Cự Phách

Lúc Vương Thành về nhà thì cơm đã nấu xong, mẹ Vương bảo cậu đi rửa tay rồi cả nhà cùng ngồi ăn cơm tối, lúc ăn tán gẫu mấy câu về chuyện ban ngày, chuyện bán dược liệu của ba Vương cũng đã làm được hơn nửa, người bạn kia của ông lúc chiều đến lấy ít hàng mẫu rồi đi, vì để cảm ơn ông ta, ba Vương đã tặng hạt dẻ và sơn tra, người bạn kia cũng không từ chối.

Cơm nước xong, mẹ Vương rửa bát rồi đi dạo bên ngoài với ba Vương.

Vương Thành về phòng dọn dẹp qua, mới hai ngày không về mà bàn đã có bụi bám rồi, mẹ Vương vì bận nên cũng không dọn giúp cậu được.

Một tiếng sau, hai ông bà quay về, lúc này Vương Thành đã tắm xong ngồi trong phòng khách vừa xem TV, vừa lau cái đầu mới mọc tóc chưa được mấy cm của cậu, ba Vương đi đến nhìn, cảm khái một câu.

"Đầu con ba cuối cùng cũng mọc ra rồi". Tuy bây giờ giống đầu nhím, nhưng chờ đến lúc dài hơn chút sẽ tốt hơn nhiều.

Vương Thành nghe vậy liền xụ mặt, oán niệm nhìn ba thân yêu, "Ba, đầu con ba vẫn luôn mọc đấy". Nói thế là sai lắm, nếu đầu cậu không có thì còn đứng đây được sao.

Ba Vương trừng mắt nhìn, mấy giây sau mới kịp nhận ra mình nói sai, cười ha hả, "Nói sai nói sai, là tóc là tóc".

Vương Thành vẫn rất oán niệm.

Mẹ Vương đi từ phòng bếp ra, thấy hai cha con một người thì cười ngây ngô một người thì lộ vẻ hết nói nổi, lắc lắc đầu, đều đã lớn rồi mà.

TV đang chiếu tin tức, mẹ Vương lấy một đĩa hoa quả từ phòng bếp ra, tất cả đều đã được cắt, có cắm mấy cây tăm ở trên, đây là quả hải đường mấy hôm trước mới hái, bề ngoài thì không khác táo lắm, nhưng có màu đỏ rực hơn, quả cũng lớn, những quả này đều mọc dại, ngọt hơn quả hải đường mua bên ngoài, hai ngày cậu không ở nhà mà quả hải đường trong cửa hàng vừa mang ra đã được mua hết rồi.

Vương Thành dùng tăm cắm vào một miếng, bỗng nhớ đến một chuyện, "Mẹ, lúc sáng con nghe thím ba Quan nói nhà bác cả xảy ra chút chuyện, mẹ có biết là chuyện gì không?".

Mẹ Vương cũng đã nghe nói rồi, sắc mặt bình thản, "Biết, là anh họ con và bạn gái cậu ta, cô gái tên là Sa gì ấy, chia tay rồi".

"Là Lisa". Vương Thành bổ sung.

"Ừ, là cái tên này, nghe nói hai người chia tay, cũng không biết là có chuyện gì mà cậu ta về nhà làm ầm lên với bác cả và đại nương con, ầm ĩ đến nỗi ai ai cũng biết, xảy ra lúc con không ở nhà hai ngày ấy".

"Vậy có xảy ra chuyện gì nữa không?". Vương Thành nhìn mẹ Vương, với cái tính nhà bác cả thì chắc chắn bọn họ sẽ oán giận là nhà cậu làm hại anh họ và Lisa chia tay, chắc chắn sẽ nói gì đó, cái vẻ muốn tám kia của thím ba Quan đã nói cho cậu biết chuyện không đơn giản như vậy.

"Có chuyện gì chứ, chỉ là chút chuyện vô vị thôi". Quả nhiên mẹ Vương không muốn nói cho cậu biết.

Vương Thành hỏi: "Có phải đại nương rêu rao khắp nơi là chúng ta làm hại không?".

"Sao con biết?". Người đáp lại chính là ba Vương, vừa dứt lời đã bị mẹ Vương trừng mắt, tự biết là đã lỡ mồm, liền vội ngậm miệng.

"Việc này đoán là biết thôi". Vương Thành nhún vai, đại nương mà không nhân cơ hội này làm ầm một phen thì sao xứng với bản thân bà ta chứ.

"Tóm lại là không cần để ý đâu, chờ chuyện qua đi thì đại nương con sẽ yên lặng thôi".

Vương Thành thì lại thấy chuyện không đơn giản như vậy, nếu đại nương dễ dàng bỏ qua như vậy thì bà ta đã không phải là loại đàn bà cố tình gây chuyện, cay nghiệt như người ta nói rồi, bây giờ yên lặng chắc có thể là đang chờ tung chiêu lớn, lúc đó thì chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được. Mười giờ, nhà bọn họ tắt TV đúng giờ, Vương Thành về phòng gửi tin nhắn cho Chử Diệc Phong.

Vương Thành nghĩ nghĩ, trả lời một câu, Cậu nghĩ Chử Diệc Phong sẽ nhắn lại mấy câu như là đánh gãy chân em vân vân, nhưng cậu đoán sai rồi.

Ngón tay đang ấn màn hình của Vương Thành bỗng ngừng lại, những lời này nhìn như tùy ý, nhưng cậu lại cảm nhận được sự nghiêm túc của Chử Diệc Phong, từ khi bọn họ hẹn hò đến giờ cậu chưa từng có cảm nhận sâu sắc như vậy, bây giờ cậu mới có cái cảm giác trên lưng đang thực sự vác một gánh nặng, đây không phải là trò đùa, sau này bọn họ sẽ gặp mấy ngọn núi lớn có thể không thể nào vượt qua được.

Vương Thành hồi thần, ngón tay bấm mấy chữ,

Chử Diệc Phong ở đầu kia chắc cũng không ngờ cậu sẽ nhắn những lời này, im lặng mấy giây,

Vương Thành nhếch môi, ngón tay lướt nhanh,

Nhìn chằm chằm tin nhắn này, Chử Diệc Phong cười khẽ, anh nghĩ, tin nhắn này chắc sẽ luôn ở trong di động anh, mãi mãi không bị xóa đi.

Cuộc sống bận rộn làm thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng chỉ có cuộc sống như vậy mới có ý nghĩa, thôn dân của thôn Quan gia tuy hầu hết đều không giàu có gì, nhưng cuộc sống của họ vui vẻ hơn người thành phố, rất nhiều lúc nghe được tiếng cười nói vui đùa của họ, cuộc sống cũng chỉ mong được như vậy thôi.

Mùa thu dần đi qua, mùa đông đã sắp đến, người trong thôn đều mặc áo khoác dày hơn.

Hôm nay, Vương Thành cũng đến cửa hàng mứt trái cây Vương gia như ngày thường, ba Vương thì đi cùng người bạn kia gặp người mua, mẹ Vương cũng bận chuyện, nên hôm nay cậu đến trông cửa hàng.

Tám giờ ở Thành Bình đã có nhiều cửa hàng bắt đầu mở cửa buôn bán, lúc Vương Thành đến đã hơn chín giờ, người qua lại trên đường không ít, chú thím hàng xóm thấy cậu đến liền cười vui vẻ chào hỏi, nhà bọn họ chỉ mới mở mấy ngày mà người xung quanh đã biết họ hết rồi.

"Vương Thành, sao hôm nay cháu đến trông cửa hàng vậy, ba cháu đâu?".

Ba Vương là người không ngồi im được, mới vừa khai trương ngày đầu đã đi chào hỏi hàng xóm xung quanh, còn hiểu cách đối nhân xử thế, sau khi biết Vương Thành là con ông thì đều khen cậu là người giỏi giang, có người còn nhiệt tình muốn giới thiệu con gái mình cho Vương Thành.

"Ba cháu có việc nên mấy ngày này cháu đến trông". Vương Thành cười nói với thím hàng xóm, lúc không khua môi múa mép nghiêm túc chững chạc thì cũng ra dáng lắm, hơn nữa rất nhiều người tin cậu là thế, thậm chí khen cậu rất nhiều.

"Tên nhóc này càng nhìn càng thấy tốt, tiếc là con gái tôi lấy chồng rồi, nếu không bằng cách nào cũng phải tác hợp cho hai đứa".

"Đừng có mơ, người ta chưa chắc đã thích con gái chị đâu".

"Con gái tôi thì sao, nó cũng là khuê nữ như hoa như ngọc chứ bộ".

"Lấy chồng rồi còn như hoa như ngọc".

Hai người nói mấy câu đã cãi nhau ỏm tỏi, Vương Thành ở trong cửa hàng nghe được, nhưng càng về sau cậu càng không để ý đến, lời như vậy không phải là lần đầu tiên cậu nghe thấy, nếu như ngày nào cũng để ý đến thì chưa đến hai ngày cậu sẽ phiền chết mất.

Khách buổi sáng khá đông, người của Thành Bình đều rất nhiệt tình, sau khi thấy mứt nhà cậu ngon liền không chỉ mua cho nhà mình mà còn giới thiệu cho họ hàng bạn bè nữa, cửa hàng mứt Vương gia có thể nổi lên nhanh như vậy đều là nhờ bọn họ.

Hôm nay, có một vị khách lạ đến cửa hàng.

"Tiên sinh muốn mua gì, trái cây để làm mứt và hoa quả tươi ở đây đều mới hái từ trên núi xuống, vị rất ngọt, ngài mua một chút về nếm thử cũng được". Vương Thành đi đến trước mặt người đàn ông kia, vừa thấy khuôn mặt của anh ta liền thấy rất quen, tiếp theo đó cậu đã nghĩ ra, khuôn mặt của người này lại giống mình mấy phần, nhưng nhìn kỹ lại thì không thấy giống lắm, mới nhìn lần đầu có lẽ sẽ có ảo giác này, nhưng nhìn lần thứ hai liền sẽ nhận ra khí chất khác nhau rất nhiều.

Vương Thành cho người ta cảm giác là một anh chàng đẹp trai phóng khoáng như ánh mặt trời, nụ cười rực rỡ, cứ như không bao giờ thấy vẻ âm u trên người cậu vậy, mà người đàn ông này lại có khí chất trầm ổn, nhưng lại khác với vẻ trầm ổn của Vương Ninh An.

Người này có vẻ chín chắn nội liễm, là cái kiểu đã được tôi luyện, tất cả góc cạnh đều bị thu lại, lúc người ta không chú ý sẽ kích một cái, người như vậy đều là người sắc sảo khó lường, anh ta cười với bạn chưa chắc không phải đang tính kế bạn, người mà anh ta thật lòng đối xử chắc chắn không nhiều.

Mà Vương Ninh An lại khác, sự chín chắn của anh được ẩn trong vẻ lạnh lùng, chỉ là không biểu hiện trước mặt người nhà mà thôi, ở trước mặt người ngoài, vẻ lạnh lùng của anh rất tự nhiên, bụng dạ thâm sâu, nhưng đôi lúc anh cũng sẽ bộc lộ rõ cảm xúc thực sự của mình.

"Chào cậu, xin hỏi chỗ cậu có bao nhiêu mứt trái cây?".

"Hả? Tiên sinh định mua nhiều sao?". Vương Thành nghe nói vậy cũng khá bất ngờ, người này chắc chắn là lần đầu đến cửa hàng nhà cậu, nếu anh ta đã đến thì cậu không thể nào không nhận ra được, mà cho dù là nghe người khác giới thiệu thì câu đầu tiên cũng không phải là hỏi cậu có bao nhiêu mứt trái cây, mà là thử xem mứt trái cây có ngon thật hay không.

"Tôi họ Trịnh, nghe nói mứt ở chỗ cậu rất ngon, đúng lúc tôi cần một lượng lớn mứt trái cây, có người lại giới thiệu đến chỗ cậu, lúc mới đến tôi cũng nghe là có người nói mứt nhà cậu ngon, có phải làm cậu khó xử không?". Người đàn ông giải thích.

"A, không khó xử đâu, chỉ là tôi tò mò thôi, Trịnh tiên sinh nhìn rất lạ, nghe giọng anh thì anh là người thủ đô đúng không?". Vương Thành thuận miệng hỏi.

"Sao cậu biết, cậu đến thủ đô rồi?". Mắt người đàn ông tối xuống.

"Đi thì đã đi, nhưng chỉ có một lần thôi, chỉ là tôi có một người bạn, cậu ta là dân thủ đô".

"Ra là vậy".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui