Cự Phách

"Khương Tuyên, Khương Sương đã biết sai rồi, nó đã gọi điện với tôi nói rất ăn năn, cậu tha thứ cho nó đi, người một nhà thì đâu cần phải làm đến mức này". Khương Hải nói, tuy Khương Sương vô liêm sỉ, nhưng dù sao cũng là em ruột của gã, gã không thể mở to mắt nhìn nó ngồi tù được.

"Đúng vậy Khương Tuyên, đợi đến khi A Sương về bác sẽ bắt nó đến xin lỗi cháu". Chương Văn Đan cũng lên tiếng, lần trước đi thăm con út thấy nó gầy đi nhiều khiến bà ta vô cùng đau lòng, tuy bà ta không thích Khương Tuyên, nhưng lần này lại không thể không cúi đầu, dù có đôi lúc bà ta thực sự rất hận.

Lúc chú út còn sống, chồng bà ta vẫn luôn bị chèn ép không ngẩng đầu lên được, lão gia tử cũng nghiêng về chú út. Khó lắm chú út mới chết, thì lão gia tử lại đặt hy vọng của nhà họ Khương lên người Khương Tuyên từ nhỏ đã thông tuệ. May là Khương Tuyên không đi vào con đường chính trị như lão gia tử muốn, mà kế nghiệp công ty ông ngoại của cậu ta. Lão gia tử vô cùng thất vọng, chi lớn rốt cục cũng nghênh đón mùa xuân, có thể nở mày nở mặt, lão gia tử cũng thiên vị chi lớn, nhưng cuối cùng vẫn để Khương Tuyên chiếm ưu thế.

"Các vị cầu xin nhầm người rồi". Bản thân Khương Tuyên cũng rất bất ngờ, "Tôi cũng không biết chuyện này, các vị không nghĩ là tôi có bản lĩnh đến vậy chứ? Dù tôi có, thì người ta chưa chắc đã đồng ý".

Trung Quốc đầu năm nay mới trải qua một đợt càn quét tham nhũng hối lộ, lúc đó có vô số người rớt ngựa, khiến vô số người lo lắng. Sau đợt càn quét đó, có rất nhiều người không dám làm gì, giờ mới qua được bao lâu chứ, dù y có tặng quà thì cũng chẳng ai dám thu, càng không thể nhờ bọn họ làm gì.

"Không phải mày thì là ai?". Chương Văn Đan thốt lên.

Khương Tuyên nhìn bà ta, nhếch môi nói, "Sao tôi biết được, bình thường Khương Sương làm gì không phải bác không biết, gã đắc tội nhiều người như vậy, có người muốn đạp một cái sau lưng cũng không lạ gì".

Chương Văn Đan cũng hiểu điều đó, nhưng bà ta cứ cảm thấy là Khương Tuyên làm thì có khả năng hơn, dù sao chuyện xảy ra cũng quá trùng hợp, khiến bà ta không thể không nghi ngờ được.

"Muốn biết ai giở trò sau lưng thì đi điều tra không phải sẽ biết sao, với năng lực của nhà họ Khương, chẳng lẽ lại có chuyện không điều tra được?". Khương Tuyên châm chọc.

"Không phải cậu làm thật sao?".

Khương Diệp Vinh, cũng chính là bác cả của Khương Tuyên rốt cục cũng đã mở miệng, ông ta cũng như vợ con mình, cho rằng Khương Tuyên là người có khả năng nhất. Với đứa cháu này, ông ta cũng chẳng có tình cảm gì, chuyện nó xuất sắc y như ba nó không lúc nào là không nhắc nhở ông ta một điều, ông ta không bằng hai người.

"Tôi lại nhớ đến một người". Khương Tuyên đột nhiên nói.

"Là ai?". Chương Văn Đan truy hỏi.

Những lời này của Khương Tuyên không phải để giải vây cho mình, dù y không nói, thì nhà họ Khương chỉ cần đi thăm dò cũng biết là ai, "Khương Sương sai người post hai bài viết bôi nhọ Viên Hạ tại diễn đàn đại học Sơn Hải, những bức ảnh trong bài viết đó không phải chỉ có của tôi và Viên Hạ. Trong bài post đầu tiên, người trong ảnh là một người bạn của Viên Hạ, kẻ chụp lén đã vu cho người này có quan hệ mờ ám với Viên Hạ".

"Việc này chúng tôi cũng biết, tuy có liên quan đến Khương Sương, nhưng nếu không phải tên thầy giáo kia cũng có ý đồ xấu, thì sao Khương Sương dụ dỗ hắn ta được". Chương Văn Đan nghe y nói câu nào cũng là do Khương Sương sai, liền khó chịu phản bác.

Khương Tuyên bình thản nhìn bà ta, Khương Sương là người đứng sau, vậy mà bà ta vẫn có thể trợn mắt nói vậy, bản lĩnh cũng không nhỏ, "Nếu bác gái đã thấy không liên quan gì đến Khương Sương thì tôi cũng không còn gì để nói, các vị vẫn nên tự đi dò hỏi đi".

"Khoan đã, Khương Tuyên, bác gái cậu cũng vì lo cho con quá thôi, chuyện này đúng là do Khương Sương sai, cậu nói tiếp đi, cứ mặc kệ bà ấy". Khương Diệp Vinh vội gọi y lại, Chương Văn Đan muốn lên tiếng thì bị ông ta trừng mắt nhìn, đúng là chẳng được ích gì chỉ biết phá hoại, Khương Sương thành ra như bây giờ cũng do vợ hết, cưng chiều nó từ nhỏ đến lớn chẳng biết phép tắc gì.

Khương Hải do dự hỏi: "Khương Tuyên, người mà cậu nói không phải là người trong ảnh đấy chứ?".

"Không phải, chính xác thì là bạn của bạn Viên Hạ".

Khương Hải hỏi: "Vậy cậu biết lai lịch của người đó không?".

Khương Tuyên đáp: "Cụ thể thì tôi không rõ, tôi chỉ biết anh ta họ Chử".

Lần này ngay cả Khương lão gia tử cũng biến sắc, họ Chử ở Bắc Kinh không phải là thế gia vọng tộc bình thường, ở đây không ai mà không biết nhà họ Chử. Với tình hình hiện giờ của nhà họ Khương tuy không đến mức đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, nhưng cũng là quanh quẩn ở giữa, còn nhà họ Chử chính là đỉnh Kim Tự Tháp mà họ chỉ có thể nhìn lên, ở Bắc Kinh này, gia tộc sánh ngang nhà họ Chử cũng không nhiều.

Khương Tuyên đi ra nhà họ Khương, quay đầu nhìn lại, căn nhà ở Bắc Kinh cũng không tính là xa hoa, nhưng diện tích của nó với người nhà họ Khương cũng là rất rộng lớn. Căn nhà này được xây dựng sau khi nhà họ Khương đắc thế, khi đó bọn họ không dám rêu rao, cho nên chỉ dám xây theo hướng đơn giản mộc mạc, nhưng trong ngôi nhà nhìn mộc mạc này, lại có một đám người lòng đầy đen tối.

Ngồi trên xe, tài xế hỏi y đi đến đâu, Khương Tuyên nói một địa chỉ. Y định đi thăm mẹ trước, rồi xem xem có thể đưa mẹ đến ở Sơn Hải không.

Từ lúc nghe nói Viên Hạ xảy ra chuyện Khương Tuyên đã có dự cảm, sau lại nhận được điện thoại từ Chử Diệc Phong, y liền bảo mẹ mình tìm cớ tạm rời khỏi nhà họ Khương, bởi vì một khi nhà họ Khương biết chuyện, Khổng thị mẹ y chắc chắn sẽ thành đối tượng bị bác gái và bà chị dâu nói móc.

Nhà họ Khương bị ném cho một quả bom lúc này đã không còn bình tĩnh.

Đào Nguyệt cũng không biết bọn họ đã nói gì, thấy sắc mặt mọi người không tốt lắm, tưởng là Khương Tuyên không chịu bỏ qua cho Khương Sương chọc giận mọi người, liền nhân cơ hội nói xấu Khương Tuyên.

"Đủ!".

Đào Nguyệt hoảng sợ, kinh hãi nhìn Khương lão gia tử. Tuy trước đây Khương lão gia tử rất cưng chiều Khương Tuyên, nhưng sau khi bị Khương Tuyên chọc giận, ông ta cũng không muốn gặp Khương Tuyên nữa. Không đi theo sự sắp xếp của ông ta là một nguyên nhân, nguyên nhân thực sự khiến lão gia tử từ bỏ Khương Tuyên là vì y là người đồng tính. Lão gia tử là người coi trọng mặt mũi lại nặng quyền trọng lợi, không thể mang lại lợi ích cho nhà họ Khương, thậm chí làm nhà họ Khương phải xấu hổ, thì dù ông ta từng thích thế nào cũng không thể tha thứ, nhà họ Khương ai ai cũng biết chuyện này, ngay cả Khương Tuyên cũng biết rõ. Lần trước lão gia tử nổi giận là lúc Khương Tuyên bị lộ chuyện là người đồng tính, nếu không phải Khương Tuyên kế thừa công ty của nhà họ Khổng thì lão gia tử đã sớm đuổi y ra khỏi cửa rồi, đó cũng là lần đầu tiên mọi người thấy lão gia tử tức giận như vậy, nên đã để lại ấn tượng rất sâu, bây giờ lão gia tử nổi giận, Đào Nguyệt liền không dám nói gì nữa.

Chương Văn Đan cũng không nhịn được mở miệng: "Ba, chẳng lẽ bởi vì nhà họ Chử nhúng tay vào thì chúng ta phải mở to mắt nhìn A Sương ngồi tù sao?".

Trong vụ tai nạn này, Khương Sương phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Căn cứ vào pháp luật hiện nay đối với vụ này, thì một khi có trên một người chết hay ba người bị thương nặng, thì người gây ra tai nạn phải ngồi tù ba năm, lúc trước có tin xấu truyền đến là tài xế xe tải đã tử vong, vậy nên Khương Sương có khả năng cao là phải ngồi tù.

"Liệu có phải nhà họ Chử nhúng tay vào hay không còn chưa biết, nói không chừng chỉ là suy đoán của Khương Tuyên thôi, bản thân nó cũng nói là nó không rõ mà". Khương Diệp Vinh an ủi vợ mình.

Khương Hải lại không nghĩ vậy, gã luôn cảm thấy chắc chắn Khương Tuyên đã biết gì đó, cậu ta chán ghét bọn họ như vậy, không nhân lúc này mà trả thù thì không phải là tính của cậu ta, "Dù thế nào thì vẫn nên điều tra, nếu thực sự là nhà họ Chử nhúng tay..."

Gã không nói hết, nhưng ngoại trừ Đào Nguyệt, thì tất cả mọi người đều hiểu. Nếu là thật, thì Khương Sương ngồi tù chắc rồi.

Chương Văn Đan càng nghĩ càng tuyệt vọng, đứa con đáng thương của tôi.

Giống như Khương Tuyên đã nói, chuyện này cũng không khó tra, có người có quan hệ khá tốt với nhà họ Khương nói với họ tốt nhất là đừng tham dự vào chuyện này, cứ để yên đó đi. Cấp trên đã hạ lệnh điều tra rõ vụ này, bọn họ chỉ có thể làm đúng quy trình. Tuy người nọ không nói đó là ai, nhưng khiến bọn họ kiêng dè không dám nói tên ra cũng chỉ có mấy thế lực lớn ở Bắc Kinh.

Khương Diệp Vinh mang theo tin này về nhà, trong lòng mọi người như có một tảng đá lớn đè lên, Chương Văn Đan tuyệt vọng ngồi sụp trên sô pha, khóc lớn.

Sắc mặt Khương lão gia tử âm trầm, không ai biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

Khương Hải ở bên lén nhìn ông nội, gã biết ông nội là người rất vô tình, lúc này chắc hẳn trong lòng ông nội không lo lắng liệu Khương Sương có ngồi tù không, mà lo lắng liệu nhà họ Chử có vì vậy mà chèn ép nhà họ Khương hay không, không khỏi thấy bi thương.

Sáng nay, một mình Khương Hải đã đi đến Lâm Tỉnh, hiện giờ Khương Sương vẫn còn đang bị tạm giam trong sở cảnh sát Lâm Tỉnh. Người nhà không cứu gã ra khiến tâm trạng gã rất bực bội, trong lòng vẫn luôn có cảm giác bất an, hơn nữa người trong sở cảnh sát không vì thân phận của gã mà đối xử tốt với gã, khiến gã hận không thể đánh tất cả những người đó. Lúc chút nhẫn nại đó sắp cạn kiệt, thì nghe cảnh sát nói có người nhà vào thăm, Khương Sương mới vui vẻ hơn.

"Anh hai, anh đến đưa em ra sao, mau lên, cái chỗ chết tiệt này em không muốn ở lại nữa, bọn chúng lại dám đối xử với em như vậy, chờ em ra ngoài rồi sẽ cho chúng biết tay, đúng rồi, sao ba mẹ không đến?". Khương Sương vừa thấy Khương Hải liền lập tức quay lại vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Khương Hải đối với đứa em trai này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mấy ngày bị tạm giam cũng không khiến nó tỉnh ra, chẳng có bản lĩnh gì mà lúc nào cũng muốn dựa vào nhà họ Khương để hô mưa gọi gió, chỉ mong qua chuyện này nó có thể khôn ngoan hơn.

"Khương Sương, em hãy nghe anh nói".

Sắc mặt Khương Hải rất nghiêm túc, không còn dung túng như lúc bình thường, Khương Sương dù ngu cũng thấy khác lạ, cảm giác bất an trong lòng càng mạnh hơn.

"Anh hai, không phải là anh muốn nói với em hiện giờ em không thể ra được đấy chứ?".

"Không phải là không thể ra, mà là lần này nhà họ Khương sẽ không nhúng tay vào". Khương Hải nói, Khương Sương vừa mới thở phào liền nghe thấy câu tiếp theo, gã liền ngây ra.

"Anh, anh nói gì vậy, sao em nghe mà không hiểu gì hết?".

Khương Sương kích động đứng bật dậy, một tay túm lấy lưới sắt trước mặt, tay khác vì gãy xương nên phải bó bột, mặt đỏ bừng, oán giận gào lên: "Nhà họ Khương sẽ không nhúng tay vào là có ý gì, tôi là em trai ruột của anh đấy, còn ba mẹ và ông nội nữa, chẳng lẽ các người định mở to mắt mặc tôi ngồi tù sao?".

Khương Hải nói thẳng: "Anh đã sớm nói với em là đừng có nhằm vào Khương Tuyên nữa, nhưng em vẫn không nghe, còn gây ra chuyện lớn như vậy. Khương Tuyên là người mà em có thể đối phó sao, bây giờ lại xảy ra chuyện, nhà họ Khương cũng không bảo vệ em được. Chuyện này em đừng oán trách ba mẹ và ông nội, người nhúng tay vào chuyện lần này không phải là người mà nhà họ Khương có thể chọc đến, bây giờ việc em cần làm là ngoan ngoãn nhận tội, anh và ba mẹ sẽ tìm luật sư tốt nhất cho em, đến lúc đó em chỉ cần nghe theo lời luật sư là được. Mọi người sẽ cố gắng giảm hành vi phạm tội của em xuống mức nhẹ nhất, hiểu chưa?".

"Khương Tuyên Khương Tuyên Khương Tuyên, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày". Khương Sương vừa nghe nói mình sẽ phải ngồi tù, sợ hãi liền hóa thành phẫn nộ với Khương Tuyên, sớm biết vậy gã nên giết Khương Tuyên đi mới đúng.

"Bây giờ nói những lời đó cũng chẳng có ích gì nữa, mấy lời anh vừa nói em có hiểu không, chuyện lần này không nhỏ đâu, tài xế bị em đâm đã qua đời trong bệnh viện rồi, nhân chứng vật chứng đều đủ, muốn vô tội thả ra là không thể nào".

Khương Sương suy sụp ngồi phịch lên ghế, tay trái đập mạnh lên bàn, sắc mặt oán hận không cam lòng, "Em biết rồi".

Người nhà họ Khương nghĩ họ có thể giúp Khương Sương giảm nhẹ tội, Khương Sương cũng vì mình mà nhẫn nại diễn kịch cùng luật sư, nhưng đến lúc ra tòa, luật sư của đối phương lại đá cho họ một cú rất mạnh.

Chỉ mới một hiệp, mà luật sư được nhà họ Khương mời đến đã bị phản bác không mở miệng được, tất cả mọi lý do đều không thể sử dụng, thậm chí những lời được bàn bạc trước cũng không thể nói ra, ngược lại bị thứ mà luật sư đối phương lấy ra làm ngây người. Khương Sương là nhị thế tổ, hành vi kiêu căng ngạo mạn không kiêng dè gì, chuyện xấu xa bỉ ổi cũng làm không ít, lúc vỡ ra thì những chuyện xấu đó khiến người ta giận sôi máu. Lúc mười bảy tuổi gã cũng từng gây ra tai nạn, tình hình lúc đó còn nghiêm trọng hơn bây giờ, có ba người bị thương nặng, hai người tử vong, nhưng sau đó gã vẫn thoát được, bởi vì có người gánh tội thay cho gã.

Chuyện này bị luật sư đối phương lấy ra để chứng tỏ Khương Sương không có chút ăn năn hối cải nào, mà từ một vài chứng cứ có thể thấy, khả năng Khương Sương là người trực tiếp gây ra tai nạn là rất lớn, khiến nhà họ Khương sợ đến mức không dám kháng án. Một khi vụ tai nạn nhiều năm trước bị lôi ra, Khương Sương không chỉ ngồi tù ba năm thôi đâu. Chỉ mới một hiệp, cả vụ án đã đi đến kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui