Cứ ngỡ là yêu Chương 04
Im lặng một lúc quan sát đối thủ xem có phản kháng gì không đế liệu bề đối phó, Lâm Uyên chớp nhanh rèm mị Cô tiếp lời khi thấy đối thủ vẫn im lặng "ánh binh bất động":
- Tuy rằng tôi và ông biết nhau qua con đừơng thù địch, nhưng không vì thế mà tôi thù ghét ông. Tôi khuyên ông hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này nếu không muốn bị báo vệ lôi đi.
Anh ta vẫn im lặng xem như không nghe thấy cô nói gì, tự nhiên ngả người ra ghế nhịp chân, trông rất là ngạo mạn.
Lâm Uyên nóng đỏ cả mặt . Cô định hét lên vì tức tối, nhưng nghĩ lại đây là ngày đầu tiên cô đi làm giữ lễ độ, biết đâu ông ấy là khách hàng hay là người có chức quyền trong công ty muốn thẩm tra cộ. Nghĩ thế, nuốt ngay cơn tức vào lòng, cô cố gắng nhỏ nhẹ, nhưng vẫn cứng cỏi:
- Một lần nữa, tôi xin ông nói cho tôi biết, ông cần gì ở tôi ? Muốn hạ nhục tôi lần nữa hay tiếp tục gay thù ghét ?
- Này cô bé! Tôi đến đây với một thiện chí là muốn làm hoà thôi, không ngờ cô bé lại nghĩ xấu cho tôi đến thê . - Anh ngồi thẳng lưng dậy, giọng anh vẫn đều đều, nhưng ấm áp - Thiện chí của tôi là định mời cô dùng bữa trưa với tôi để sẵn tiện tôi xin lỗI chuyện ngày hôm qua, nhưng cô bé quá nặng nề thù ghét tôi, nên chuyện cầu hoài xin gác lại.
Anh mỉm cười, nụ cười thật loi cuốn, nhưng lan toa? nét lạnh lùng:
- Bây giờ chúng ta tiếp tục gây chiến chứ ? Nào, cô bé tiếp tục đi . Nếu có thể , gọi bảo vệ giúp cô bé đuổi kẻ đáng ghét này.
Qúa bất ngờ vì những lời nói của kẻ mà cô ghét nhất, Lâm Uyên chỉ biết giương đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn sững anh. Lúc đó, chuông điện thoại lại reo vang, anh ta lại tự nhiên cầm ống nghe, giọng trầm ấm vang thoáng bên tai Lâm Uyên. Cô nhíu mày: HÌnh như cô đã nghe giọng nói này ở đâu đấy, nhưng mà mặc kệ, gặp ở đâu thì gặp, thật xui xẻo khi đối mặt anh tạ Cô hơi lớn tiếng, giọng lo lă"ng:
- Này, ông kia, điện thoại của tôi mà . Ông...
Chưa nói hết câu, Lâm Uyên phải im bặt . Cô thoáng bất ngờ vì anh ta vừa nói một tràng tiếng Anh như bửa củi, giọng anh lại rất êm. Chưa hết bất ngờ, Lâm Uyên lại phải tròn mắt nhìn anh bấm máy điện thoại di động và nói bằng một tràng tiếng Hoa...
Một lát sau, anh gác ống nghe, không nhìn cô, nhưng lại hỏi:
- Hợp đồng cô bé vừa ký với công ty liên doanh Âu- Hoa đang gặp khó khăn, vì chủ tịch của công ty đó chưa hiểu rỏ về công ty này . Có lẽ phải phiền cô bé đi đón ông ta tại sân bay và hướng dẫn tỉ mỉ về bản hợp đồng.
Vừ nói xong, anh nháy mắt nhìn Lâm Uyên, nhưng cô chẳng thấy vì ngăn cách bởi chiếc kính đen.
- hai chúng ta tuy lạ mà quen, tuy quen mà lạ, nhưng lại là địch thủ của nhau rất lâu. Mong rằng sau này có cơ hội làm hoà với cô bé.
Anh đúng lên bước đi ngang mặt Lâm Uyên. Anh bỏ nhỏ, giọng lả lơi, ấm áp khuấy động tâm hồn cô:
- Anh rất muốn đấy, Lâm Uyên à.
Công Thành cũng vưa bước vào, anh cúi đầu, mặt thoáng căng thẳng:
- Chào giám đốc.
Lâm Uyên càng ngạc nhiên hơn . Cô sững người bất động . Sự thật trước mắt làm cô chao đảo, miệng đắng như mật, môi mím chặt, mặt không còn chút máu . Làm gì đây nhỉ ? Nghĩ gì đây nhỉ ? Cô như muốn ngã qụy.
- Trời ơi! Ng` mà cô thù ghét nhất trên đời,... ng độ cãi vả hai lần, lần nào cô cũng trút hết tức bực trong mình hoá ra lại là giám đốc khó tính già háp mà cô liên tưởng . Từ đây biết phải làm sao?
Cô rung mình tự nhủ : "Bị đuổi việc là cái chắc"
Cô tự mắng mình sao ham thích tranh đua, tánh khí trẻ con không bỏ được . Bằng chứng là vì nó mà cô sắp bị đuổi việc đây.
Thấy Lâm Uyên đột nhiên im lặng, Công Thành hươ tay trước mặt cô:
- Uyên! Lâm Uyên! Em làm sao vậy ?
Lâm Uyên giật mình . Cô thoát khỏi suy nghĩ, đôi mắt chớp nhẹ:
- Vâng, anh gọi em.
Công Thành bật cười . Anh gõ gõ tay xuống bàn, nhưng đôi mắt anh lại thấp thoáng áng mây buồn:
- Em làm gì mà ngẩn ngơ thế ? Có phải bị giám đốc trẻ, đẹp trai chinh phục rồi, phải không?
Lâm Uyên thả mình xuống ghế . Cô thở dài chán nản, giọng rầu rĩ rất tội nghiệp:
- Phải lần đầu tiên gặp nhau có lẽ em cũng bị vẻ đẹp hào hoa của ổng cuốn hút . Đàng này đã gặp nhau hai lần rồi, còn... ng độ muốn nổ quả đất luôn, còn mơ gì nửa ? Chuẩn bị bị đuổi việc là vừa.
Công Thành thấp thoáng niềm vui. Anh hỏi:
- Thế lúc nãy em và ổng gặp nhau lại... ng độ chứ không phải tán tỉnh em à ?
Lâm Uyên tròn mắt:
- Anh nghĩ thế sao?
Công Thành cười, giải thích:
- Đã lâu, anh nghe nói giám đốc tuy đào hoa, nhưng không bao giờ tán tỉnh cô gái nào, cả bạn gái cũng chưa có . Lúc nãy anh tưởng anh ta cũng không dằn được lòng trước vẻ đẹp của em, ai dè hai người... Thật đúng như lời đồn, anh ta rất đứng đắn.
Chớp nhẹ rèm mi, Lâm Uyên cong môi:
- Chưa chắc đâu anh, có lẽ em không phải là đối tượng của ông ta.
- Có anh ta mới là đối tượng của các cô gái thôi, chứ anh chưa thấy cô nào là đối tượng của anh ta cả.
Lâm Uyên định hỏi tên cúa ông giám đốc "đáng .. hơi ghét" kia thì điện thoại reo vang. Cô nhấc ống nghe:
- Alô, công ty liên doanh Việt - Mỹ đây ạ ..
Cứ thế, Lâm Uyên quay cuồng theo việc làm, không còn thời gian đế tiếp chuyện với Công Thành . Anh thấy thế cũng lặng lẽ rút lui, chỉ để lại ánh mắt dịu dàng cùng niềm tâm sự dần rõ ràng trong tâm khảm.
Đã hai tuần trôi qua, Lâm Uyên chờ một kết cuộc bi thảm: Cô bị đuổi việc . Nhưng vẫn không co điều gì xảy ra đối với cộ Cô đã dần quen với phong cách làm việc ở đây, và trở thành một cánh tay đắc lực của phòng tiếp tân. Cô trở thành mục tiêu thân quen, ganh ghét đối với nhân viên khác . Đôi lúc cô cảm thấy rất khó chịu bởi những ánh mắt tỵ hiềm, nhưng cô cố dặn lòng phải nhẫn nại vượt qua để đạt được mục đích mà cô mong ước.
Quan hệ giữ cô và Yến Linh càng ngày càng thân thiết hơn. Cô xem Yến Linh như người chị thứ 3 của mình . Mọi chuyện vui buồn cô đều kể cho Yến Linh nghe. Và cô biết chắc một điều mà mọi nhân viên trong công ty chưa ai biết được ngoài trừ người trong cuộc: đó là Yến Linh đã yêu Công Thành . Một tình yều đắn say và tha thiết . Nhìn vào ánh mắt của Yến Linh, cô luôn thấy một đốm sáng lấp lánh lắng đọng như một vì sao, đó có phải là kết tinh của tình yêu mà Yến Linh dành cho Công Thành? Câu hỏi khó hiểu đó được giải đáp ngay khi Yến Linh nhìn Công Thành. Đóm sáng đó lan tỏ một sự dịu dàng khiến người ta có cái cảm giác thương yêu tràn ngập, nhưng hình như Công Thành luôn lẩn tránh ánh mắt đó . Anh luôn tìm lý do để rút lui khi Yến Linh nói chuyện với anh. Và Lâm Uyên cũng khám phá được rằng, anh có cảm tình với cô.
Trong ánh mắt của anh mỗi khi nhìn cô đều chứa chan một tình cảm lai láng và sự ấm áp nồng nàn, nhưng cô không thể chấp nhận được, vì cô chỉ xem anh như người anh trai đúng nghĩa . Và trong một lần đi dùng cơm với anh, cô đã mượn cớ thân thiết với Lan Hương, nhận Công Thành làm anh nuôi và gọi là anh Hai.
Công Thành cảm thấy khó chịu lắm, nhưng biết phải làm sao vì cô đã là người nắm cán . Từ đó cứ gặp anh là cô gọi anh Hai, khiến mọi người lầm tưởng cô là em gái của Công Thành. Anh định giải thích, nhưng cô không chọ Cô viện cớ:
- Anh đừng giải thích làm gì, để em dựa hơi anh ọi người nể em một chút . Chứ không thôi, họ ăn hiếp em rồi sao?
Thế là Công Thành phải ngậm đắng, nuốt cay vui cười bên Lâm Uyên. Cô ra sức nối sợi dây tơ hồng cho hai người, nhưng vẫn chưa có kết quả gì.
Ngồi chống tay lên bàn suy nghĩ miên man, cô không hay Công Thành đã đến gần bên cô từ lúc nào . Đến khi anh gõ nhẹ tay lên bàn, cô mới giật mình:
- Anh Hai!
- Làm gì mà ngồi mơ màng vậy cô ? Nhớ tới người yêu hả ?
Lâm Uyên cong môi:
- Vâng, đang nghĩ tới một người mà em yêu nhất đó, anh biết người đó là ai ?
Công Thành bật cười, anh đặt một tờ giấy lên bàn:
- Khỏi suy nghĩ, anh cũng biết đó là ai. Đây nà, người đó ở đây nè.
Nhặt tờ giấy lên xem, Lâm Uyên trợn mắt:
- Cái gì ? Lại là cái ông lạnh lùng cao ngạo ấy à ? Anh biết ông ta là người em thù ghét nhất mà định trêu chọc em, phải không? Nghỉ chơi anh ra luôn, không nói chuyện với anh nữa.
Nhìn vẻ mặt giận dỗi của Lâm Uyên, Công Thành mỉm cười . Anh nheo nheo mắt:
- Khoan nghỉ chơi đã cô bé . Xem kỷ tờ giấy đi, rồi phán xét vẫn chưa muộn.
Đọc kỹ lại tờ giấy, Lâm Uyên tròn mắt . Cô nhăn mặt :
- Vậy là sao ? Ông ta chơi em rồi, muốn em bị đuổi việc đây mà . Thật là con người độc ác.
- Không phải vậy chứ ? Giám đốc triệu em đi là cơ hội thăng tiến, vậy mà còn chửi rủa anh ta nữa, em thật là kỳ lạ đấy. Cô chỉ tay vào tờ giấy:
- Anh xem này, ổng biểu em ra sân bay đón một người khách từ Trung Quốc sang, nhưng mà em có biết tiếng Hoa đâu. Thế có phải ổng chơi ác em không?
Công Thành suy nghĩ, rồi anh nói:
- Chắc là người HOa đó biết tiếng Anh . Em cứ đi, không có việc gì phải lo lắng . À, mà này! Em phải đem theo bản hợp đồng mà người khách đó đã đặt trước.
Lâm Uyên mở máy, cô lia tay trên bàn phím:
- Em đâu có nhập dữ liệu về người này . Từ hôm qua đến giờ chỉ nhận có năm mươi cú điện thoại, nhưng đâu có ai là quốc tịch Trung Quốc đâu.
Gõ tay lên bàn, Công Thành ra vẻ hình sự:
- Có lẽ anh ta muốn thứ thách em, xem em có năng lực phán đoán và nhanh nhẹn hay không.
- Theo em thì ông ta muốn hạ bệ em cho nên mới giỏ trò này .- Cô khoát tay - OK em sẽ liều với ông ta một phen, xem ai thắng ai bại.
- Có tự tin không đó, có cần anh giúp sức không ?
- Em đầy đủ tự tin, không cần anh tiếp sức đâu.
Cô vừa dứt lời thì Yến Linh cầm một xấp hồ sơ bước vào.
- Uyên! Đây là hồ sơ liên quan đến hợp đồng mà công ty ta ký với Hoa CHo Liêu, một giám đốc người Trung Quốc . Em xem đi, rồi chín giờ phải ra sân bay đón ông ta đấy.
Lâm Uyên rùng mình:
- Trời ạ! Em phải đi một mình hả chị ?
- Hình như còn một người nữa , nghe nói là thư ký của giám đốc.
Yến Linh nhìn Công Thành, đôi mắt ánh niềm vui:
- Thì ra anh ở đây. Chắc định truyền kinh nghiệm cho em gái, phải không?
Công Thành cười . Anh lại lảng tránh ánh mắt của cô:
- À không, anh chỉ dặn dò Lâm Uyên một vài chuyện nhỏ thôi.
Cúi mặt buồn buồn, Yến Linh quay gót:
- Ở phòng còn hồ sơ cần em duyện, em phải về đây. Chị về nghe Uyên.
- Dạ, vâng
Nhìn theo Yến Linh, Lâm Uyên véo vào tay Công Thành:
- Anh là một con người lạnh lùng, cao ngạo, vô cảm, không có trái tim. Rõ ràng biết người ta để ý mình mà còn giả bộ không biết . Em nói cho anh biết nghe, tình yêu và hạnh phúc chỉ đến có một lần . Anh không biết gìn giữ và tôn trọng thì đau khổ cả đời đấy . Sau này có cô đơn thì đừng có khóc mà nói: "tại sao tôi không yêu người yêu tôi ? "
Công Thành bật cười, véo mũi cô: - Cô lém lắm đấy nhé . Bây giờ nên lo chuẩn bị đi, đừng lo chuyện bao đồng, không thôi thấy bại thì đừng ở đó than vắn thở dài.
Lâm Uyên quay đi, cô xua tay:
- Anh mau về phòng đi, ở đây vướng bận hoài, em làm việc không được gì cả.
Công Thành cung tay, anh ra vẻ vâng lời:
- Thưa vâng, tôi đi liền đây, cô em khó tính a.
Anh vừa khuất nơi cửa thì chuông điện thoại reo vang. Lâm Uyên nhất ống nghe, giọng cô rất dễ thương:
- Alộ Công ty liên doanh Viêt- Mỹ xin nghe.
Đầu dây bên kia không ai khác là Yến Linh, cô nhỏ nhẹ:
- Lâm Uyên! Em mau ra xe, họ đợi em nãy giờ đấy.
- Vâng, cám ơn chị , Lâm Uyên quay sang Bích Hoa.
- chị Hoa ơi, chị trực điện thoại giúp em nhé . Em phải ra sân bay liền đây.
- Ừm, em cứ để đấy.
Khóac túi xách lên vai, Lâm Uyên nhanh chân ra cổng . Đến nơi, cô thấy chiếc xe hơi màu nho đã đợi sẵn ở đấy . Bước nhanh, cô cúi xuống nhìn vào kính của tài xế:
- Xin lỗi anh, có phải xe này ra sân bay không ạ ?
Anh tài xế gật đầu nhìn Lâm Uyên, cười:
- Vâng, đúng rồi . Cô Uyên ra trễ thế ?
- À! Tôi bận vài việc.
Thoáng nhận ra nét quen quen của tài xế khi anh mở cửa bước ra, cô hỏi nhỏ vì sợ nhầm lẫn.
- Anh có phải là Chí Cường ?
Chí Cường gật đầu, anh đưa tay.
- Vâng, chính tôi . Mời cô lên xe.
Vừa bước lên xe, Lâm Uyên vưa hỏi:
- Ông chủ của anh làm ở công ty này sao?
- Vâng.
Lâm Uyên không hỏi gì thêm. Chiếc xe từ từ lăn bánh . Cô vô tư lật hồ sơ xem, không để ý người ngồi bên cạnh là ai. Đến một lúc sau, có lẽ đã thông hiểu hết sự viện, Lâm Uyên mới xếp hồ sơ lại, cô đưa tay mở cửa kiếng . Từng làn gío mát thổi vào làm cô rất dễ chịu . Khẻ lắc nhẹ đầu, đung đưa mái tóc theo gió rèm mị Quay nhìn người bên cạnh, Lâm Uyên giật thót người . Cô tròn mắt nhìn.
Trời ơi! Qủa đúng là cô xui xẻo . Ng` ngồi bên cạnh cô là "ông" giám đốc khó tính, cao ngạo, lạnh lùng . Ông ta vẫn đeo chiếc kính đen che nửa khuôn mặt, miệng thì hơi mỉm cười . Nụ cười rất ư là dễ ghét, mà theo cô là chế giễu cho sự vô ý tứ của cộ Cô thu mắt lại đưa tay chặn ngực, nhưng tim cô vẫn đập loạn xạ . Cô có cảm giác như ngồi trên lò lửa, mồ hôi lan đẫm cả chiếc áo dài . Lâm Uyên cảm thấy như mình đang bị một vật gì đó rất nặng đè lên người... Thần kinh căng thẳng, đôi mắt lo lắng trông thấy rõ . Cô lẩm bẩm:
- Chị Linh này đúng là hại chết mình mà . Nói là đi với thư ký của giám đốc mà bây giờ té ra ông giám đốc đang ngồi chễm chệ kế bên.
Hình như mọi cử chỉ, suy nghĩ của Lâm Uyên đều không qua khỏi ánh mắt của "ông giám đốc đáng ghét". Anh quan sát cô rất dễ qua kính đen, vì cô đâu thấy được mắt anh. Thấy không khí qúa nặng nề, anh lên tiếng:
- Anh Cường, tìm một quán nước nào mát mẻ ngừng vào đấy một chút nhé.
- Vâng, thưa ông chủ.
Lâm Uyên còn đang không biết ông chủ của mình định làm gì thì chiếc xe ngừng hẳn . Giọng anh nói như ra lệnh cho cô:
- Xuống xe đi!
Không hiểu sao, Lâm Uyên líu ríu làm theo. Cô mở cửa xe bước ra và lẽo đẽo bước theo sau "ông chủ" vào quán nước.
Chọn một bàn có bóng cây sơ- ri che mát, anh chỉ vào ghế.
- Cô ngồi đi.
Làm theo như một cái máy và lo lắng nhìn ông chủ "kỳ khôi" của mình, cô phập phồng lo sợ . Sợ sẽ bị mắng ột trận vì tội vô phép tắc.
Không dám nhìn "ông chủ" nữa, cô đưa mắt nhìn quanh. Khung cảnh xung quanh làm cô dịu bớt nỗi lo một chút . Thấy Chí Cường bước lại nói gì đó vào tai "ông chủ" của cô, rồi quay trở ra ngoài . Đưa đôi mắt đẹp mang đầy vẻ lo lắng nhìn "ông chủ", cô định mở lời xin lỗi thì anh khoát tay:
- cô uống nước và nghỉ ngơi cho thoải mái đi, tôi không thích làm việc chung với những người có gương mặt hình sự đâu.