Cứ Quyết Định Vậy Nhé



Edit: Blue

"298"

“… Chào buổi sáng.” Kim Đa Bảo cảm thấy mình nên cứng rắn cho anh ta một cái ót, sau đó làm như không nhìn thấy anh ta. Tối hôm qua, để chà sạch dấu tay kia, cô đã phải ngồi giặt ba lô hơn nửa tiếng.

Vừa hơn sáu giờ sáng, tuy người trên tàu điện không ít, nhưng cũng không quá đông đúc chật chội. Dưới cầu vượt có quầy bán bữa sáng, mùi bánh tiêu chiên bay lên cầu, dáng vẻ của Khâu Thiên rất thong thả, nhưng chân dài, sải bước rất lớn, đi theo phía sau Kim Đa Bảo cũng không tốn chút sức, anh ta liếc nhìn chảo dầu bày ven đường, gọi “Này” một tiếng.

Kim Đa Bảo chần chừ quay đầu lại: “Gọi tôi?”

“Cô ăn sáng không?” Khâu Thiên đứng lại.

Kim Đa Bảo cầm điện thoại xem thời gian, “Lát nữa tàu điện sẽ rất đông, phiền toái lắm, đi nhanh thôi.”

Khâu Thiên gật đầu, “Cô đi trước đi, tôi ăn một chút.”

“…” Kim Đa Bảo nắm quai đeo của túi da trên vai, do dự nhìn nhà ga cách đây không xa, không hiểu sao cũng có chút dao động. Bình thường đi đường không cảm thấy đói, nhưng hôm nay bụng lại cứ réo lên như vậy.

Cô bỏ qua sự đấu tranh cuối cùng, quay đầu chạy tới trước quầy hàng. Cô cố tình tránh Khâu Thiên, ngồi sang bàn bên kia chung với người khác, “Ông chủ, một bánh tiêu một đậu hủ, cảm ơn.”

Giọng nói của cô vùi trong tiếng xe cộ ầm ĩ, đang muốn lấy hơi tiếp tục gọi một tiếng, Khâu Thiên đã bưng sữa đậu nành và bánh quẩy bước tới trước mặt cô: “Ăn gì?”

Người đàn ông ngồi đối diện Kim Đa Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, bỗng đẩy nhanh tốc độ ăn bánh bao.

“Đậu hủ.” Kim Đa Bảo đáp.

Lúc Khâu Thiên xoay người quay lại, người đàn ông ăn bánh bao kia đã ôm túi công văn rời đi, vị trí đối diện Kim Đa Bảo cũng bị bỏ trống. Khâu Thiên lôi ba lô màu đen đặt trên bàn vừa nãy của mình sang đây, ngồi phần bên kia chung bàn với Kim Đa Bảo. Anh ta chuyên tâm uống sữa đậu nành, ngẩng đầu ăn bánh quẩy. Cách ăn của anh ta không có vẻ thô lỗ, nhưng tốc độ tiêu diệt thức ăn lại rất nhanh, ngồi cùng bàn ăn với anh làm người ta cảm thấy áp lực hơn mười phần, chỉ sợ ngay cả một mẩu bánh cũng không ăn được.

Bữa ăn như cuộc chạy đua cuối cùng cũng kết thúc, Khâu Thiên vác ba lô đứng dậy, gọi cô cùng đi, Kim Đa Bảo cúi đầu vuốt vuốt ngực, khó khăn nấc cục một cái. Lần này đổi lại là cô đi phía sau, gần như cô phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp bước chân của Khâu Thiên, đang nghĩ ngợi tại sao mình không đi một mình mà phải đuổi theo anh ta, Khâu Thiên bỗng đột ngột dừng lại, quan sát cô từ đầu đến chân, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ốc tiêu chân ngắn.”

“!!!” Kim Đa Bảo có chút tức giận, cô và anh ta rất thân sao? Dựa vào cái gì mà nói cô như vậy?

“Sắp tắt đường rồi, đi nhanh thôi.”

Lời này lại hấp dẫn lực chú ý của Kim Đa Bảo, làm cô không còn tâm trạng để tức giận với anh ta nữa, chân bước nhanh hơn. Đáng tiếc vẫn bị trễ một chút, rào chắn đã nâng lên, bọn họ chỉ có thể theo biển người chậm rãi di chuyển, dù muốn chạy nhanh cũng không được.

“Cậu xem, tôi đã nói là đừng nên ăn sáng mà.” Có lẽ bước đi quá buồn chán, Kim Đa Bảo nhịn không được oán trách Khâu Thiên một câu.

Khâu Thiên cúi đầu nhìn cô, “Tôi bảo cô đi trước rồi.”

Qủa thật không sai, nhưng đàn ông như anh ăn uống một mình rồi bỏ mặc tôi thật sự rất tốt sao?

Ngày hôm qua, lúc anh đòi ăn bánh kẹp của tôi cũng không có sắc mặt như bây giờ!

Kim Đa Bảo tức giận, cúi đầu bước đi không nói lời nào. Khâu Thiên bỗng kéo quai túi của cô ra sau một chút, vẻ tức giận trên mặt cô vẫn chưa tan hết, cau mày nhìn anh ta.

Dường như Khâu Thiên cũng rất bực bội, cuối cùng không nhịn được nữa, cũng cau mày nhìn cô.

Hai người tôi trừng anh anh trừng tôi một lúc lâu, Khâu Thiên mới phá vỡ không khí căng thẳng này, “Thực sự cô không biết tôi?”

“Cái gì?”

“Trước đây chúng ta đã gặp nhau, cô không nhớ sao?”

“…” Kim Đa Bảo dùng sức nhìn anh ta một hồi, lời này anh đã từng nói, cô còn tưởng anh bỗng nhớ đến bộ sách võ thuật nào mới nói như vậy, nên vốn không để trong lòng.

“Quên đi.” Khâu Thiên quay đầu, “Cá vàng mắt lồi như cô, trí nhớ chỉ có ba giây.”

Hả? Sao anh ta biết “nghệ danh” của cô là con cá?

Thấy Kim Đa Bảo làm như chưa từng bận tậm chuyện hai người đã gặp nhau hay chưa, hơn nữa còn đang có vẻ thất thần, Khâu Thiên liền cảm thấy vô lực.

“Chúng ta gặp nhau ở đâu?” Kim Đa Bảo rốt cuộc quay lại vấn đề chính.

Ban đầu Khâu Thiên vốn nghĩ đây là một chuyện rất thú vị, nhưng bây giờ, khi Kim Đa Bảo không nhớ được chút gì, còn hỏi anh trắng trợn như vậy, bảo anh sao không tức giận được chứ. Anh hừ lạnh một tiếng, “Không nói cô biết.”

“Vậy à.” Kim Đa Bảo tiếp tục bước đi.

Không tò mò chút nào sao? Không nói cô nghe thì cô không hỏi hả? Này?!

Đi qua con đường quanh co, cuối cùng cũng tới được khu đợi xe, nhìn trước nhìn sau thấy toàn là người, Kim Đa Bảo khóc không ra nước mắt, lát nữa thức ăn sáng trong bụng có bị ép nhồi ra ngoài không nhỉ? Nếu thật sự chen chúc đến mức ói ra, cô nhất định sẽ ói về phía Khâu Thiên, việc hôm nay đều là tại anh ta!

Lúc xe tới thì đã đông nghịt người, khi cửa xe vừa mở ra, người phía sau đẩy tới, bọn Kim Đa Bảo cũng bị đẩy theo, sau đó như bầy chuột đất siết tay để cố đứng thật vững. Mãi đến khi cửa xe đóng lại, bắt đầu chuyển động, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể.

Nhưng vừa thả lỏng lại phát hiện vấn đề khác, phía trước cô có một người đàn ông đang vung tay ra sau, mà cùi chỏ người đàn ông kia, đang đụng vào… ngực của cô.

Tuy cô hay bị mẹ mắng là bàn ủi, nhưng thật ra cũng không phẳng như vậy, cũng còn chút cảm giác sinh động.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, tay kia của đối phương đang cầm điện thoại lướt weibo, không biết có phải thực sự không có cảm giác gì hay không. Cô muốn lui ra sau một chút, nhưng không thể lui được nữa.

Cô theo bản năng nghiêng đầu sang hướng khác nhìn Khâu Thiên, thấy Khâu Thiên chẳng biết từ khi nào đã đeo tai nghe lên.

Thật thần kì, chen lấn như vậy mà anh còn có thể vươn tay tìm tai nghe sao?

Khâu Thiên cảm nhận được ánh mắt của cô, quay sang nhìn, “Sao vậy?”

Còn sao vậy… anh nghe được sao… Dù anh có nghe được, tôi cũng không biết xấu hổ mà nói ra à!

Thấy gương mặt cô ngượng nghịu nóng nảy, Khâu Thiên giơ tay tháo tai nghe ra, hoài nghi nhìn cô như trước, sau đó vươn cánh tay dài, chộp lên vai cô, xoay người cô sang phía này, rồi trực tiếp đưa tới trước người mình. Người xung quanh bị đụng phải chỉ có thể dùng ánh mắt để “xoa bóp” cái ót Kim Đa Bảo một chút, bởi mặt cô đã đập thẳng vào ngực Khâu Thiên.

Động tác liên tiếp làm Kim Đa Bảo có chút mờ mịt, lúc hoàn hồn thì đã dựa sát vào người Khâu Thiên từ lúc nào. Người xung quanh tầng tầng lớp lớp, cô không thể động đậy được, nên chỉ có thể cố đứng thật đàng hoàng, toàn thân cứng ngắc, mặt bắt đầu đỏ lên.

Xe đến trạm rồi lại khởi động, do quán tính nên người trên xe bắt đầu nghiêng trái nghiêng phải, không có tay vịn để đỡ, Kim Đa Bảo theo bản năm tóm lấy lớp áo trên eo Khâu Thiên, sau đó rút tay về thật nhanh, nhưng vừa rút tay thì người lại nghiêng ngã, cô đành tiếp tục nắm chặt lớp áo vừa nãy, mãi đến khi xe ổn định mới có thể buông tay ra.

Khâu Thiên không nói gì, chỉ đợi đến khi cô đứng vững mới dùng tay vuốt áo, một bên áo đã bị cô nắm nhăn nhúm.

“Cậu có đổi chuyến không?” Kim Đa Bảo ngẩng đầu hỏi anh, kết quả lại phát hiện bởi vì đứng quá gần, nên chỉ cần ngẩng đầu là sẽ đụng vào cằm anh, nên vội vàng cúi đầu xuống.

Tuy trong xe nhiều người, nhưng cũng không ồn ào ẫm ĩ, Khâu Thiên nghe thấy rất rõ, đáp, “Qua hai trạm nữa mới đổi.”

“Thật khéo quá, tôi cũng vậy.”

“Qua hai trạm nữa không phải là trạm cuối rồi sao? Cũng phải đổi thôi.”

“Cậu nói rất có lí.”

Khâu Thiên phát hiện tai Kim Đa Bảo hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn một chút, mặt cô hình như cũng khá đỏ, anh vốn nghĩ do xe chật chội, nhưng bây giờ nhìn cô, nhớ lại giọng nói không bình thường lúc nãy của cô, giống như… đang xấu hổ?

Thật thú vị, cô nàng đang xấu hổ.

Anh cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô, “Cô ráng nhịn một chút, lát đổi chuyến sẽ có thời gian tìm WC.”

Kim Đa Bảo mờ mịt nhìn anh ta, gương mặt đỏ trắng đan xen, vậy là vừa nãy cô nhìn anh nhờ giúp đỡ, anh lại cho rằng cô đang mắc vệ sinh?

Ha ha.

Đổi chuyến ở đầu trạm khác, Kim Đa Bảo rất may mắn tìm được một chỗ ngồi, Khâu Thiên đứng ở vị trí trước mặt cô, dáng vẻ như người bảo vệ, làm Kim Đa Bảo vừa xui xẻo chen lấn trong dòng người cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Nhưng lại nói tiếp, nếu như không dừng lại ăn sáng, cô cũng sẽ không cần chen lấn khó khăn như vậy.

Lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại di động bỗng vang lên, người gọi là Tiểu Vân. Vừa nhấc máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng hét thảm thiết, Tiểu Vân không ngừng chất vấn Kim Đa Bảo, “Bảo ơi, có phải cậu đem ổ khóa đi rồi không?”

“Hả?”

Hai ngày trước khóa cửa gỗ trong nhà cô bị hỏng, bọn cô cũng không tìm người sửa, bên ngoài cửa gỗ còn một lớp cửa sắt có thể khóa lại, nên bọn cô chỉ mua một ổ khóa lớn hơn, ngủ thì khóa bên trong, ra đường thì khóa bên ngoài, dù sao cũng còn một lớp cửa sắt bảo vệ, cảm giác khá an toàn.

“Không phải chứ, cậu mau nhìn thử xem, có thấy ổ khóa không?”

“Ổ khóa…” Kim Đa Bảo nghiêm túc nhớ lại chuyện lúc sáng sớm, cô mở khóa, lấy xuống, kéo cửa ra, thấy Khâu Thiên, Khâu Thiên chào cô, cô bước ra ngoài chào lại một tiếng, sau đó cầm ổ khóa… bỏ vào túi xách?

Kéo túi da trên vai xuống, đưa tay sờ một cái, quả nhiên có một ổ khóa cứng ngắc lạnh như băng đang nằm trong đó, lấy ra nhìn thử, chìa khóa vẫn còn nằm trong ổ.

“Ổ khóa trong túi xách.” Kim Đa Bảo không ngờ mình có thể làm chuyện không có đầu óc như vậy, cô uể oải xin lỗi, “Cậu hỏi dì nhà đối diện cho chúng ta mượn ổ khóa dùng tạm được không, tối tớ sẽ đem ổ khóa về…”

Cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn Khâu Thiên một chút, hình như anh ta đang nhìn đường, chỉ là khi cô ngẩng đầu, anh ta cũng cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó, rất không nể tình cười ha ha một tiếng.

Sau ngày hôm đó, Kim Đa Bảo cũng không nhìn thấy Khâu Thiên nữa, cô đã biết anh là cầu thủ chuyên nghiệp, nên có lẽ bình thường bề bộn rất nhiều việc.

Tiểu Vân đang ngồi trên ghế san lon xem phim trên ti vi, lúc đến đoạn quảng cáo, chuyển sang kênh thể thao thì đúng lúc đang có một trận thi đấu bóng đá, cô thấy trong đó có một đội tên là Cổ Quế, xem thêm vài giây, chợt nghe thấy bình luận viên phân tích tình hình hai đội, lại xem thêm chút nữa, không ngờ bình luận viên đã bắt đầu giới thiệu thành viên mới của đội Cổ Quế —— Khâu Thiên.

“Dù tuyển thủ Khâu Thiên mới hai mươi tuổi, nhưng sự tỉnh táo và vững chắc đã rất có phong thái của một thủ lĩnh, đây là trận thi đấu đầu tiên cho câu lạc bộ mới, cũng là trận đấu đầu tiên sau ba tháng cấm thi. Chúng ta cũng đã nói qua, anh ấy chỉ mới hai mươi tuổi, đôi lúc tính tình cũng còn chút nóng nẩy, trong trận đấu trước, vì bất mãn với cách xử phạt của trọng tài, nên anh ta đã nhổ nước bọt vào mặt trọng tài, sau đó nhận thẻ đỏ, bị cấm thi đấu ba tháng…”

“Phụt, ha ha ha ha ——” Kim Đa Bảo nghe bình luận viên nói như thế thì cười lăn trên ghế sa lon.

Tiểu Vân đang gặm táo, không hiểu gì nhìn cô, nhổ nước bọt vào mặt trọng tài, buồn cười như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui