Cự Phách

Quay về thành phố, sinh hoạt của hai người lại trở về quỹ đạo, đặc biệt là Vương Ninh An, công việc bận rộn chiếm rất nhiều thời gian của anh, Vương Thành thì chưa tới lúc, thật ra sinh hoạt của anh không có quy luật, sống với anh hai ngày cậu liền nhận ra.

Ăn xong cơm chiều, Vương Thành nhớ lời anh cả nói với cậu đêm thứ bảy, liền lên mạng tra tin tức liên quan đến Xương Đức.

Gần đây quả nhiên lan truyền tin Xương Đức sắp phá sản, đặc biệt sau khi các ban ngành đi điều tra, quả nhiên tìm được mấy tòa nhà có vấn đề về chất lượng, sau khi tin này lan ra, cổ phiếu của Xương Đức rớt giá rất nhanh, một đường tụt xuống, dân nắm cổ phiếu vội bán tháo cổ phiếu trong tay, chậm một bước thì kêu rên đầy trời.

Nếu như bình thường thì Xương Đức vẫn có cách áp chuyện này xuống, nhưng bọn họ hình như đã đắc tội người không nên đắc tội, phía trên ra mệnh lệnh phải tra rõ Xương Đức, cho nên không một ai dám giúp Xương Đức, cái thứ quyền lực dùng rất tốt vào lúc quan trọng này, khó trách nhiều người chạy theo như vịt.

Tắt máy tính, Vương Thành bỏ đặc sản mà mẹ Vương đưa cho cậu vào tủ lạnh, nghĩ nghĩ, cậu lại lấy ra một ít, thấy anh cả ở phòng làm việc không có ý muốn ra, cậu liền mang mấy đặc sản này đến ngoài nhà Chử Diệc Phong, lúc trước cậu nghe thấy tiếng, biết người nào đó đã trở lại.

Vương Thành ấn chuông cửa.

Một lát sau, Chử Diệc Phong mở cửa đi ra, nhìn thấy là cậu liền mở rộng cửa.

Vương Thành đi vào thuận tay đóng cửa lại.

"Có chuyện gì vậy?" Chử Diệc Phong xoay người, nhìn cậu mặc đồ ngủ đi đến, người nào đó dường như không nhận ra mặc như vậy thì quá tùy tiện.

"Ông chủ, đây là đặc sản quê tôi, là thịt lợn khô nhà tôi làm, ăn rất ngon, còn có đặc sản hạt dẻ của thôn Quan gia, mẹ tôi bảo tôi chia sẻ với hàng xóm, tôi liền nghĩ đến ông chủ, lúc không làm gì thì có thể nếm thử." Vương Thành không để ý việc lấy lòng ông chủ hiện giờ, mẹ Vương gói rất nhiều cho hai anh em, hai người ăn nửa tháng cũng chưa hết.

"Để trên bàn trà đi."

Vương Thành lập tức bỏ đồ xuống, "Tôi về nhà đây."

"Cậu rất vội?" Chử Diệc Phong khoanh tay nhìn cậu.

"Rất vội, lúc tôi đi chưa nói với anh cả tôi, nếu anh ấy không nhìn thấy tôi sẽ đi tìm." Quan trọng là Vương Thành không muốn cho anh cả biết việc này, thực ra trước đó cậu cũng nghe ra được hình như anh cả hơi để ý đến Chử Diệc Phong, không muốn cậu qua lại với Chử Diệc Phong.

"Anh cả cậu tên là Vương Ninh An đúng không."

"Sao ông chủ biết?"

"Nghe nói là một người rất giỏi, với năng lực của anh cả cậu, chỉ sợ là nhanh thôi anh ta sẽ được điều đến tổng bộ công ty."

"Tất nhiên rồi." Rất nhiều người đều thích nghe người khác khen ngợi người nhà mình, Vương Thành cũng không phải là ngoại lệ, vốn cậu chỉ biết năng lực của anh cả nhà mình không tồi, có thể nói là tinh anh trong tinh anh, lúc đó Vương Thành không nghĩ nhiều, sau mới biết được vì sao Chử Diệc Phong muốn nói với cậu những lời này.

Cuộc sống cứ bình thản trôi qua vài ngày.

Công ty Vương Thành chuẩn bị tuyển thêm vài nhân viên mới, bởi vì cậu là người rảnh nhất trong công ty, nên nhiệm vụ này được giao vào tay cậu.

Mới đăng tin được mấy ngày đã có mười mấy người nộp hồ sơ lên công ty, Vương Thành nhìn lướt qua, sinh viên mới tốt nghiệp chiếm phần lớn, người có kinh nghiệm làm việc có bốn năm người, nhưng CV không nổi bật lắm, Chương Nhất Hằng đã từng nói, nhìn CV là có thể thấy được một người có để tâm hay không.

Vương Thành chọn ba sinh viên và hai người có kinh nghiệm làm việc, sau đó báo cho bọn họ ngày nào đến phỏng vấn.

Xương Đức cuối cùng vẫn phá sản, tin tức chiếm trọn trang nhất của báo chí thành phố Sơn Hải.

Người công ty đều không có phản ứng đặc biệt gì, giống như là trong mắt bọn họ không có gì đáng để kinh ngạc vậy, có đôi khi, không chỉ là công ty mới mới có thể phá sản.

Buổi tối, Vương Thành nhận điện thoại từ Vương Tử Vũ.

Vương Tử Vũ nói chuyện xảy ra mấy ngày sau khi bọn họ rời thôn Quan gia, nhất là Trương thị, ngày đó sau khi bị Vương Ninh An từ chối, Trương thị ghi hận trong lòng, tung tin đồn ra ngoài nói có vài người phất lên liền vong ân phụ nghĩa, quên gốc vân vân, trong ngoài đều ám chỉ bọn họ.

Nhưng mẹ Vương cũng không dễ chọc, lập tức châm chọc trở lại, lúc nhà bà phát đạt sao không thấy giúp đỡ anh em nhà mình, lúc cần giúp mới định chắp nối quan hệ, không giúp thì là vong ân phụ nghĩa? Đó là đạo lý gì, nhà mình dạy con không tốt, thi điểm thấp thì liên quan gì đến chúng tôi, có giỏi thì tự sinh một đứa tốt đi.

Lúc mẹ Vương nói lời này mạnh mẽ vô cùng, dù là thôn Quan gia hay thôn Quan gia, chỉ sợ tìm khắp nơi cũng không tìm được con cái nhà ai có triển vọng như con nhà bọn họ.

Trương thị hận nhất là người khác lấy chuyện con cái bà ta ra mà nói, bởi vì hai đứa quả thực không có tương lai, trai gái đều giống nhau, lời mẹ Vương như tát mạnh lên mặt bà ta.

Vương Tử Vũ nói ngày đó nhìn thấy mặt Trương thị xanh mét, nhà bác hai gần đây đang kéo quan hệ khắp nơi, muốn đưa Vương Ninh Hương vào đại học, tiếc là điểm của Vương Ninh Hương rất khó làm, có vài người cầm đồ tốt xong, vừa nghe được điểm thi liền hối hận.

"Anh hai anh không biết chứ, lần đầu tiên em thấy nhị nương tức giận không nói được nên lời, mẹ lợi hại quá, đã lâu chưa xả hết giận được như vậy." Giọng Vương Tử Vũ rất hưng phấn.

"Sau này nói không chừng còn xả hết giận hơn nữa." Theo hiểu biết về Trương thị của Vương Thành, người đàn bà này không thể yên lặng mãi, sau này không biết còn làm ra chuyện gì nữa.

Hai anh em trò chuyện hơn một tiếng, Vương Thành nghe được đầu kia có tiếng mẹ Vương gọi bọn họ đi ngủ sớm đi, nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa mới cúp máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui