Lâm Uyên lúng liếng đôi mắt mơ màng:
- Lúc tao học lớp 11, 12 hình như có gặp anh mày một lần - Cô cười nhỏ - Anh mày cũng đẹp trai dữ chớ . Lúc đó, tao muốn về ôm mộng luôn đấy nhưng thấy không có kết quả gì nên "giả từ dĩ vãng" luôn, lo học hành nên tao mới có thành tựu hôm nay.
Lan Hương bật cười:
- Ôi chà! Nghe sao giống đời cô lựu thế nhỉ . Nghe nói mà tao muốn rụng rời luôn. span>
- Ê! HÌnh như lúc đó anh mày có "bồ" rồi, phải không ? Bởi thế cho nên tao mới bỏ qua, chứ không thôi bao "cua" ổng rồi . Có lẽ bây giờ tao có thể làm chị hai mày rồi. - Trời ơi! Nghe nói tao muốn tê lạnh cả người, nhưng mà nếu bây giờ mày muốn cũng còn kịp đấy . Anh hai tao mới xù bạn gái hai năm rồi, hiện giờ đang "độc cô".
Lâm Uyên đỏ cả mặt, cô cung tay dí vào mặt bạn:
- Này! mày đừng có ham. Không bao giờ có chuyện đây đâu cưng. Nhưng .. mà... lỡ có chuyện đó thật, tao sẽ chứng tỏ ày thấy chị dâu hiện đại là thế nào.
Rùn vai vẻ rùng rợn, Lan Hương rụt cổ le lưỡi:
- Thế thì đừng mơ nhỏ, ta sẽ không bao vờ chịu thua đâu. Mặc dù có sợ chút it, nhưng em chồng chị dâu bấy lâu nay là chuyện thường ngày . Mày sẽ bầm dập như trái chuối đến nỗi cuốn gói về nhà, cha mẹ cũng không nhận ra.
Lâm Uyên khoát tay, cô quay mặt:.
- Bởi vậy tao đâu có thèm "cua" anh Hai mày.
Cô đưa tay mở cửa, miệng vẫn lách chách không thôi:
- Để anh Hai mày cô đơn suốt đời luôn.
Mày độc ác quá cho nên "bồ" anh mày mới xù . Sửa tính lại đi cưng, không thôi gặp ổng, tao sẻ nói cho ổng "dần" mày một trận cho biết thân. Thôi, tao về đây, sáng mai còn đi làm nữa . Nhớ nói anh Hai mày chiếu cố tao nghen.
Nói một lèo không nghe bạn trả lời, Lâm Uyên quay phắt lại:
- này! nói có chút xíu vậy mà giận hả nhỏ ? Tính ích kỷ của mày vẫn không bỏ, coi chừng...
Tròn mắt nhìn Lan Hương đang bụm miệng nháy mắt với cô, Lâm Uyên bật cười đùa tiếp:
- Này, định chớp mắt đưa tình thay anh Hai mày à ? "No" đi cưng, trừ phi ông anh của mày...
Lan Hương chỉ tay ra cửa:
- Kia kìa...
Quay lại nhìn theo tay chỉ của bạn, Lâm Uyên giật cả mình . Cô tròn mắt nhìn chàng trai đang đứng trước cửa . Anh ta hơi nhíu mày, mắt nhìn cô lạ lẫm . Hơi lùi ra sau, Lâm Uyên hỏi bạn, nhưng tim đập thình thịch như muốn vỡ tung cả lòng ngực:
- Ai vậy nhỏ ?
- Anh Hai tao chứ ai.
Lâm Uyên không còn nghe được gì nữa . Cô đỏ mặt, tía tai, đôi mắt đẹp cụp xuống, chân như muốn không còn đứng vững được nữa . Liên tưởng đến lời nói lúc nãy mà anh ta nghe hết, cô lại ửng hồng đôi má . Không biết phải làm sao trước ánh mắt nhìn chăm chú của anh, cô vụt chạy ra cửa, chỉ bỏ lại được tiếng từ biệt rất ngắn gọn:
- Tao về.
Lan Hương nhìn anh trai trách móc:
- Xem kìa! Anh làm cho Lâm Uyên sợ đến tái cả mặt . Anh thật là...
Công Thành xỉ trán em gái:
- Em còn dám nói, dẫn bạn vào phòng anh lục lọi lung tung, anh chưa đánh đòn em là may mắn rồi đấy.
Ánh mắt dịu hẳn, anh nhìn em gái hỏi nhỏ, miệng hơi mỉm cười :
- Lâm Uyên là cô bé lọ lem quậy anh lúc trước, phải không ?
- Vâng ,anh thấy bây giờ nhỏ thế nào ? Xinh đẹp hẳn ra, phải không? À này, nhỏ tốt nghiệp đại học loại giỏi đấy nhé . Nhỏ ghé để khoe với em là có việc làm rồi . Nghe nói là làm chung công ty với anh.
Công Thành nhíu mày :
- Em có nghe Lâm Uyên nói làm việc gì không?
- Không, nhỏ chỉ nói vậy thôi - cô hỏi nhỏ - anh Hai, lúc nãy anh nghe hết Lâm Uyên nói chuyện, phải không?
- Ừm.
- Anh đừng trách nó nhé . Nó chỉ đùa cho vui một chút với em thôi, chắng có ác ý gì đâu. Anh đừng để bụng mà giận nhé.
- Anh là con người nhỏ nhen thế sao?
- Ồ! Vậy em cám ơn anh Hai.
Lan Hương chạy ra khỏi phòng, bỏ lại Công Thành đang suy tưởng miên man. Anh ngã lưng xuống nệm, mơ màng nghĩ tới dáng thướt tha trong tà áo dài của Lâm Uyên. Mái tóc ngang vai, gương mặt trái xoan, sống mũi cao thang tú, đôi môi mọng đỏ, vẻ ngây thơ đã làm anh chao đảo . Anh thích thú ngắm nhìn Lâm Uyên vô tư nói cười . Mặc dù những lời cô nói có liên quan đến anh, nhưng anh chẳng quan tâm, chỉ lo ngắm nhìn chiêm ngưỡng . Đến lúc Lâm Uyên phát hiện ra anh, vẻ mặt đỏ hồng vì thẹn, đôi mắt đẹp thoáng vẻ bối rồi, đôi môi mím chặt . Những cử chỉ ấy càng làm cho anh thêm say đắm . Anh không ngờ rằng cô bé lọ lem mà lúc trước anh thường chọc ghẹo nay lại xinh đẹp đến thế . Tâm hồn anh bật chợt xao động, niềm tâm tư cũ chợt thoáng tìm về.
Một lần anh đã thấy bại trảm hại trong tình yêu, anh đã vật vã đau khỗ . Có lúc tưởng chừng anh đã ngã quỵ, nhưng lời an ủi của người thân, niềm hạnh phúc ấm áp của gia đình, sự động viên nhiệt tình của bạn bè đã giúp anh dần dần bình phục . Anh lại đứng vững lên tìm lại sự vui vẻ trong cuộc sống . Đã hai năm qua, anh đã hoà mình vào dòng đời với biết bao thăng trầm tất bật . Và hôm nay, anh đã là một con người mới, một chàng trai yêu đời, có sự nghiệp trong taỵ Cũng có rất nhiều cô gái muốn ngả vào vòng tay của anh, nhưng nỗi đau ngày xưa đã hoá tim anh thành băng giá nên anh không đón nhận một ai.. Đến giờ, khi gặp Lâm Uyên, anh lại thấy tim anh hồi hộp . Sự lạnh giá bấy lâu nay trở nên ấm áp lạ . Anh mỉm cười, lẩm bẩm tưởng chừng như vô thức:
- Mong rằng lời cô be nói là sự thật.
Khoác túi xách lên vai, Lâm Uyên tha thướt bước vào công ty với tà áo dài màu tím nhạt . Cô đưa mắt nhìn quanh. Thấy Yến Linh đang đứng vẫy tay, cô bước lại: - Chao chị, em có đến trễ không ạ ?
- Ồ không, rất đúng giờ . Trông em hôm nay xinh đẹp qúa, chị còn phải phát ghen đấy nhé. span>
Lâm Uyên mỉm cười . Cô bước theo sau Yến Linh. Đến cửa phòng thứ hai thuộc tầng trệt, Yến Linh gõ cửa:
- Anh Thành ơi! có nhân viên mới này.
Cánh cửa bật mở, một cái đầu ló ra:
- Yến Linh đó hả ? Vào đi, anh Thành chưa đến . Em ngồi chờ chút nhé.
Yến Linh nhìn anh ta, cười:
- Bộ hồi hôm anh trực đêm, sao mà bèo nhèo qúa vậy ? Nè, hay là đi vũ trường rồi không dám về nhà, ngủ đêm ở đây. Khai mau đi, không thôi em méc chị Hà à xem.
Thành Danh gỡ mắt kiếng ra:
- Này, em muốn hại anh không còn cái mắt kiếng để đeo hay sao? Tối nay đáng lẽ là thằng Thành nó trực, nhưng nó nói hơi nhức đầu biểu anh trực thay cho nên mới bầm dập như vầy nè.
Yến Linh lo lắng:
- Bộ anh ấy bệnh hả anh?
Thành Danh chưa kịp trả lời thì Công Thành bước vào, giọng anh cao, nhưng rất êm tai:
- Hai người nói xấu tôi, phải không? span>
Yến Linh đỏ bừng đôi má, cô lúng liếng đôi mắt đẹp nhìn anh:
- Không, nghe nói anh nhức đầu, anh có đi khám bệnh chưa?
Công Thành cười thật tươi, anh tránh tia mắt của Yến Linh:
- Chỉ cảm xoàng thôi, uống thuốc là hết chứ gì, đâu cần phải đi khám bác sỉ, mất thời gian lắm . À! Nghe nói anh mới có một nhân viên mới, phải không? Đi dài dài, ai cũng nói số anh hên, có một nhân viên xinh đẹp, anh nôn quá.
Yến Linh thoáng buồn, mắt cô gần như đọng giọng lệ:
- Vâng, em đã dẫn cô ấy đến đây. Anh nhìn xem có đúng như lời nói không?
Bốn mắt giao nhau, cả hai đều thoáng giật mình . Lâm Uyên đỏ cả mặt, cô cúi thấp đầu, miệng lí nhí muốn không ra tiếng:
- Chào .. anh ..
Công Thành thì như oà vỡ niềm vui. Anh nhìn cô với đôi mắt thật dịu dàng, giọng trầm ấm:
- Không ngờ chúng ta lại quen nhau trước . Hy vọng anh cùng em hợp tác vui vẻ.
Lâm Uyên gật nhẹ đầu . Cô thật là khó xử, không biết phải mở lời như thế nào . Bao nhiêu ý nghĩ tự tin giờ bay đâu mất, thay vào đó là sự ngại ngùng . Không dám nhìn thẳng Công Thành, Lâm Uyên run giọng:
- Trưởng phòng định giao việc gì cho em thế ạ ?
Yến Linh đang tròn mắt không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người thì Công Thành lên tiếng giải đáp thắc mắt của cô:
- Sao em tỏ vẻ xa lạ thế ? Em là bạn thân của em gái anh, em cứ gọi anh là anh là được rồi . Gọi trưởng phòng nghe xa lạ làm sao ấy, có được hay không?
Thành Danh xen vào:
- Đúng đấy cô bé . Ở phòng này, mọi người đều bình đẳng cả . Cứ gọi tên hay tiếng anh cho thân thiết, dễ làm việc vậy mà.
Lâm Uyên còn đang tính toán trong đầu thì Công Thành tự nhiên ghé sát tai cô bé, bỏ nhỏ :
- Đừng để bụng chuyện cỏn con kia. Tuy anh nghe hết, nhưng không trách đâu. Chuyện vui đùa của trẻ nít ấy mà, để tâm làm gì . Hãy cố gắng làm việc nhé, có điều gì không hiểu thì hỏi anh hay anh Danh cũng được.
Hơi thở của anh phà gần mặt làm cho Lâm Uyên đỏ hồng đôi má . Cô né người, gật đầu nhanh tạo lại niềm tin đã mất nãy giờ:
- Vâng, xin anh chỉ giáo gìum . Khi lãng lương, em sẽ khao anh một chầu để tạ lỗi.
Công Thành bật cười . Anh rất vui sướng vì sự ngại ngùng củ Lâm Uyên đã biến mất . Trông cô bây giờ càng đẹp hơn với nụ cười tươi tắn trên môi.
Yến Linh trông thấy cử chỉ thân mật của Công Thành dành cho Lâm Uyên, cô cụp mặt, nỗi buồn dâng lên tự đáy lòng . Niềm tâm tư của cô bị xáo trộn, trái tim quặn đau nhức nhối . Cô ghen chăng ? Tất nhiên rồi, vì cô yêu anh mà, nhưng sao anh lại chắng hiểu gì cả, cứ lòng vòng lẩn tránh làm cho cô xót xa trong dạ . Bây giờ lại thấy anh vui tươi đùa giỡn bên cô gái khác làm sao cô không buồn, không tủi cho được . Cô đâu đẹp bằng người tạ Nước mắt trực trào, chớp nhanh rèm mi cong, Yến Linh quay mặt, cô cố ngắn tiếng nấc:
- Nhiệm vụ xong rồi . Em .. về .. đây.
Bước nhanh ra cửa như chạy vì cô sợ có người nhìn thấy nước mắt cô rơi: Thành Danh nhìn theo, anh khẽ lắc đầu: Chuyện đời có mấy ai được như ý đâu. Thật tội nghiệp cho những người chỉ ước một điều và đeo đuổi nó khi nó chưa hoàn toàn có thật.
Công Thành vẫn điềm nhiên vui vẻ, anh rút tập hồ sơ trên bàn đưa cho Lâm Uyên, mắt anh lại chăm chú nhìn cô trong khi cô lo nhìn vào hồ sơ để tìm hiểu công việc sắp đảm nhận.
Thành Danh kéo nhẹ tay Công Thành, nói nhỏ :
- Ê, "thằng ông nội" , đánh trống lảng hay thiệt hạ Ng` ta khóc muốn sưng con mắt, còn mày thì vui tươi lo ngắm người đẹp.
Công Thành thoáng buồn, anh lắc đầu:
- mày không hiểu đâu, chuyện tình cảm lung tung lắm . Bây giờ tao chưa có định hướng rõ ràng chỉ mơ hồ mà thôi, cho nên cần phải có thời gian đế tìm ra mục đích thật sự.
Lâm Uyên ngước lên, cô tròn xoa mắt trông thật ngây thơ:
- Anh Hai này! - cô che miệng cười - Xin lỗi anh. Anh Công Thành này, em ra làm việc nhé.
- Nhanh thế, em đã thông thạo nguyên tắc hết chưa?
- Vâng.
- Được rồi, anh sẽ sắp xếp công việc cho em. Nào, theo anh.
Lâm Uyên ngoan ngoãn bước theo sau. Đi qua hai dãy nhà, cô và anh đến một căn phòng rất đẹp toàn là cửa kiếng . Xung quanh là những cây cảnh và tranh nghệ thuật trang trí càng tôn thêm vẻ tráng lệ cho các dãy phòng.
Đẩy cửa kiếng bước vào bên trong, Lâm Uyên lại càng ngạc nhiên hơn. Khung cảnh trước mắt làm cô chững lại vài phút để ngắm nhìn . Trông nó như một toà lâu đài ở dưới thủy cung. Từng đàn cá tung tăng vô tư đùa giỡn, không biết rằng đang có nhiều cặp mắt ngắm nhìn . Những cô gái duyên dáng trong tà áo dài đi đi, lại lại trông rất là nghiêm trang.
Các cô khi thấy Công Thành bước vào đêu đứng lên chào:
- Xin chào trưởng phòng.
- Xin chào . Tất cả mọi việc bình thường chứ ?
- Vâng.
Công Thành vỗ vỗ tay, anh ra dấu ọi người chú ý, rồi anh giới thiệu:
- Xin giới thiệu, đây là nhân viên mới của phòng tiếp tân chúng tạ. Mọi người hãy làm quen với nhau đi.
Lâm Uyên cúi đầu chào . Cô mạnh dạn mỉm cười rất tươi rồi tự giới thiệu:
- Em tên là Nguyễn Ngọc Lâm Uyên, mong các chị chiếu cố.
Tất cả mọi người đều vui vẻ gật đầu, không khí thật là sôi động.
Công Thành ra hiệu ọi người trở lại với công việc rồi dẫn Lâm Uyên đến một chiếc bàn kiếng . Trên đó có 3 chiếc điện thoại di động và ba điện thoại bàn . Bên cạnh là chồng hồ sơ cũng khá dày, anh đưa tay:
- Đây là bàn làm việc của em. - anh đưa tay- chúc em hoàn thành tốt công việc.
- Cám ơn anh.
Cả hai đều vô tư cười nói, không hề biết có một cặp mắt đang dõi nhìn, quan sát từng việc làm của hai người. Chốc chốc lại có tiếng thở dài, đôi mắt lại trở về thế giới lạnh lùng vô cảm.
"Biết em đang vui vẻ nói cười bên người khác, sầu riêng anh những có ai hay... "
Vừa nhận việc làm Lâm Uyên đã phải chóng mặt vì sự lớn mạnh của công tỵ Trong một vòng tiếng, cô đã nhận hai mươi cú điện thoại xin hoãn thời hạn trả tiền thanh toánh hợp đồng, mười Fax gửi của các công ty liên doanh.
Đặt cây bút xuống bàn, Lâm Uyên định đứng lên thì chuông điện thoại lại reo vang, cô nhấc ống nghe:
- Alô, công ty liên doanh Viêt- Mỹ xin nghe ạ. - ...
- Vâng. Chúng tôi sẵn sàng nhận sự đầu tư và hợp đồng của công ty ông. Mong rằng hai công ty sẽ hợp tác vui vẻ.
- ...
- Không đâu ạ, về vấn đề ông có thể gặp lại nhân sự của công ty để bàn lại, xem số vốn có thoa? thuận được hay không. Sau đó, ông đến đây để kê hợp đồng, nếu hợp lý, công ty sẽ sẳng sàng duyệt cho ông.
- ...
- Vâng, không có gì . hẹn gặp lại ông trong một ngày không xa.
- ...
- Vâng, lô máy của tôi là 0063.
Gác ống nghe, cô ghi nhanh vào hồ sơ hợp đồng vừa hẹn . Vừa ngước lền thì có tiếng hỏi lớn:
- Có nhân viên nào biết tiếng Anh giỏi không? Nghe điện thoại từ mỹ gọi về này.
Cô gái mặc áo dài màu xanh lên tiếng:
- Vâng, em biết chút ít.
Bược lại nghe điện, chỉ một lác sau, cô lắc đầu:
- Ông ấy nói nhanh quá, em dịch không được tốt lắm.
Cô gái mặc áo dài màu trắng là chủ nhân cúa cú gọi đó lo lắng:
- Thế còn có ai không? giúp chị với.
Lâm Uyên bước lại, cô gật đầu:
- Để em thử xem. Ngoại ngữ của em cũng không tệ lắm.
Áp ống nghe vào tai, cô dùng tiếng Anh mở lời:
- Ím sorry...
Đối đáp với khách khoảng năm phút, Lâm Uyên gác ống nghe. Cô lia nhanh trên máy tính . Nhìn vào, cô giật mình:
- Chị hãy mau đánh điện tín cấp tóc qua cho công ty FACOLIN. Họ đang cần ngay bản thảo của hợp đồng . Nếu không, họ sẻ huỷ bỏ hợp đồng đấy.
Cô gái mặc áo dài trắng tái cả mặt, cấp tốc quay sang máy photo in sang bản hợp đồn.
Lâm Uyên thì lật sổ tìm số điện thoại của công Ti FACOLIN rồi cô bấm số . Trao đổi một lát qua điện toại, cô gác ông nghe rồi bảo:
- CHị đừng quá lọ Trong vòng hai tiếng, có cho họ là được rồi . Từ từ làm việc nhé, đừng gấp, nguy hiểm lắm.
- Cám ơn em.
- Dạ, không có gì.
Lâm Uyên vô tư bước về bàn làm việc . Cô thoáng sững người tròn mắt nhìn chàng trai đang chễm chệ ngồi trên ghế của cộ Anh ta quay nhìn cô qua đôi mắt đã bị che khuyất bởi chiếc kính đen, miệng anh nở một nụ cười khó hiểu.
Nhận ra một địch thủ đáng gớm, cô đổi ngay thái độ, mắt sắc như dao nhìn anh. Cô bặm môi, hét:
- Này, ông kia! Sao lại ngồi trên ghế làm việc của tôi? Ông có biết làm như thế là bất lịch sự lắm không? Trông ông cũng ra vẻ là một người đúng đắn, sao lại không biết phép lịch sự tối thiểu của một con người.