Cứ Quyết Định Vậy Nhé



Kim Đa Bảo đã suy nghĩ rất nhiều lần, rốt cuộc cô và Khâu Thiên từng gặp nhau ở đâu, cuối cùng, khi anh gần như ám chỉ rõ ràng mới có thể nhớ lại. Lúc đó là năm thứ hai đại học, cô đang mang đồ đến cơ sở chính, đi dưới mưa phùn đầu mùa thu. Ban đầu thì bị mắc mưa, người ẩm ẩm khó chịu, sau đó lên xe buýt lại bị trộm mất điện thoại di động —— đó là chiếc điện thoại mà cô dùng toàn bộ tiền làm thêm trong hè mới mua được, hôm bị mất cũng là ngày cô mới mua vỏ điện thoại rất đẹp.

Nếu đặt việc này ở hiện tại, có lẽ cô chỉ bứt rứt một hồi, sau đó lập hồ sơ làm thủ tục báo cảnh sát, bực bội đấm gối nửa ngày, bớt ăn bớt mặc để mua điện thoại mới mà thôi. Nhưng lúc đó cô chỉ là một học sinh vừa bước vào môi trường mới, làm mất thứ có giá trị nhất mà mình tự kiếm được, cảm giác như thế giới sụp đổ, suy nghĩ đầu tiên là phải mau gọi về nhà, nói ba mẹ biết nếu nhận được điện thoại bảo cô bị tai nạn phải đem tiền tới thì đừng tin.

Cô đứng ngẩn người dưới mái hiên nhà ga, tìm một bác gái thoạt nhìn khá dễ nói chuyện, hỏi bà có thể cho mượn điện thoại gọi một cú không, kết quả cô bị người nọ nghi ngờ nhìn một cái, sau đó né đi. Cảm giác lúc đó không dễ chịu tí nào, nhưng cô vẫn kiềm nén tủi thân, hỏi một nam sinh đứng bên cạnh, cậu nam sinh kia đang đeo tai nghe, nhìn cô, tháo một bên xuống, “Gì thế?”

“Điện thoại di động của tôi bị trộm, phải gọi điện về cho nhà, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?” Đây là lần thứ ba Kim Đa Bảo nói câu này, khóe mắt hơi đỏ lên.

Nam sinh lấy điện thoại trong túi quần ra, đưa cho cô, “Này.”

Kim Đa Bảo muốn tìm góc vắng người để gọi điện, nhưng sợ nam sinh nghĩ là mình muốn trộm điện thoại, nên đành đứng trước mặt cậu ta gọi về nhà. Ba Kim vừa a lô một tiếng, cô đã không nhịn được nữa, rớt nước mắt, sau đó vội giơ tay lau, nói tóm tắt chuyện bị trộm mất điện thoại. Cô cúp điện thoại, trả cho nam sinh kia, “Cảm ơn cậu.”

Nam sinh nhìn cô vài giây, đột nhiên nói một câu an ủi, “Đừng khóc.”

Khi đó trời đã tối, Kim Đa Bảo chỉ muốn về kí túc xá cho nhanh, nên liền xoay người, đội mưa chạy đi, không nghe thấy lời an ủi của nam sinh, cũng không phát hiện cậu nam sinh kia đã theo sau cô một lúc lâu.

Kim Đa Bảo chẳng biết sao, lăn lộn trên giường, lúc đó chỉ bận đau lòng cho chiếc điện thoại, ai lại chú ý người cho cô mượn điện thoại có dáng dấp thế nào… Hơn nữa bốn năm trước Khâu Thiên mới mười sáu, còn là học sinh trung học, sao cô có thể gặp “sắc nảy lòng tham” với một học sinh trung học chứ… Chà chà, bức thư kia của anh, cái gì mà “thiếu niên đã thầm thương trộm nhớ”, vậy từ lúc anh lên trung học đã thích cô sao, ha ha…

Sôi trào một hồi, tóc đều bị vò lộn xộn, cô bỗng nhận được điện thoại của Khâu Thiên.

“Vào trong nước rồi, lát nữa đi ăn cơm, sau đó lên máy bay, chắc một hai giờ mới về tới nhà. Em mau ngủ đi, ngày mai anh tới tìm.” Anh báo cáo đơn giản lộ trình của mình.

“Ừ, chừng nào thức dậy thì qua tìm em, cũng may thứ bảy em có thể ngủ nướng một chút.” Giọng Kim Đa Bảo kiềm lại, bình tĩnh vô cùng.

“Công việc xử lí xong chưa? Bản thảo gì đó cũng xem luôn rồi à?”

“Ồ, hôm nay ra ngoài khảo sát thị trường, không xem bản thảo, đợi đi làm xem là được, em phải dành cuối tuần để đi chơi với anh chứ!” Kim Đa Bảo nhịn cười, nghiêm chỉnh phát huy đức tính tốt của một người bạn gái.

“Khụ khụ.” Hình như Khâu Thiên bị sặc nước bọt, mấy giây sau mới nói, “Công việc cũng rất quan trọng, nhân lúc anh chưa về, em lo xử lí công việc trước đi, để lúc về có thể đi chơi cho thoải mái, như xem thư điện tử hay gì đó chẳng hạn.”

“Mệt chết đi được, em chỉ muốn nằm thôi, không muốn làm việc…”

“…” Khâu Thiên trầm mặc, “Được rồi.”

Kim Đa Bảo cười khe khẽ, “Hóa ra anh vừa gặp đã yêu em, chà, lúc đó anh còn nhỏ như vậy, có phải em là người mở ra thế giới tình cảm cho anh không, khiến anh lần đầu biết cảm giác động tâm là thế nào?”

Khâu Thiên biết cô đã xem, thở phào nhẹ nhõm, “Bộ dạng không biết xấu hổ của em quả thật rất đáng yêu.”

“Hứ.” Kim Đa Bảo mới kiêu ngạo được một lúc đã chịu thua anh, “Cái đó không phải do anh viết đúng không?”

“Ừ, , đâu phải em không biết số sách đọc được trong mấy năm nay của anh, mấy lời như vậy anh có viết nổi đâu.” Khâu Thiên thật thà phủ nhận bản quyền bài viết.

“Đạo văn đạo văn! là phải chặn!” Tuy Kim Đa Bảo đã sớm đoán được anh không thể viết loại văn chương này, nhưng khi anh thừa nhận một cách trắng trợn như vậy, trong lòng cô vẫn có chút không vui.

“Không, cũng có sửa lại mấy chỗ.” Khâu Thiên vội nói.

“Hả?”

“Trong bản gốc là tuyết rơi, anh đổi thành mưa rơi.”

“Đạo văn đạo văn.”

Khâu Thiên cúi đầu cười, “Được rồi, để anh xóa, xóa xong sẽ viết cái khác, tuyên ngôn kết hôn này nọ, chắc chắn sẽ tự mình viết. Được chưa?”

Cái gì mà tuyên ngôn kết hôn! Ai bảo muốn kết hôn với anh chứ!

Kim Đa Bảo nghĩ một đường nói một nẻo, “Em có làm một ít bánh quy cho anh…”

Tuy cô trả lời lạc quẻ, nhưng Khâu Thiên vẫn nể tình cho qua, mãi đến khi trưởng đoàn gọi mọi người đi ăn, Khâu Thiên mới cúp điện thoại.

Có lẽ do trước khi ngủ nghĩ về quá nhiều chuyện đã qua, hoặc có lẽ do quá kích động vì mong đợi cuộc hẹn sáng hôm sau, mà cả đêm Kim Đa Bảo đều không ngủ thẳng giấc, lúc gần sáng lại nằm mơ, trong mơ không có những cảnh hoang đường, mà là cảnh thường ngày rất thật, cô mơ thấy trộm lẻn vào nhà, tên trộm lấy mất đồ đạc, sau đó đi qua bịt miệng cô, đổ những hạt màu trắng như muối vào mũi cô. Cuối cùng cô bị giấc mơ này dọa tỉnh, phát hiện trời vẫn còn tối, trong phòng im phăng phắc.

Cô vội nhắm mắt lại, nhưng rốt cuộc vẫn không ngủ được, nhớ lại hai ngày trước, có một tác giả nói cô biết nhà mình bị trộm lẻn vào. Tác giả đó cũng mướn chung nhà với bạn, kể là sáng sớm tên trộm lẻn vào trộm đồ, bị bạn cùng nhà của cô phát hiện, la lên dọa chạy mất, sau đó tác giả ấy đã nhắc cô rất nhiều lần, nói buổi tối ngủ phải khóa trái cửa, nếu thật sự phát hiện có trộm vào thì không được mở mắt, vì tên trộm nhìn thấy sẽ diệt khẩu.

Càng nghĩ càng sợ, đến nỗi Kim Đa Bảo cảm thấy tên trộm ấy đang nấp đâu đó, chỉ cần cô mở mắt sẽ lập tức giết cô. Cô chẳng dám nhúc nhích, ngay cả xoay người cũng sợ tạo ra tiếng động, trông đầu hiện lên tên của Khâu Thiên hết lần này tới lần khác, giống như được thôi miên, làm cô nửa tỉnh nửa mê kiên trì tới lúc hửng sáng.

Chút ánh sáng chiếu vào phòng, Kim Đa Bảo mở một mắt, nhìn quanh phòng một vòng, hình như không có bóng người nào. Cô thở phào nhẹ nhõm, chưa nhìn đồng hồ đã vội gọi điện cho Khâu Thiên, tiếng chuông vang nửa ngày, bên kia mới nhận máy, Khâu Thiên không tỉnh táo lắm, “Sao?” một tiếng.

“Khâu Thiên Khâu Thiên.” Kim Đa Bảo không dám nói lớn tiếng, “Anh về rồi sao?”

“Ừm…”

“Em nghĩ trong nhà em có trộm… A không phải, có thể là em gặp ác mộng, nhưng em sợ quá…” Kim Đa Bảo nói năng lộn xộn.

Đầu bên kia không lên tiếng, Kim Đa Bảo ngập ngừng hỏi, “Khâu Thiên? Anh đang ngủ hả?”

“Không.” Một lúc sau Khâu Thiên mới trả lời, “Đang mặc quần áo. Đợi một chút…”

Kim Đa Bảo cầm điện thoại, nghe cẩn thận, quả thật có thể nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, sau đó Khâu Thiên nói với cô, “Ra mở cửa đi.”

Cô vén chăn nhảy xuống giường, lê dép bông ra mở cửa. Sáng tinh mơ, tiếng chìa mở khóa kêu leng keng rất to. Cửa mở ra, mái tóc đã dài hơn một chút của Khâu Thiên hơi rối, anh khoanh tay, dậm chân chờ bên ngoài, đứng cách cửa chống trộm bảo cô mở nhanh.

Vào nhà, Khâu Thiên liền quơ tay cầm bót đi giày* bên cạnh kệ giày dép, anh nhanh chóng tìm trong phòng khách một vòng, lại nhìn phòng Kim Đa Bảo một chút, sau đó bảo cô vào phòng Tiểu Vân xem thử. Thấy tất cả đều bình yên vô sự, anh mới trả bót đi giày về chỗ cũ, sau đó kéo Kim Đa Bảo vào phòng, cởi áo khoác chui thẳng vào ổ chăn của cô, tỏ vẻ bất mãn, dạy bảo, “Lần sau đừng gợi ý súc tích như vậy, không phải là muốn ngủ chung với anh thôi sao, nói trộm lẻn vào nhà làm gì, doạ anh sợ muốn chết.”

(Bót đi giày: dụng cụ có một lưỡi cong được dùng để giúp đưa gót chân vào trong giày dễ dàng.

Hình xem bên dưới)

Lúc này Kim Đa Bảo mới phát hiện anh còn chưa mang vớ, trong áo khoác cũng chỉ mặc áo thun ngắn tay và một chiếc quần thể thao. Kim Đa Bảo chỉ mặc quần áo ngủ nên vội bò lên giường, kéo chăn co người chui vào lòng anh, “Tên trộm còn đổ muối vào mũi em nữa.”

“Tên trộm này rảnh rỗi thật.” Khâu Thiên choàng tay qua gáy cô, kéo cô vào, cúi đầu nhìn một cái, sau đó tiến lại gần miệng cô.

“Đừng!” Kim Đa Bảo lấy hai tay che miệng, giọng rầu rĩ vang qua kẽ tay, “Chưa đánh răng.”

Khâu Thiên hôn lên mu bàn tay cô một cái, không bắt ép thêm, vỗ vỗ lưng cô, “Ngủ thêm một chút đi.”

Dựa vào người mình thích, còn có hơi thở ấm áp, thần kinh Kim Đa Bảo dần thả lỏng, một lát sau đã ngủ thiếp đi. Mãi đến khi đồng hồ sinh học trong người reo lên, mơ mơ màng màng, cô mới cảm giác được người bên cạnh đang hôn môi và mặt mình, hình như ngực cũng bị anh xoa nhè nhẹ…

Cô mặc áo ngủ, bên trong không có gì, lúc này đã cảm nhận được bàn tay đang dán hoàn toàn lên người mình. Cô chẳng dám mở mắt, lừa mình dối người, nghĩ rằng nhất định còn đang ngủ mơ. Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên, cô đã cảm thấy ngực bị nhéo một cái, Khâu Thiên thả tay xuống, dịch ra một chút nhìn cô, “Dậy rồi thì giả bộ ngủ làm gì?”

Kim Đa Bảo không có tiền đồ, xoay người đưa lưng về phía anh, không lên tiếng, làm bộ không nghe thấy.

Cảm giác lệch múi giờ của Khâu Thiên vẫn chưa trở lại bình thường, anh hơi nhức đầu, ôm lấy cô từ phía sau, “Hôm nay em muốn đi đâu chơi?”

“Đâu cũng được, chúng ta có thể cưỡi xe đạp đi chơi xuân…”

“Vào ngày này hả? Không sợ gió thổi em bay luôn à.” Khâu Thiên cười nhạo, “Hôm qua về trễ lắm, em cứ nghĩ đi, anh ngủ một lát.”

“Ừm! Vậy anh ngủ đi! Chúng ta ở nhà luôn cũng được, trước đây cuối tuần nào em cũng nằm ở nhà cả ngày.”

“Nằm một ngày luôn sao?” Khâu Thiên siết chặt cánh tay, “Em nghĩ anh với em nằm đây một ngày đêm thì ngủ được à?”

Giọng anh trầm trầm, mặt Kim Đa Bảo vốn đã đỏ, bây giờ càng đỏ hơn, cô lấy chăn che nửa mặt lại, “Vậy anh về nhà ngủ đi.”

“Anh cảm thấy nếu về nhà thật sẽ làm em mất hứng.” Khâu Thiên buông cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô, “Được rồi, mỗi người ngủ một bên, ngủ thôi.”

Đưa lưng vào nhau như thế, hơi thở xâm lược xa lạ đã biến mất hoàn toàn. Qủa thật như vậy có thể ngủ thoải mái hơn, nhưng Kim Đa Bảo vẫn còn khá hưng phấn, cô nhìn Khâu Thiên ngủ ngon, nhịn không được muốn thử làm bạn gái hiền lành một lần, bò khỏi giường, thay đồ làm thức ăn sáng cho anh.

Gọi là làm bữa sáng, nhưng thật ra cũng chỉ là hâm nóng chút sữa, chiên một quả trứng gà, lấy bánh quy trong tủ lạnh bày lên bàn.

Đối với bữa ăn không đủ để lấp bụng này, Khâu Thiên cũng chẳng oán trách một câu, nể tình ăn hết. Với món bánh quy gừng mà Kim Đa Bảo lấy ra khoe, vì cứng đến mức có thể làm gãy răng, nên anh nhúng bánh vào sữa trước, nào ngờ gương mặt vẽ bằng sô cô la bên trên lại bị nóng chảy, kéo thành đường thật dài. Anh nhìn cẩn thận, trêu cô, “Lần đầu anh gặp em, em cũng khóc giống như vầy, thảm vô cùng.”

Kim Đa Bảo cướp lấy miếng bánh quy gừng, cắn mấy cái, không cho anh tiếp tục chế nhạo mình.

Khâu Thiên tốt bụng lấy miếng bánh khác chấm vào sữa. Trong nắng sớm, dáng vẻ yên tĩnh của anh đẹp trai không thể tả, Kim Đa Bảo nhịn không được, hỏi một vấn đề mà cô rất muốn biết, “Lần đầu anh gặp em, khi đó đã thích em sao?”

Thật ra vấn đề này cũng không có ý nghĩa lắm, ngay cả dáng dấp anh thế nào cô còn không nhớ, vậy dựa vào cái gì mà bắt anh cứ phải thích cô. Nhưng khi con gái yêu đương, nhìn chung đều trở nên kì lạ như vậy, cứ mâu thuẫn rồi lại mong chờ.

Khâu Thiên suy nghĩ một chút, “Khi đó à… Không biết.” Anh nói xong, thấy mặt cô dường như có chút thất vọng, bèn nhéo nhéo quai hàm đang bạnh ra của cô, “Nhưng mà bây giờ thích quá chừng.”

A~~~

Kim Đa Bảo hài lòng, tiếp tục ăn miếng bánh quy gừng có gương mặt bị nhúng sữa kia.

————————-

Bót đi giày: 

"SHOE-HELPER_07jpg"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui