Cự Phách



Chuyến đi với Chử Diệc Phong này vốn là nhiệm vụ của Cao Vĩnh Phúc, không khéo là vị trợ lý Cao đã làm cha này cũng giống như Vương Thành, trước ngày khai giảng một ngày đã đưa con rời thành phố Sơn Hải đến đại học nhập học, ông xin nghỉ bốn năm ngày nên mai mới về được.

Lý Dụ nghe boss muốn mượn trợ lý của cô, đẩy kính trên mũi, không nói gì đồng ý luôn, không đồng ý chắc chắn sẽ bị boss ghim đó.

"Có thể đi làm việc với boss đúng là tốt quá, anh Thành." Trình Thành sau khi biết chuyện lập tức đến chúc mừng Vương Thành, được boss gọi tên, đây chắc chắn là được trọng dụng mà.

Vương Thành không thể hiểu nổi cảm giác hưng phấn của cậu ta, cậu còn từng ăn cơm với ông chủ nữa cơ, có gì mà hay chứ.

Trình Thành đi rồi, Chu Xuân Lâm và một đồng nghiệp khác cũng đi về phía Vương Thành, đồng nghiệp bình thường chẳng nói với nhau mấy câu lại nhiệt tình hẳn lên, một người hỏi cậu có mệt không, một người hỏi cậu có muốn uống nước không, ân cần đến nỗi nhìn là biết có ý đồ rồi.

Vương Thành không chống được, lúc ông chủ gọi lập tức chạy mất.

Đến nơi cần đến, Vương Thành mới phát hiện đây là một khách sạn, hơn nữa tên khách sạn nhìn rất quen mắt, cũng tên là khách sạn Kim Đính như cái khách sạn mà Vương Thành đã ở lúc đến thủ đô, chỉ khác nhau ở kiến trúc và phong cách mà thôi.

Khách sạn Kim Đính vốn là khách sạn của một tập đoàn khách sạn quốc tế nổi tiếng, hai mươi năm trước, người đứng đầu đã quyết định lấy nước mình làm mục tiêu phát triển, cho đến tận bây giờ đã có thể thấy hình ảnh của nó ở rất nhiều thành phố lớn, khách hàng hướng đến là hai giới chính thương và người nổi tiếng trong giới giải trí, Vương Thành rất ít khi đến đây, nên không biết thành phố Sơn Hải cũng có khách sạn này.

Khách sạn Kim Đính theo phong cách Baroque, bắt nguồn từ Ý, loại kiến trúc này không chỉ hoa lệ và quý phái, mà còn theo lối trang trí phô trương, khí thế mạnh mẽ, nhằm vào những vương công quý tộc yêu thích hưởng lạc, cho nên nó là loại kiến trúc xa hoa.

Vương Thành không biết ông chủ muốn bàn công việc gì, chỉ là thấy vài người nước ngoài ở đó, nghe bọn họ nói tiếng chim chẳng hiểu gì cả, suốt dọc đường đảm đương người câm, thỉnh thoảng lại làm trợ lý nhỏ chạy chân, chẳng dùng để làm gì cả; cậu nghĩ không biết ông chủ có hối hận vì dẫn cậu đến không, thực ra Lý Dụ hay Chương Nhất Hằng phù hợp hơn.

Đến phần sau, Chử Diệc Phong bảo cậu chờ anh ở phía dưới.

Vương Thành cũng không muốn nghe bọn họ nói tiếng chim chẳng hiểu gì cả nữa, không do dự chút nào đi xuống, cậu không biết khi cậu vừa đi, người nước ngoài vừa nói tiếng chim với Chử Diệc Phong lập tức chuyển sang tiếng Trung, hơn nữa còn rất lưu loát.

Bên trong khách sạn năm sao ngoại trừ hoa lệ chói mắt, thì cũng rất phức tạp, Vương Thành đi quanh co vẫn không tìm được thang máy, không phân rõ được đường, vì vậy đã đi lạc, đang lúc cậu đang nghĩ có nên gọi cho Chử Diệc Phong nói chuyện mất mặt này không, thì phía sau vang lên tiếng trời.

"Chào ngài, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?"

Vương Thành xoay người, phát hiện là một nữ phục vụ, trên người mặc đồng phục nhân viên màu đỏ, vẻ mặt tươi cười, nhưng không đợi Vương Thành mở miệng, nữ phục vụ vừa thấy mặt cậu liền lộ vẻ kinh ngạc.

"Vương Thành?"

"Cô biết tôi?" Vương Thành đánh giá cô vài lần, có cảm giác càng nhìn càng quen mắt, một người hiện lên trong đầu, "Cô không phải là Ngụy Đan Đan đấy chứ."

"Tôi là Ngụy Đan Đan đây, tôi còn tưởng là cậu không nhận ra tôi nữa." Trong mắt Ngụy Đan Đan hiện lên vui mừng.

Sao Vương Thành không nhận ra cô chứ, chỉ là đã quá lâu nên mới không nhận ra ngay lập tức mà thôi, Ngụy Đan Đan là bạn học cùng lớp hồi cấp 3 của cậu, ấn tượng về cô cũng khá sâu, bởi vì cô chính là bạn của hoa hậu giảng đường đã tỏ tình với cậu.

Lúc trước hoa hậu giảng đường vì tỏ tình bị từ chối mà thẹn quá thành giận, liên hợp với nam sinh trong lớp và lớp khác thích cô ta xa lánh cậu, mặt khác còn có một vài nữ sinh có quan hệ tốt với cô ta cũng bày vẻ chán ghét cậu, chỉ có Ngụy Đan Đan này là không như vậy, không giống những nữ sinh vì lấy lòng hoa hậu giảng đường mà thấy cậu liền trừng mắt, thỉnh thoảng còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

"Cũng gần sáu bảy năm chưa gặp rồi nhỉ, cậu càng lúc càng đẹp trai hơn đấy, mấy năm nay có khỏe không?" Tính cách Ngụy Đan Đan khá sáng sủa, phát hiện là bạn học cũ liền thoải mái hơn.

Hai tay Vương Thành nhét trong túi quần, "Cũng được, ngược lại là cậu, không ngờ là làm phục vụ trong khách sạn năm sao, chỗ này chắc rất khó vào."

Người phục vụ trong khách sạn cũng chia làm nhiều loại, khách sạn năm sao lớn như Kim Đính thì lựa chọn nhân viên rất nghiêm ngặt, rất coi trọng tố chất của nhân viên, cho nên tiền lương cũng cao, nhưng những người kiến thức nông cạn vừa nghe là phục vụ trong khách sạn thì liền coi thường.

Ngụy Đan Đan đã từng gặp rồi, trước đây cô có tham gia họp lớp bạn học cũ, có vài người vừa nghe cô nói là làm phục vụ liền không muốn nói chuyện với cô, Vương Thành không nghĩ như vậy khiến cô rất vui.

"Đúng là rất khó, phải rồi, có thể cho tôi số di động của cậu được không?" Trong lời của Ngụy Đan Đan có vài phần dè dặt không chắc chắn, dù sao đã không gặp nhau nhiều năm, giữa hai bên chắc chắn đã xa lạ rồi, cậu có muốn làm bạn với cô hay không rất khó nói.

Tuy Vương Thành thấy bất ngờ, nhưng người ta dù sao cũng là nữ, hơn nữa ấn tượng về cô cũng không tệ, vì vậy rất thoải mái nói cho cô.

Ngụy Đan Đan không cầm theo di động, lúc làm việc không được mang di động theo, chỉ có bộ đàm của khách sạn, cô bảo Vương Thành gọi vào số của mình, đến tối sau khi tan làm cô sẽ gọi điện lại, rồi cô chỉ đường cho Vương Thành, mấy phút sau, Vương Thành đã thuận lợi đến đại sảnh.

Nửa tiếng sau, Chử Diệc Phong xuống lầu tìm cậu, hai người cùng rời khỏi khách sạn Kim Đính.

Trở lại công ty xử lý một vài chuyện, sau khi tan làm, Vương Thành đề nghị đi siêu thị một chuyến, bữa ăn lớn hôm qua đã nấu hết thịt trong tủ lạnh rồi, nếu không mua sẽ không có thịt ăn, thịt gà thịt bò thịt dê thịt lợn đều mua một ít, lúc tính tiền, mắt của thu ngân nhìn về phía họ như nhìn heo vậy, nhìn cũng không béo, không ngờ lại ăn nhiều như vậy.

Sau khi về nhà, Vương Thành nhét hết thịt vào tủ lạnh nhà Chử Diệc Phong, rồi chui vào bếp làm cơm tối.

Chử Diệc Phong ngồi trong phòng khách nhìn báo kinh tế và tài chính, nhìn được một nửa liền vào bếp giúp đỡ, đồ ăn bưng lên từng đĩa từng đĩa. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nói đến việc tập lái xe, Vương Thành có một suy nghĩ, nhân cơ hội này nói luôn với Chử Diệc Phong.

"Ông chủ, nghe nói thi lấy bằng rất khó."

"Cậu nghe ai nói?"

"Nghe học sinh khác nói, nói có quy tắc ngầm, có vài giám khảo vì muốn làm khó thí sinh mà cố tình tìm lỗi, còn có người nói phải đưa tiền mới đậu."

"Cho nên?"

"Có cách nào thi một lần là đậu không?"

"Có, đút lót."

Vương Thành giựt giựt miệng, "Tôi nói là không đút lót vẫn đậu, lại không bị giám khảo cố tình bắt lỗi."

Chử Diệc Phong ăn miếng cơm cuối cùng, lại uống vài ngụm canh, rút giấy ra lau miệng, nhìn cậu nói: "Từ lúc nào mà lại nhát gan như vậy, còn chưa thi đã nghĩ chuyện không đậu, nếu kỹ thuật lái của cậu hoàn hảo thì giám khảo có cay nghiệt thế nào cũng không tìm được lỗi."

"Vậy cũng chưa chắc." Vương Thành thì thầm.

Chử Diệc Phong không thèm quan tâm đến cậu nữa, dọn bát đũa xong liền đi rửa bát, đây cũng coi như là công lao của Vương Thành, ban đầu anh không rửa, nhưng sau không biết vì sao lại rửa sạch, đến tận giờ vẫn giữ thói quen này.

Lúc về nhà mình đã sắp đến tám giờ, Vương Thành đang chuẩn bị đi tắm thì di động vang lên, quả nhiên là Ngụy Đan Đan gọi đến, hôm nay cô không cần tăng ca nên sáu giờ đã tan làm, vốn định gọi cho cậu nhưng lại sợ cậu vừa tan làm, nên vẫn chờ đến bây giờ, sau khi nói vài câu Ngụy Đan Đan tự giác cúp điện thoại, cho dù đã từng là bạn học cùng lớp, nhưng sáu năm không gặp đã sớm xa lạ rồi.

Tám rưỡi, Vương Thành cầm chìa khóa xuống lầu tập lái, lúc trước đã tập đủ bài ở sân tập rồi, thầy hướng dẫn cũng đã nói cho cậu bí quyết qua cuộc thi, tuy không tiện như ở sân tập, nhưng cách hướng dẫn là máy móc, còn không bằng tự mình nắm giữ bí quyết, lúc thi chắc chắn sẽ thoải mái hơn, sau khi tập xong cậu lại tắm lần nữa, sau đó gọi cho Vương Tử Vũ.

Ký túc xá tắt đèn lúc mười một giờ, lúc này còn chưa đến mười giờ, Vương Tử Vũ vẫn chưa đi ngủ.

Trong điện thoại Vương Tử Vũ đã nói cho cậu biết chuyện trong hai ngày khai giảng, vì cô có danh hiệu thủ khoa cho nên cũng có nhiều chuyện hơn so với các bạn học khác, bây giờ đã chắc chắn cô là đại biểu sinh viên mới, trong lễ khai giảng phải lên bục phát biểu, bây giờ đang bận rộn viết bài phát biểu.

Ngoại trừ cô còn có bạn học nam khác cũng là đại biểu sinh viên mới, nhưng nghe nói người nọ dựa vào quan hệ, đến lúc đó sẽ cùng lên với cô, Vương Tử Vũ hơi lo lắng.

"Đừng lo, cũng đâu phải là lần đầu lên phát biểu đâu, còn về bạn học kia thì em đừng để ý, nhà trường chắc chắn sẽ không để hai người cùng phát biểu đâu, chỉ cần em làm tốt việc mình là được." Vương Thành an ủi cô, "Đúng rồi, nhớ mặc cái váy trắng mà anh hai mua cho em lần trước, có biết không?"

"A." Vương Tử Vũ đáp lại rất chột dạ, những bộ đồ đó cô không mặc lần nào cả, vì quá đắt nên mặc trên người sẽ thấy không thoải mái.

"A cái gì mà a, phải đáp vâng chứ, đến lúc đó nhớ chụp ảnh gửi cho anh, anh muốn xem em mặc cái váy kia." Vương Thành rất hiểu em gái mình, biết là cô sẽ không mặc nên mới dặn cô.

"Được rồi mà, còn một việc nữa, tối qua anh cả có gọi điện cho em, nói sẽ đến lễ khai giảng cổ vũ cho em." Vương Tử Vũ không dám tin là anh cả sẽ đến xem mình, chứ đừng nói là cổ vũ, cho nên rất hưng phấn, cô thích anh hai, nhưng lại rất sùng bái anh cả, anh cả luôn là tấm gương của cô. "Vậy thì tốt, anh cả là lão tiền bối của Kinh đại, có anh ấy ở đó em càng không cần phải lo."

"Vâng."

"Gần đây có gọi cho ba mẹ không?"

"Có ạ, buổi sáng em vừa gọi, mẹ nói nhà mới sắp xong rồi, nhưng hình như có chuyện gì đó. Anh hai, khi nào thì anh về nhà?"

"Cuối tuần này anh sẽ về, em cứ chăm chỉ học đi, nói đến đây thôi, bữa sau anh sẽ gọi cho em."

"Vâng, anh hai ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

* Kiến trúc Baroque (Ba Rốc) là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục hưng theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu; thường dùng để phô trương sức mạnh của Nhà thờ và chính quyền chuyên chế. Nó tạo dựng nên một khám phá mới về hình dáng, ánh sáng và bóng với cường độ mạnh. Trong kỷ nguyên Baroque, kiến trúc trở nên phức tạp và cầu kỳ hơn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui