Cứ ngỡ là yêu

 
Quẳng túi sách lên vai, Lâm Uyên nhăn nhó: 
- Va li này nặng quá chị hai ơi . Em xách không nổi đâu, chị giúp em một tay với . Không thôi, ra đến bến xe, em ngã lăn ra xỉu đấy. 
Lắc đầu vì đứa em tinh nghịch, Băng Thanh khoát tay: 
- Được rồi, để đấy chị kéo trước một đoạn cho .. 
- Cám ơn chị Hai 
Lâm Uyên vô tư nhảy chân sáo ra cửa, nhưng cô chựng lại ngaỵ Trước cổng nhà, một chiếc xe hơi màu nho đã đậu sẵn ở đấy và một chàng thanh niên đứng kế bên. Thấy Lâm Uyên, người thanh niên hỏi: 
- Xin lỗi, cô có phải là Lâm Uyên không? 
- Vâng, tôi đây. Ông cần gì? 
- À không! Tôi được lệnh của ông chủ đưa hai cô trở về thành phố. 
Lâm Uyên thắc mắc, cô quan sát người thanh niên thật kỹ: 
- Ông chủ nào vậy ? Ông nói rõ hơn xem. 
- À! Ông chủ bảo không cần nói tên, chỉ việc đưa hai cô về thôi. 
Cô nhíu mày, xua tay: 
- Hừ! lỡ ông xí gạt chị em tôi rồi sao? Không nói rõ, tôi không đi đâu. 
Cô Uyên à! Làm vậy khó xử cho tôi lắm .. 
Băng Thanh ra đến cô hỏi: 
- Có chuyện gì vậy Uyên ? Còn ông này là ai? 
người thanh niên đưa tay: 
- Xin lỗi cô, tôi tên là Chí Cường, tài xế riêng của ông chủ . Hôm nay, tôi được lệnh đưa hai cô về thành phố. 
Cô nhìn sang Lâm Uyên: 
- Ông chủ nào vậy Uyên ? 
- Em củng đâu có biết. 
Có tiếng nói sau lưng làm Lâm Uyên thâm bực: 
- Hai cô cần biết làm gi, cứ việc lên xe về thành phố là xong. 
- Cũng lại cái gã đáng ghét, không muốn gặp mà sao cứ gặp hoài, thật xui xẻo . Nhìn thấy là phát ớn rồi, còn làm dáng làm như đẹp lắm vậy. 
Băng Thanh quay qua nhìn Đình Thái: 
- Anh có quen với ông chủ này sao ? 
- Vậng, quen rất thân, và còn là bạn tốt của nhau nửa . Có thể nói, anh ta với tôi hai người là một . Tóm lại là rất tâm đầu ý hợp. 
Lâm Uyên trề môi: - Làm giá quá cao. Tôi nghĩ hai người đàn ông mà ý hợp tâm đầu, hai người như một chắc đang mắc chứng bệnh thịnh hành đời nay đây. 
Đình Thái nheo mắt, miệng hơi mỉm cười, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, kêu ngạo: 
- Bệnh gì thế hả, cô bé ? 
- Đồng tình luyế ái đấy. 
Băng Thanh rầy em: 
- Uyên! không được quá đáng đấy. 

Đình Thái khoát tay: 
- Thanh cứ để cô ấy nói cho đã nư đi. Chứ về trên ấy rồi, không có tôi để trút giận chắc cô bé buồn lắm, rồi cứ nhớ đến tôi hoài, chắc tôi chết luôn vì sặc đấy. 
Đưa tay vuốt mặt, Lâm Uyên trợn mắt: 
- Trời ơi! Có chuyện đó nữa sao? Tôi mà nhớ ông à ? Còn khuya. Nếu có chuyện buồn bực, tôi thà vào sớ thú xem khỉ còn hơn gặp ông nữa là. 
- Vậy ra đầu óc cô có vấn đề rồi . Không gặp người đế trút giạn mà đi gặp con vật để trút giận sao ? Ôi, một con người thật nhẫn tâm và độc ác. 
Đuối lý, tức qúa, Lâm Uyên hét: 
- Này, cái ông cà chớn kia! Sáng sớm là kiếm tôi gây chuyện rồi . Ông có ý đồ gì hả ? ước gì ông biết khỏi thế gian này để mọi người đừng gặp cái mặt lì lợm... cà pháo của ông .. 
Đình Thái điềm nhiên: 
- Cũng được, nếu tôi mà biết mất khỏi thế gian này thì tôi cũng vào giấc mơ của cô để mà trả thù... cho cô khỏi ngủ ngày, ngủ đêm riết ốm nhôm như cây tre miễu luôn. 
Tức quá, cô giậm chân: 
- Ông... 
Băng Thanh xua tay: 
- Thôi, hai người cho tôi can đi. Đừng có gặp nhau là cãi lộn như thế. 
Co đưa mắt nhìn quanh, lòng hụt hẫng đến lạ . Cô tiếp, giọng gần như đã nhoè nước mắt: 
- Lên xe đi Uyên. Về cho sớm, chiều em còn phải thi nữa đấy. 
Lâm Uyên liếc xéo . Cô mở cửa xe bước vào còn tiếc, bỏ lại một câu: 
Tôi sẻ kiếm cho gặp bạn thân của ông để "cua" ổng, cho ông ôm đầu mà khóc vì bị tình phụ để tôi cười cho hả dạ. 
Đình Thái bật cười khan, anh đưa tay vẫy: 
- Chúc cô thành cong nhé . Nhớ nếu có đám cưới, chừa phần của tôi. 
Đóng mạnh cửa xe, cô làu bàu: 
- Hừ! Cái gã chết tiệt hãy đợi đấy, rồi xem tôi xử trí ra sao. Thù này lâu quên lắm. 
Băng Thanh đưa va li cho Chí Cường đem bỏ vào xe rồi đưa tay: 
- Thanh về đây. Cho em gửi lời thăm sức khỏe ngoại Năm nhé 
Đình Thái nhíu mày: 
- Hình như Thanh quên cái gì đấy. 
- Cái gì cở - Băng Thanh không hiểu. 
- Thử kiểm tra lại cho kỹ, xem còn quên gì hay không ? Theo anh thì còn đấy. 
Luyến theo ý Đình Thái, Băng Thanh đỏ mặt: 
- Anh lại ghẹo em. Về thành phố, em không viết thư cho anh đâu. 
- Này! anh thì được, còn một người nếu không có thư là leo cây tự vận đấy, có dám không biên hay không? 
Băng Thanh cúi đầu im lặng . Bất chợt, cô nghe có tiếng giày chạy tới sau lưng. Tim cô đập mạnh hơn, cô quay phắt lại, mắt nhấn lệ yêu thương: 
- Anh Bảo! 
- Băng Thanh! 
Cả hai ôm cầm lấy nhau. Quốc Bảo thì thào trong hơi thở: 

- Anh tưởng không kịp để tiễn em rồi chứ, ai ngờ .. anh nhớ em qúa. 
Lau mồ hôi trên trán người yêu, Băng Thanh sửa lại cổ áo cho anh: 
- Em cũng tưởng anh đã đi rồi nên em... 
- Đang điểm danh, anh xin cấp trên cho anh về nhà một chút rồi anh chạy ngay lại đây. 
Đưa tay lau ngấn lệ còn đọng trên khóe mắt người yêu, anh cười: 
- Thế nào, yêu anh quá sợ anh không đến, buồn đến khóc cơ à ? 
- Anh còn ghẹo em nữa, em nghỉ chơi anh ra luôn. 
Đình Thái vỗ vỗ tay: 
- Này, hai người có gì nói nhanh đi trễ giỡ rồi đấy . Quấn quýt bên nhau làm tôi phát nghen lên được vậy. 
Băng Thanh nhìn vào mắt Quốc Bảo thì thầm: 
- Em yêu anh. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. 
- Em cũng vậy đấy em yêu. 
Cô lại khao khát được anh hôn, được mơn man trên bờ môi quyết rũ của anh, nhưng ôc day nhìn Đình Thái thẹn thùng Đình Thái biết ý, anh quay chỗ khác: 
- TÔi không nhìn đâu, hai người cứ việc tự nhiên. 
Dạt dào yêu thương lạ, cô bấu chặt cổ anh, nhón chân hôn vào môi anh. Quốc Bảo cũng dịu dàng đáp trả . Nụ hôn của họ lại kéo dài, đắm chìm trong sự yêu thương vô bờ bến. 
Chờ lâu qúa, Lâm Uyên đẩy cửa xe bước ra. Cô lách chách: 
- Chị Hai! Làm gì mà .. Á... 
Đình Thái dang hai tay ra, bặm môi, trợn mắt: 
- Này! COn nít không được nhìn, nhắm mắt lại liền. 
Lâm Uyên làm nhanh theo lời của anh.. Tuy nhiên, cô đã nhìn thấy tất cả. 
Luyết tiếc rời môi nhau, Băng Thanh quay gót . Cô vẫy tay: 
- Em về đây. Chúc anh .anh khoẻ và đêm nào cũng nhớ đến em. 
Quốc Bảo mỉm cười: - Em cũng thế nhé. 
Vào xe, chờ cho chị hai yên vị, Lâm Uyên trợn mắt: 
- Ha! vậy mà chị dám giấu em. 
Băng Thanh lí nhí: 
- Chuyện riêng của chị, em biết làm gì . Lo học thi cho tốt kìa. Lâm Uyên cong co8'n: 
- Được thôi. EM sẽ về mách với cha mẹ là chị có người yêu. 
Băng Thanh lừ mắt: 
- Em dám không? Chị sẽ cúp tiền ăn của em hàng tuần để em đói nhăn răng luôn. 
Lâm Uyên yếu thế, cô nhe răng cười: 
- Chị hai này! Em nói chơi thôi mà . Cô quay tìm tài xế Chí Cường . Không thấy trên xe, cô mở cửa kiếng ló đầu ra ngoài . Trong thấy Đình Thái dặn dò gì đó với chí Cường mà anh ta gật lia. Cô lẩm bẩm: 

- Hắn có uy thế sao? 
Cô hét lớn: 
- Này, cái ông kia! Định dặn dò để ám sát tôi, phải không? tôi nói cho ông biết trước nhé . Từ đây về thành phố mà có chuyện gì, tôi sẽ tìm đến nhà ông phá tan hoang luôn đấy . Anh tài xế! Nhanh lên nào! Nếu không, tôi xuống xe đấy. 
Chí Cường gật đầu, nhưng còn quay lại nói gì đấy với Đình Thái rồi cả hai bật cười giòn giã . Cô tức tối đóng cửa kiếng, hậm hực: 
- Tức quá là tức đi. 
Băng Thanh bật cười: 
- Lần này về thành phố, chắc chị phải mua khổ qua cho em ăn để hạ nhiệt quá . Với lại mua kem chống mụn cho em, không thôi, mụn nó nổi đầy người. 
Lâm Uyên đang tức cũng phải bật cười . Cô liếc xéo ra ngoài: 
- Hứ! Mong rằng đừng gặp lại nhau. Nếu gặp lại, ông sẽ mất ăn, mất ngủ vì tôi đấy. 
Chí Cường giơ tay: 
- Chúng ta xuất phát nhé. 
Lâm Uyên đẩy nhanh cửa kiếng, cô xỉa ngón tay xuống đất: 
- này, ông cà chớn, cà pháo! Tôi sẽ hạ đo ván ông nếu gặp lại đấy . Biết khôn thì trốn cho kỹ đi. 
Nói xong, cô hất mặt làm ngầu lấy uy, nhưng cô đâu ngờ cử chỉ đó làm cho Đình Thái chết trân. Anh đứng nhìn theo chiếc xe mãi... cho đến khi chỉ còn làn bụi mỏng phất phơ trên ngọn tre. span>
Quốc Bảo đánh thức anh ra khỏi cơn say: 
- Thái này! Em giúp anh quan tâm một chút đến hai cô ấy nhé . Anh còn sáu tháng nữa mới hết khoá . Mong rằng anh được tròn ước nguyện. Đình Thái gật đầu: 
- OK, em hứa . Nhưng với cô chị thôi nhé, còn cô em thì em không đảm bảo đâu. Đợi đến khi anh xuất ngủ, em sẽ ăn được cái đầu heo rồi. 
Hai anh em bật cười giòn . Quốc Bảo không ngờ tình yêu lại đến với anh nhanh đến thế . Lần đầu gặp Băng Thanh ở vườn mận, anh đã thấy lòng khắc khoải rồi . Suốt ngày anh chỉ ưu tư và đo lại niềm thương, nỗi nhớ ở lòng mình . Đến khi hay tin Băng Thanh sắp về thành phố, anh buồn bã ra vao. Nhờ ngoại Năm động viên, anh mới tự tin thố lộ tình cảm . Không ngờ anh lại thành công mỹ mãn. 
Nhìn người anh nuôi vui trong hạnh phúc, Đình Thái vui lây với anh. Từ lúc anh về quê cứu trợ đồng bào bị thiên tai, gặp Ngoại năm anh không hiểu sao anh lai có cảm tình với ngoại đến thế . Anh nhận ngoại làm ngoại nuôi và trở thành em của Quốc Bảo. Từ đấy, anh thường xuyên về thăm ngoại và vui chơi với người anh nuôi cũng là người anh duy nhất của anh. Tình cảm thân quen của một gia đình khiến anh quên hết tất cả mệt nhọc mà anh vướng phải trong những trận đấu ở thương trường. Anh là một đứa trẻ mồ côi được hội từ thiện nuôi dưỡng và cho ăn học . Anh có được sự nghiệp hôm nay là nhờ sự nỗ lực hết mình của bản thân và sự hỗ trợ tận tình của các má ở nhà từ thiện . Suốt từ nhỏ đến lớn, anh mơ ước có một mái ấm gia đình và đến nay, anh mới có được . Anh cảm thấy hạnh phúc lắm và anh nhất định phải trân trọng, nâng niu nó. span>
Kéo nhẹ tay Quốc Bảo, anh cười: 
- Nay, anh còn tập kết đi mà, quên rồi hay sao? 
Quốc Bảo đưa tay xem đồng hồ: 
Chết rồi, còn hai phút nữa . Anh phảI đi ngay thôi. 
Đình Thái khoát tay: 
- Để em chở anh đến đó. 
Chạy nhanh vào nhà lấy chiếc DreamII, anh nổ máy vọt ra: 
- Nhanh lên anh! Thử xem tay nghề của em xem. 
Chiết xe vọt đi bon bon trên đường, để lại sau lưng làn bụi mỏng và tiếng cười yêu đời của hai chàng trai trẻ tuổi.
Ngắm nghía mình trong gương, Lâm Uyên nheo nheo mắt . Trông cô thật xinh đẹp trong tà áo dài màu xanh đọt chuối . Lấy cây lược, cô chải nhanh mái tóc rối rồi ngắm lại trong gương. Dường như chưa hài lòng cho lắm, cô nhó chân mở khoá tủ lấy cây kẹp tóc màu xanh tiệp với màu áo có cánh bướm đính trên chiếc nơ nhỏ xinh rất đẹp . Kẹp sướt mái tóc một bên cô nghiêng qua nghiêng lại, thầm hài lòng với cô bé xinh đẹp trong gương. Cô réo nhỏ: 
- Chị Hai ơi, chị Hai! 
Băng Thanh mở cửa bước vào, cô nhìn em: span>
- Đi đâu mà diện đẹp vậy nhỏ ? Chắc là đi dự tiệc tùng gì với chàng, phải không ? Khai mau, nếu không đừng có trách. 
Cong môi, Lâm Uyên lấp lửng: 
- Phải em có một chàng như chị cũng đỡ khổ, đằng này chưa có chàng nào đành rong ruổi một mình cho qua ngày đoạn tháng vậy. 
- Thiệt hay không? Chứ chị nhìn mặt em là chị tin không rổi rồi đó . Khai đi, thành thật sẽ được khoan hồng, còn không thì cúp tiền lương. 
Lâm Uyên yếu xìu, cô kéo vạt áo dài, ngồi xuống giường, lí nhí: 
- Chị cứ uy hiếp em không hà, chuyện riêng của người ta mà cứ bắt nói ra. Băng Thanh nắm tay em: 
- Em đừng nghĩ sai lệch đi chứ . Chị hỏi là để biết xem em có việc gì cần chị giúp ý kiến hay không? Em còn nhỏ, ra đường đời chưa hiểu biết nhiều đâu. 
- Người ta đã tốt nghiệp đại học rồi mà cứ nói người ta còn nhỏ hoài hà . Lúc trước, chị cũng một mình ra đời vậy. 
- Đúng thế, vì vậy chị mới chịu nhiều cực khổ bị gạt gẫm, cho nênn chị mới giúp em, mong rằng em không bị người ta bạc đãi như chị. 

Lâm Uyên ôm chị vào lòng, cô thủ thỉ: 
- Em biết điều đó chứ, nhưng mà em thấy cha mẹ và chị cực khổ cho em nhiều qúa rồi, em muốn ra đời làm việc phụ thêm cho gia đình thôi. Chị không giận em chứ ? 
Vuốt nhẹ tóc em, Băng Thanh mỉm cười: 
- Em biết nghĩ thế là tốt, nhưng em làm được việc gì nào ngoài việc gây lộn với người khác và chuyện ăn uống của em. 
Lâm Uyên kênh mặt: 
- Không dám đâu chị . Em đã đâm đơn xin việc rồi và em đã được đậu vòng sơ tuyển đấy, nói cho chị biết, đó là một công ty lớn hợp tác với nước ngoài . Em mà vào được đó là hốt bạc liền. 
Băng Thanh phì cười: 
- Coi bộ dạng em kìa . Biết có được hay không mà mơ mộng . Em tưởng làm việc dễ lắm sao? Nó cần phải có tính kiên trì và học hỏi . Khi đã là nhân viên của người ta thì không được tùy tiện điều gì cả . Đi cũng coi chừng, nói cũng phải lựa lời, làm việc thì phải siêng năng, không được gây sai sót . Nhất là trong thời gian thử việc, em mà gây trái ý cấp trên một chút là toi mạng ngay. 
Lâm Uyên le lưỡi, cô rụt cổ: 
- Chu choa! Coi vậy em phải hiền thục lại rồi . Tập lại tướng đi, nói chuyện phải sửa miệng .. Cha! Găng à. 
Nhìn cô đi qua, đi lại sửa mồm, sửa mép, Băng Thanh không nhịn được cười . Cô ôm bụng lăn ra giường: 
- Trời ạ! Có cần thế không Uyên? Em làm chị muốn vở bụng rồi này . Hi... Hi... Em mà vào công ty bộ dạng như thế, chắc nhân viên của người ta chạy hết không dám tiếp xúc với em. 
Trở lại vẻ mặt bình thường, Lâm Uyên thở dài: 
- Không biết có được hay không nữa, em lo quá. 
Vỗ vai em, Băng Thanh tiếp thêm sinh khí: 
- Em chị đẹp lại học giỏi nữa, đâu cần phải lo nhiều . Tự tin lên, chị ủng hộ tới cùng luôn. 
Lâm Uyên nhăn mặt: 
- Em sợ em chưa qua ba tháng tu nghiệp với cái bằng mới cáu trên tay, chưa chắc gì hơn được mấy đàn chị đâu. 
- này, cái tính cao ngạo của em đâu rồi ? Bỏ quên rồi, phải không ? Hãy đánh thức nó đi, đừng để cái sợ sệt, nhút nhát chiếm lấy em. 
Hít một hơi thật dài, thật sâu, Lâm Uyên phì cười. 
- Tự tin lại rồi đây này . Lúc nãy, em bị chị hù mới vậy thôi. Chứ bây giờ hả, có giặc tới em cũng không lùi bước đâu. 
Băng Thanh khép nhẹ mắt, cô hỏi: 
- Cha mẹ có biết tin em đi xin việc chưa? 
- Dạ, chỉ có mình mẹ biết tho6i, còn cha em chưa có nói . Tính cha khó lắm, nếu biết em tự ý đi xin việc sẽ mắng ột trận . Này, chị nhớ đừng nói cho cha biết nhé. 
- Ok được thôi, nhưng nhớ khi có kết quả, phải báo cho chị hay tin trước nhất đó nhe. 
- Ừm . Chị hai này 
- Gì ? 
- Có tiền không? Cho em dằn bóp với . Em hết rồi, chỉ còn có 50 ngàn đồng. 
Băng Thanh bật dậy lừ mắt: 
- Sợ cô qúa rồi . Tiền có trong mình không chịu đâu. Cho mượn, cho ăn xin, cho vào bao tử rồi cứ nhè tôi mà lột hà. 
Móc bóp đưa cho em hai trăm ngàn, Băng Thanh xỉ trán em: 
- Tôi chỉ còn có bao nhiêu đó, liệu mà hết tuần này. 
- Hì hì, cám ơn chỉ hai. Ôi, em thương chị hai quá đi. 
- Thôi đi cô, đừng có nịnh làm tôi nổi da gà hết trơn. Lo đi đi, không thôi trễ giỡ bị bác bỏ đơn thì đừng có than trời, trách đất. 
Đưa tay nhìn đồng hồ, Lâm Uyên hốt hoảng . Cô vơ nhanh túi xách khoác lên vai rồi chạy ra cửa: 
- Chết rồi! Còn có năm phút thôi. Em đi đây, chị nói lại với mẹ gìu nhé. 
- Chạy xe cẩn thận đấy. 
- Vâng, em biết rồi. 
Đẩy chiếc Chaly ra cửa, Lâm Uyên hối hả ấn tay gạ Thật là xui cho cô, con đường duy nhất đến công ty bị kẹt cứng xe. Nhích nhích dần chẳng đi được tới đâu, cô muốn bật khóc, nhưng chẳng dám . Chốc chốc, cô lại đưa tay xem đồng hồ, rồi đưa mắt nhìn đoàn xe trước mặt, thở dài . Mải mê chán nản, Lâm Uyên chẳng để ý đến một chàng trai ngồi trên chiếc Dream kế bên. Anh ta nhìn cô rồi mỉm cười đắc ý...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận