẫn tính cách.
- Em lại nghĩ sai lệch nữa rồi . Lâu lâu anh em ta mới gặp nhau, sao em lại gây phiền cho nhau như vậy ?
Cô ngúng nguẩy bước đi:
- Anh không thích thì em về.
Keó tay cô lại, anh phì cười, giọng đã bớt lạnh lùng:
- Em giận trông em "xí" lắm . Hãy cười lên đi nào, như thế sẽ đẹp hơn.
- Tui đẹp, ai nhìn đâu mà biết.
- Có chứ . Có các chàng trai và có cả anh của em.
Mát cả lòng, nhưng cố không cười, Ngọc Châu hất mặt lên:
- Tui hổng cần anh nhìn ngắm, lo mà ngắm cái cô gì của anh đi.
Anh đuà:
- Ngày nào cũng nhìn, anh chán chứ em . Phải thay đổi cách nhìn mới chứ.
Lúng tiếng cặp mắt, cô quay sang anh mắng yêu:
- Anh cũng là loại đàn ông tầm thường đó thôi . Có mới quên cũ.
- Nhưng anh chưa có cái mời làm sao quên cái cũ đây . Hay là em tìm giúp anh đi, nhưng ..
- Nhưng gì hả anh ?
Anh thủ thế:
- Nhớ trừ em ra đó.
Ngọc Châu trợn mắt, cô sấn với giơ "vuốt" ra:
- Anh dám ngạo em, em cho anh biết tay.
Cô cấu vào hông anh làm anh không thể ngồi yên phải bật dậy chạy lòng vòng . Cô rượt theo anh tới cùng . Nắm được áo anh, cô hét:
- Anh có đứng lại không thì bao?.
Đình Thái đứng im, giơ cao hai tay:
Đdừng nha em, anh đầu hàng vô điều kiện đó.
- Tội anh không thể tha thứ . Cho anh chết nè.
Cô đưa cả hai tay cấu vào hai bên hông làm anh phải nhảy dựng lên la oai oái . Nắm được hai bàn tay cô, anh nắm chặt:
- Tha cho anh đi nhỏ.
- Không tha.
- Vậy em muốn gì nào ?
- Cô nheo mắt:
- Tối nay, anh phải đi vũ trường với em.
Đình Thái vò đầu:
- Chuyện này ..
- Em biết ngay mà . Anh không bao giờ đồng ý lời của em mời . Anh đúng là con người vô ơn, bạc nghĩa, không một chút lòng thương người.
- Anh thương em rồi, ai sẽ thương anh đây ?
biết anh lỡ lời, nhưng cô vẫn chớp ngay thời cơ . Nhẹ nhàng choàng hai tay qua cổ anh, cô đắm đuối nhìn anh:
- Em sẽ thương anh, yêu anh, anh có đồng ý không ?
- Ơ .. anh .. Ngọc Châu chủ động nhón chân ghé môi vô vào môi anh .. nhưng đúng lúc, cánh cửa phòng bật mở . Lâm Uyên ngỡ ngàng nhìn hai người không nói được lời nào.
Đẩy nhanh cô ra, Đình Thái hắng giọng:
- Sao cô vào mà không gõ cửa ?
Ngọc Châu ăn theo:
- xem xinh đẹp như thế sao không có lịch sự tí nào vậy?
Lâm Uyên cúi đầu:
- Xin lỗi giám đốc . Tôi có gõ cửa, nhưng 3 lần không có tiếng trả lời nên tôi mới đẩy cửa vào ạ.
Ngồi vào bàn, anh đưa tay chỉ ghế kế bên:
- Ngọc Châu! Em ngồi đi, anh giải quyết chuyện công ty một chút đã.
- Vâng ạ.
Cô hất mặt kênh kiệu với Lâm Uyên, rồi đỏng đảnh bước lại ghế ngồi.
Lâm Uyên chẳng thèm để ý . Cô bước đến đặt một tờ giấy lên bàn.
- Thưa giám đốc, đây là giấy kiểm điểm của tôi.
Trong khi Đình Thái lướt mắt trên trang giấy thì Ngọc Châu bép xép:
- Ối xời ơi! Con gái mà viết kiểm điểm cơ à ? Vậy ra cô ta thuộc loại giỏi nhất của công ty rồi . Anh Thái, anh phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn nữa nghen . Không thôi .. mất một nhân tài đó.
Liếc mắt nhìn Lâm Uyên . Thấy cô chưa có phản ứng gì lớn nên cô tiếp, giọng châm chích:
- Lúc trước, em cũng có đi làm vậy, nhưng mà em chưa biết mặt giấy này ra làm sao cả . Giờ thấy mới biêt' đó . Quả là trăm nghe không bằng một thấy.
Đình Thái vỗ nhẹ xuống bàn ra hiệu cho cô im, rồi anh nhìn Lâm Uyên: - Cô viết xong tờ giấy này, cô cảm thấy mình có lỗi hay không ?
- ...
- Nếu cô cảm thấy mình đúng thật có lỗi th` tôi sẽ không nhận tờ giấy này, và sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cắn môi chịu đựng, Lu ngắc ngứ, giọng đã muốn khóc:
- Vâng, tôi biết lỗi . xin giám đốc bỏ qua cho.
Đình Thái cảm thấy thương cô quá, anh khẽ liếc nhìn cô . Gương mặt nhẫn nhịn và chịu đựng của cô làm anh bị cuốn hút . Uyên ơi! Em có hiểu rằng anh rất đau đớn hay không ? Từng cử chỉ, lời nói của em đều làm anh đam mê và si dại, nhưng tại sao em không hiểu ? Em đang nghĩ gì thế ? Em đang hờn trách, căm thù anh lắm, phải không ? Anh biết làm sao hơn được đây em ? Anh giận lắm . Anh ghen đấy . Ghen với nhân tình của em và ghen cả với người con trai nào nói chuyện với em, nhưng em là gì của anh, anh là gì của em ? xem chừng chưa thân thiết, chỉ là hai người xa lạ. Anh không hiểu sao từ một tình bạn thân thiết có nhiều đất sống để anh bày tỏ tình yêu lại biến thành kẻ thù địch của nhau, lỗi của ai dây ? Của anh hay của em, hay là của người thứ 3 kia ?
Không khí đang im lặng thì tiếng đỏng đảnh của Ngọc Châu vang lên:
- Anh Thái à, em thấy anh xử phạt không công bằng chút nào . Hễ cô gái nào trẻ đẹp, dễ thương, quyến rũ là anh tha lỗi ngay, cho dù cô ta phạm sao sót rất lớn . Còn em nói cái gì ra hay làm anh phật lòng là anh gắt gỏng xử phạt ngay.
Đình Thái quay sang, anh nhăn mặt:
- Em đang nói cái gì thế, Ngọc Châu ? Chuyện của chúng ta liên quan gì đến chuyện của công ty này ? Em làm anh mất danh dự và uy tín cả rồi đấy.
- Em biết, nhưng em nói đây là sự thật mà.
Cô muốn khóc, nhưng cố gượng nói tiếp:
- Em có thua gì cô ấy đâu . Cô ta đẹp, em cũng đẹp . Cô ta hấp dẫn, em cũng đâu xơ xác mà anh chọn yêu cô ấy, anh không chọn em để yêu ?
Đình Thái giật mình trước lời nói đầy "trơ trẽn" của Ngọc Châu. Anh đưa mắt nhìn Lâm Uyên, cô cũng đưa mắt nhìn anh . Không muốn tạo sự nghi ngờ gì về phía Lâm Uyên, lại không muốn cô cười nhạo mình, anh lảng đi:
- Châu à! Anh đang vướng bận vào sự nghiệp nên chuyện tình cảm, anh chưa muốn nghĩ tới . Em hãy cho anh thời gian, anh sẽ ..
Liếc nhìn Lâm Uyên một cái xem thái độ của cô thế nào, rồi anh nói tiếp:
- Khi nào sự nghiệp ổn định, anh sẽ tạo cơ hội riêng để hai chúng ta cùng tìm hiểu.
Ngọc Châu mừng rơn . Cô biết rằng lời anh nói chỉ 40% là sự thật, nhưng có còn hơn không, anh nói ra là được rồi . Vả lại, có người tình địch của cô nghe thấy mà. Hất mặt kênh kiệu, cô níu tay anh, giọng tha thiết tình tứ:
- Em cám ơn anh đã cho em cơ hội. Vâng, em sẽ chờ . Chờ anh mãi mãi cho dù lời nói hôm nay chưa chắc anh đã nói thật lòng.
Đình Thái vỗ nhẹ tay lên tay cô an ủi, dỗ dành:
- NGhe anh nói nè, đừng có buồn như vậy. Tối nay, anh sẽ chở em đi chơi, chịu chưa ?
- Chịu . Cám ơn anh.
Tuy đứng đó không muốn nghe và để ý, nhưng những lời âu yếm của hai người đều lọt vào tai và mắt cô . Lâm Uyên nghe tê rát cả con tim . Cô ghét cô ta kinh khủng . Tại sao vậy chứ ? Tại sao cô lại ghét cô ta chứ ? cô có cuộc sống riêng của cô, tình yêu riêng của cô vậy mà cô lại ghet' ư ? Tình cảm đó là gì vậy nhỉ . Ghen ư ? Không . Không phải . Đó chỉ là sự bồng bột thôi, chỉ là sự ganh tỵ của những cô gái thôi . Giữa cô và anh có chăng tồn tại là tình bạn thân thiết, tình anh em tinh thần của nhau . Hỡi thượng đế! Hãy cho con lời giải thích.
Ngước mặt nhìn Lâm Uyên, Đình Thái thong thả:
- Cô biết lỗi thế là được rồi . Đây, tờ giấy này cô hãy cầm về và xem như nó là một kỷ niệm buồn vậy, được chứ ?
Nhận tờ giấy, Lâm Uyên lựng khựng:
- Ông giám đốc không nói xuông đấy chứ ?
Anh nhướng mắt, giọng dễ ghét:
- Sao, cô không tin tôi ư ?
Ngọc Châu xen vào móc meó:
- Bị anh gạt một lần rồi, tin anh sao nổi nữa ? Em này, đừng tin lời mật ngọt của anh ta nữa nhé.
Đột nhiên chuyển sang thân mật làm cho Lâm Uyên nổi da gà . Cô chưa kịp hiểu rõ câu nói đầu thì câu sau đã tiếp:
- Nhưng không sao, lần này có mặt chị Ở đây, chị sẽ làm nhân chứng cho em . Em hãy yên tâm mà về, đừng lo gì cả.
Đình Thái không muốn tiếp diễn cuộc nói chuyện không mấy thân mật này, anh khoát tay:
- Cô có thể trở về làm việc rồi đó.
- Vâng, thưa giám đốc . Chào cô.
Cánh cửa khep' lại sau lưng, Lâm Uyên đưa tay chặn ngực. Cô không biết rằng tâm trạng cô hiện giờ là dành ột cô gái đang yêu và đang ghen. Ngả đầu ra ghế, Lâm Uyên chán nản thở dài:
- Buồn chết đi được. Đi thì đi hết để mình ta ở nhà.
Cô đưa mắt nhìn điện thoại và cô đưa tay bấm máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm ấm:
- Alô, Phong nghe đây.
- ...
- Alô . Xin lỗi, ai đầu dây ạ?
Lâm Uyên phì cười trong máy, giọng trong treo?:
- Thưa "ông" giám đốc, tôi là Lâm Uyên đây ạ.
Vũ Phong à lên mừng rỡ:
- Là em à Lâm Uyên ? Em làm anh bất ngờ qúa.
- Phải rồi, anh đang nghĩ đến cô khác nên khi nghe em gọi bất ngờ là đúng rồi.
- Em nói oan cho anh rồi. Ngoài em ra, anh đâu co cô nào khác đâu.
- Ai biết được, lỡ anh giấu thì sao.
- Anh xin thề có em làm chứng đó.
Đdược rồi, anh yêu ạ. Đừng thề thốt làm gì, em tin anh thật lòng mà.
- Cám ơn em yêu.
- Anh đang làm gì thế?
Vũ Phong lém lỉnh:
- Anh đang chuẩn bị xuống phố để đi chơi với tình nhân của anh, em có muốn biết không?
Cố nén cười, cô "xì" nhỏ vào ống nghe:
- Em chẳng thèm quan tâm đến làm gì ệt. Anh muốn đi chơi với ai cũng được, nhưng mà đừng để cho "tui" gặp. Lúc đó, "tui" không hứa là không có chuyện gì xảy ra đâu à.
- Em yêu! Em đang ghen đấy, có phải không ? Anh sung sướng qúa đây này. Nói em nghe . Hôm nay anh sẽ dành cho em một bất ngờ lớn. Em hãy chờ xem.
Cô cũng hồi hộp theo anh. - Anh có thể bật mí một chút cái bí mật đó, được không?
- Không được đâu, em yêu ạ. Anh phải giữ kín nó để tạo một điều thú vị cho em.
- Anh định khi nào mới cho em bất ngờ đây ?
- Không lâu đâu em ạ. Khoảng nửa tiếng nửa, em sẽ biết ngay thôi.
- Vậy thì em phải cúp máy liền nghe.
- Em giận anh, phải không?
- Không, anh đừng hiểu lầm. Em phải chuẩn bị để gặp anh chứ.
- Em đã đẹp sẵn rồi, chuẩn bị làm gì ?
- Anh không muốn em đẹp thêm hay sao ? Ng` gì đâu mà dễ ghét quá.
- Anh xin lỗi. Nè, nhớ yêu anh, đừng có ghét anh nhé.
Đdược rồi "ông ngốc" ạ, em cúp máy đây.
- Hôn em.
Gác ống nghe, cô nhúng nhảy chạy vào trong . Chỉ 10 phút sau đó, cô trở ra trên tay cầm một chiếc khăn to lau khô tóc . Ngồi xuống ghế, cô suy nghĩ.
- Không biết mình nên mặc bộ đồ nào đây ta ? Phải tạo cho "anh ta" một bất ngờ mới được.
Ào vào phòng, cô mở tủ lia tay trên các bộ đồ. Dừng lại ở bộ váy lửng màu xanh thiên thanh, cô nhướng mày:
- Bộ này được đấy.
Nhí nhảnh xoay qua lại trước kính. Cô tỏ vẻ hài lòng trước hình ảnh phản chiếu kia . Đưa tay sửa lại cổ áo, cô lúng liếng đôi mắt:
- Hôm nay, anh ấy phải giật mình à xem.
Dòng suy nghĩ của cô chấm dứt ngay sau đó khi tiếng chuông cổng reo vang . Đưa mắt nhìn đồng hồ, cô trách nhẹ:
- Chà, tới sớm thế nhỉ, làm người ta chưa chuẩn bị gì hết.
Vén tóc sang một bên, liếc nhìn mình một lần nữa trong gương, cô mới tung tăng ra mở cửa:
Cánh cửa bật mở, cô dành sẵn một nụ cười trên môi tươi rất tươi . Nào ngờ trước mắt cô là một người mà cô ghét nhất lúc sáng nay . Nụ cười trên môi cô vụt tắt ngắm, đôi mắt long lên vẻ chán đời.
- Xin lỗi, ông giám đốc đến nhà tôi có việc gì vậy?
Đình Thái như không nghe thấy lời cô nói, anh đang say sưa ngắm nhìn cô . Cô như một thiên thần vừa giáng thế. Vẻ đẹp thanh tao vừa nhu mì vừa cứng cỏi, nét mặt câng câng .. Ôi! dễ ghét.
Cô nổi bật tronglòng chiều dần tàn . Một nét đẹp quyết rũ đến mê hồn, từ sống mũi bờ môi đến thân hình thon kiều diễm. Mái tóc vén một bân làm lộ rõ bờ vai thanh tao và chiếc cổ trắng mịn màng.
Anh muốn bật lên một câu nói thật lòng, nhưng không dám . Vuốt nhẹ mái tóc rũ xuống trước trán, anh lấy lại hồn mình lúc nãy đi hoang:
- Cô chuẩn bị đi chơi, phải không?
Lâm Uyên chua chát:
- Ủa, không lẽ ông quản lý luôn nhân viên của mình khi đã tan sở?
- Tôi xin lỗi.
- Tôi không cần lời xin lỗi của ông . Tôi chỉ muốn biết, ông đến nhà tôi có việc gì ?
Đình Thái cho hai tay vào túi quần, giọng cao cao!
- À quên, tôi đến tìm cô vì việc công thôi mà, cô cho phép tôi nói chuyện chứ ?
Cô khoanh tay:
Đdược thôi, tôi cho anh 10 phút đấy. Anh đưa tay sờ trán, rồi gật đầu:
- OK. Cô nghe đây . Lúc trước, tôi với cô có ra sân bay đón một người, cô còn nhớ chứ ?
Rút nhẹ vai, cô cong môi:
Đĩ nhiên, trí nhớ tôi cũng không tồi cho lắm.
- vậy cô có biết .. cô .. À không, cô có nhớ là hứa gì với ông ấy hay không?
Lâm Uyên nhíu mày, cô cố gắng moi trí nhớ của mình để xem lúc đó cô đã hứa gì với ông ta . Nhưng một lúc sau, cô đành lắc đầu chào thua:
- Xin lỗi, tôi không nhớ được là đã hứa gì.
Anh nhướng mày, đôi mắt nheo nheo nhìn cô:
- Vậy có cần tôi nhắc cho cô nhớ không ?
- Nếu ông cảm thấy đó là một điều tốt.
Đình Thái bật cười, anh nhìn cô với đôi mắt lạ lẫm . Lâm Uyên bây giờ đã khác hẳn với lúc sáng, ăn nói bạo dạn, mồm mép làm anh phát run . Nhưng didều thích thú nhất là anh được ngắm nhìn cô, thoa? bao nhớ mong đêm ngày.
Chờ lâu quá thấy anh vẫn im lặng, cô trợn mắt:
- Ông có nhắc không thì bao??
Anh lại phá lên cười . Nụ cười của anh làm cô tức muốn điên lên được. Cô muốn giơ chân tống cho anh một đạp văng ra khỏi cửa, nhưng vì hôm nay bị "chướng ngại vật" nên bỏ qua.
Liếc anh bằng nửa con mắt, cô táo tợn:
- Hừm, nhìn ông hôm nay, tôi mới phát hiện ra một điều mới lạ.
- Xin hỏi, tôi lại có điểm tốt gì nào ?
- Chạm dây.
Đình Thái lại cười, nhưng nụ cười lần này có vẻ "thùy mị" hơn, anh khoát tay:
- Trông cô cũng chẳng kém gì tôi đâu.
Cô trợn mắt định đốp cho anh một câu độc điạ, nhưng đành lặng thinh nén giận vì điện thoại của anh reo vang.
Anh ra hiệu xin lỗi rôi áp máy vào tai:
- Alô.
- ...
Đạ vâng, con đây ạ.
- ...
- vâng, con đang thương lượng với cô ta xem có mời được cô ta dời gót ngọc hay không.
Anh liếc mắc nhìn cô . Cô giật mình làm lơ quay chỗ khác, vì cô cũng đang chú ý lắng nghe anh nói chuyện.
- ...
Đdược ạ, con sẽ chuyển máy.
Anh đưa tay búng nhe.
- Uyên! Cha tôi muốn nói chuyện với cô.
Lâm Uyên hồi hộp nhận máy từ tay anh:
- Alô
- ...
- Chào bác . Vâng, con là Lâm Uyên đây ạ. Bác không nhận ra giọng nói của con sao ?
- Nhận ra chứ, rất quen nữa kià.
- Ồ, thế thì còn gì hân hạnh cho con . Con cảm ơn bác nhiều.
- Sao, lúc này thằng Thái nó có ăn hiếp con không, sao thấy tâm trạng hai đứa không ổn thế ?
Đạ, không có chuyện gì đâu ạ. Con chỉ "đụng độ" với anh ta hai lần thôi, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
- Thé con có đồng ý dùng cơm với bác hay không ? Có cả thằng Thái nữa đó nhé, con suy nghĩ cho kỹ đi.
Liếc nhìn anh, thấy anh đang dùng đôi mắt "cú vọ" theo dõi mình . Cô trừng mắt đeo dọa, làm anh phải cụp nhanh mắt quay đi chỗ khác, huýt sáo.
Đạ, con làm gì phải sợ anh ta ngoài giờ hành chính chứ, phải không bác ?
- Xem vậy con đã đồng ý rồi . Bác chờ hai đứa đến đấy.
- Khoan đã bác ơi! Con còn chuyện muốn nói.
Ông Tiêu cười nhẹ vào máy.
- Nè, bộ con muốn bác giảng hoà cho hai đứa, phải không ?
- Hổng dám đâu bác, con không thèm nhìn đến mặt anh ta nữa là.
- Vậy thì chắc ly rượu con dâu bác phải chờ rụng cả răng rồi.
cô liếc anh một cái để kiểm tra rồi nói:
- Con trai bác cũng đâu phải tệ đâu . Không chừng mai mốt đây, bác sẽ có rượu con dâu để nếm đó.
- Nguồn tin có chính xác không vậy con ?
- Khoảng 80% đó bác.
- Có phải của con không ?
Đỏ cả mặt khi phát hiện Đình Thái nhìn mình, cô bỏ nhỏ vào máy.
- Không phải con mà là một cô gái khác đẹp hơn con nhiều lắm cơ.
Ông Tiêu có vẻ không hài lòng:
- bác chỉ muốn con làm con dâu của bác thôi.
Cô giận dỗi:
- Bác này, bác chọn con hoài hà . À! Mà lúc bác về, sao không báo cho con biết vậy ? Âm thầm ra đi hà.
Ông Tiêu bật cười:
- Bác nào có về đâu . Chẳng qua bấy lâu nay bác đi du lịch các cảnh đẹp của Việt Nam đó thôi.
- Thích quá, sao bác không cho con theo ?
- Biết "giám đốc" của con có chịu hay không ?
Lâm Uyên lí nhí:
- Thôi, con tắt máy nha bác . Không thôi xài hết pin, anh ta chửi con nữa thì nguy.
- Ừm, lát nữa gặp nhau, chúng ta bàn tiếp.
Trao máy cho Đình Thái, cô phóng tầm mắt ra xa rồi liếc nhìn đồng hồ.
- Còn 10 phút nữa anh Phong đến . Đành lỡ hẹn với ảnh thôi, công việc quan trọng hơn mà.
Nghĩ thế, cô hoi anh :
- Anh đến bằng gì vậy ?
Đình Thái tỉnh bơ, nhưng lòng vui vẻ lạ khi nghe cô đã thay đổi cách xưng hô.
- Xe.
- Anh để nó ở đâu ?
- ngoài cửa kia.
Cô hoảng hồn, nhón chân nhìn xa.
- Anh không sợ mất hay sao mà để ở ngoài ấy?
- Không sợ. Mất chiếc này mua chiếc mới, nhưng nếu mất em ..
Anh im bặt khi đôi mắt đẹp kia quét nhìn, rồi nở ngay nụ cười khi thấy cô khoác túi lên vai, lấy móc khoá bước ra ngoài.
Xoè tay, anh lịch sự:
- Tôi có thể giúp cô.
Trao chìa khoá cho anh, cô vô tư:
- Cảm ơn.
Xong đâu vào đấy, anh bước nhanh theo cô, hỏi nhỏ:
- Hình như cô có chuyện phải đi, tôi có làm cản trở không ?
Cô thở dài:
- Không muốn cũng đã cản trở rồi, bây giờ anh nói có ích gì.
- Tôi có thể giải thích với cha tôi về sự vắng mặt của cô.
Cô trề môi điệu nghệ:
- Cảm ơn, tôi không muốn bị rủa thầm là vô duyên, hứa rồi mà không đi.
Đình Thái mở khoá xe . Anh đưa mắt nhìn cô, giọng đắng ngắt.
- Sau này cô có bạn trai bỏ rơi thì đừng có trách tôi là nguyên nhân gây ra sự chia tay khóc liệt đó à nha.
Vừ tức, vừa buồn cười, Lâm Uyên cho anh một đôi mắt "diều hâu":
- cái mồm của anh sao mà nó chua ngoa thế? Tôi có bị bạn trai bỏ cũng không thèm bắt lỗi anh đâu, đừng có mà mơ.
Anh la nhỏ:
- Ối chà! Vậy là càng tồi tệ hơn . Lỡ cô để trong bụng, rồi leo cây, hay nhảy cầu tự vận lúc đó về tìm tôi thì tôi biết làm sao ?
Tức muốn điên trước vẻ tưng tửng của anh, cô cắn môi trợn mắt:
- Anh có im ngay đi không ? Tôi sẽ căm thù anh hơn nếu anh nói nữa đó.
Anh trả lời, vẻ mặt thật đểu:
- Cô càng căm thù tôi thì cô càng yêu tôi đó.
- Anh...
Mặc sự tức giận đến nghẹn lời của cô, anh đề máy xe rồi háy mắt:
- Xin mời "tiểu thư", chúng ta lên đường chứ.
Ấm ức trong lòng, cô leo lên xe ngồi, cố ý cách xa anh một khoảng trống . Nhìn thấy cử chỉ trẻ con đó, anh mỉm cười, giọng lắc leó:
- Tôi nhớ là tôi vừa tắm xong, có xà bông thơm đàng hoàng, đâu có hôi chua đâu mà đến nỗi cô phải ngồi cách xa tôi như vậy.
Tức quá, không chịu nổi, cô đưa tay cấu vào hông anh một cái . Anh nhảy dựng lên . Chiếc xe lắc lư suýt ngã, cô chới với cấu lấy cổ anh.