Cứ Quyết Định Vậy Nhé



Edit: Blue

"228"

Bởi vì nhìn Kim Đa Bảo rất vui vẻ, nên Tiểu Vân cũng không hối cô phải chuyển về kênh phim truyền hình, cùng cô nàng kia mơ mơ màng màng xem đá bóng.

“Người này ở nhà đối diện đó.” Kim Đa Bảo nhìn những cầu thủ đang bước ra sân trên ti vi, chỉ vào Khâu Thiên, nói với Tiểu Vân, “Khâu Thiên.”

Cầu thủ qua lại, màn ảnh lại dời tới dời lui, Tiểu Vân không xác định được, bèn hỏi, “Cái người tết đuôi sam ấy hả?”

“Không đúng không đúng.” Kim Đa Bảo đạp dép, bước đến trước ti vi, ngón tay đâm vào gương mặt hiện trên ti vi của Khâu Thiên, “Người này này.”

Tiểu Vân nghiêm túc nhìn một hồi, cầm nửa quả táo huơ huơ trước mặt, “Mẹ tôi ơi, đẹp trai quá vậy! Bây giờ tuyển vận động viên đều phải nhìn mặt sao!”

Kim Đa Bảo bỗng có một cảm giác vinh quang rất đáng kiêu ngạo, đây là người đầu tiên có thể xuất hiện trên ti vi mà cô quen biết, nhưng bọn họ có tính là quen biết không nhỉ? Ừm, cũng có đấy, bọn họ đã cùng nhau ăn sáng ở ven đường mà.

Mỗi buổi đêm khuya khoắt, cô đều nằm vắt trán suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn nghĩ không ra mình đã gặp anh ta khi nào, dường như việc này đã trở thành nhiệm vụ nho nhỏ trước lúc đi ngủ của cô.

Hôm nay đã nghĩ ra chưa? Chưa.

Vậy đi ngủ chứ? Cũng được.

Trong lúc cô ngẩn người, trận đấu đã bắt đầu, cô đi về phía sô pha, Tiên Vân bỗng cùng bình luận viên trên ti vi hô to một tiếng: “Sút đi!”

Kim Đa Bảo vội quay đầu lại, trong TV bắt đầu vang lên tiếng reo hò không ngớt của khán giả, màn ảnh chiếu về phía Khâu Thiên, ba bốn đồng đội đang nhảy cẫng lên người anh, hình ảnh chiếu lại cảnh mấy giây trước, sau khi phát bóng ở giữa sân không lâu, hầu như mọi người còn chưa tiến vào trận đấu, Khâu Thiên đã nhận được bóng của đồng đội phía sau, tiếp đó lập tức tấn công, một cú sút hoàn hảo mở màn tỉ số!

Cú sút này được phát lại ba lần, quay lại cảnh đồng đội trên sân reo hò, các đấu thủ vẫn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, huấn luyện viên đứng bên đây không ngừng vỗ tay hò hét, gọi các cầu thủ mau chóng cản bóng.

Tâm trạng của bình luận viên rất kích động, không ngừng lập lại câu “Thật không thể tin được!”, lúc này chỉ mới cách thời điểm bắt đầu trận đấu hơn một phút, “Đây là trận đấu đầu tiên sau khoảng thời gian cấm thi đấu của Khâu Thiên, anh đã dùng cú sút tuyệt vời này tỏ lòng biết ơn đến huấn luyện viên mới của mình.”

“Trước kia Khâu Thiên chỉ đá ở vị trí sau sân, nhưng trong trận đấu này, huấn luyện viên Lý Lập Quần của đội Cổ Quế đã điều anh đến vị trí giữa sân. Có thể nói vị trí này chính là điểm mấu chốt, phải phối hợp liên tiếp trước sau. Có thể thấy Lý Lập Quần rất coi trọng cầu thủ mới trẻ tuổi này. Wow, cú sút vừa nãy, nhất định sẽ ghi vào lịch sử bóng đá Trung Quốc chúng ta, quá đẹp…”

Hai cô gái hoàn toàn không hiểu về bóng đá cùng ngồi nghe bình luận viên nói liên hồi, xem đến nửa trận đấu, Tiểu Vân đã có chút mệt, ngáp không ngừng. Cô nàng không muốn làm phiền Kim Đa Bảo, nên nói mình mệt rồi trở về phòng chơi điện thoại di động.

Kim Đa Bảo giảm âm lượng TV, tắt đèn phòng khách, cố gắng không quấy rầy Tiểu Vân trong phòng. Sau đó cũng không biết mình đang kích động vì cái gì, ôm gối khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, nhìn màn hình không chớp mắt.

Cú sút mở màn kia cho đội Cổ Quế một sự cổ vũ rất lớn, mãi đến khi trận đấu kết thúc, đội Cổ Quế đều trong trạng thái tấn công, Khâu Thiên chỉ ghi một bàn, nhưng hai bàn thắng của đồng đội lúc sau đều có công kiến tạo của anh, trận đấu này kết thúc với tỉ số 3:1, lúc bấy giờ, Kim Đa Bảo vẫn luôn căng thẳng mới cảm thấy hơi mệt một chút. Lúc cô muốn đứng dậy tắt TV, trên TV lại tiến hành phỏng vấn, đối tượng phỏng vấn là đội trưởng đội Cổ Quế, đang nói chuyện, Khâu Thiên từ bên cạnh bọn họ đi lướt qua, anh bị ký giả giữ lại, hỏi cảm giác khi đá trong trận này thế nào, Khâu Thiên nhìn thoáng qua camera, nở nụ cười, “Cũng không tệ lắm.” Nói xong cũng không ngừng lại lâu, anh gật đầu chào đội trưởng rồi rời đi ngay.

Tim Kim Đa Bảo bỗng đập lệch một nhịp, dáng vẻ như vô số em gái mê muội khi đứng trước thần tượng của mình, cảm thấy nụ cười kia của Khâu Thiên giống như đang dành cho cô. Lại nhớ tới một chuyện, lúc bình thường nói chuyện với cô, Khâu Thiên cũng từng cười với cô như thế… A a a a a, sao bình thường cô đều thấy tên nhóc kia không vừa mắt, mà bây giờ lên TV lại đẹp trai như vậy!

Hôm nay đã nghĩ ra mình từng gặp Khâu Thiên khi nào chưa?

Chậc, không quan tâm nữa!

Trong phòng thay quần áo, các đội viên đang cười nói rôm rả. Mặc dù đã là cuối thu, nhưng các chàng trai trẻ tuổi đều cởi trần, ngồi trên băng ghế dài đấu võ mồm với nhau. Trận đấu trong vòng này lập được chiến tích quá tốt, ai nấy đều bàn bạc xem, lát sẽ đến đâu uống một chén.

“Đã đông đủ hết chưa?” Lý Lập Quần vào phòng vỗ tay một cái, “Mau ăn mặc chỉnh tề vào, lát nữa giám đốc sẽ đến đây thăm các cậu.”

Phòng thay quần áo toàn mùi mồ hôi rất khó ngửi, các đội viên mặc xong quần áo, cố gắng nghiêm túc một chút, đợi giám đốc câu lạc bộ bước vào. Ông bắt tay từng người, sau đó tùy trường hợp mà khen thưởng đôi câu.

“Khâu Thiên, quả nhiên không nhìn lầm cậu, đá không tệ, không tệ, tiếp tục cố gắng nhé!” Giám đốc nắm tay Khâu Thiên, dùng sức vỗ hai cái, ông không muốn tạo cho anh nhiều áp lực, nên chỉ khen vài câu rồi đến nói chuyện với đội trưởng.

Tắm rửa qua loa xong còn có buổi họp báo, Khâu Thiên không có tinh thần lắm, nên chỉ lướt qua sân khấu rồi trở về khách sạn ngủ. Trận này anh đá mệt muốn chết, hầu như phải chạy không ngừng, chiến thuật mà huấn luyện viên bố trí có yêu cầu rất cao với các vị trí giữa sân, anh mới đá xong một trận, mà có cảm giác như mất nửa cái mạng.

Vừa nằm xuống, Vương Hi Lâm đã gọi đến bảo anh có ra không, Khâu Thiên ôm chăn nằm sấp, “Mấy người chơi đi, tôi muốn ngủ.”

Vương Hi Lâm lại nói thêm hai câu, thấy anh thật sự không muốn đi, đành cúp điện thoại.

Kết quả một giờ sau, điện thoại Khâu Thiên lại bắt đầu đổ chuông, anh thấy là Vương Hi Lâm liền trực tiếp tắt máy, không ngờ tên gia hỏa kia vẫn kiên nhẫn gửi cho anh một video, bên trong toàn là các cô gái nhảy múa trong hộp đêm, còn kèm theo tiếng nói lúc lớn lúc nhỏ của anh ta, “Thật sự không tới hả?”

Khâu Thiên mắt nhắm mắt mở trả lời: “Không tới.”

Hôm sau tỉnh dậy, anh lại thấy mình cư xử như vậy không đúng lắm, có lẽ nên mời Vương Hi Lâm ăn một bữa. Buổi trưa đi máy bay trở về, huấn luyện viên tập hợp mọi người lại, dặn dò thời gian tập huấn tiếp theo, sau đó cho phép bọn họ được về nhà nghỉ ngơi ba ngày.

Lúc này tinh thần Khâu Thiên đã khá hơn, anh bèn mời Vương Hi Lâm đi uống rượu, nhưng mặt Vương Hi Lâm lại có vẻ mệt mỏi, lắc đầu, “Tôi muốn tìm bạn gái.”

Tìm bạn gái liên quan đến uống rượu sao?

“Vậy à.” Không muốn đi càng tốt, Khâu Thiên vẫy vẫy tay, kéo hành lý đón xe về nhà.

Lúc lên lầu, anh vô thức liếc nhìn cửa nhà đối diện, bên trong cửa sắt có một ổ khóa màu vàng rất lớn, chính là chiếc ổ khóa mà Kim Đa Bảo đã lấy từ trong túi ra lúc trước. Anh lại có chút buồn cười, nhìn ổ khóa mấy giây, sau đó gõ cửa nhà mình. Nửa ngày không có ai trả lời, anh nhíu mày, đều không có ở nhà sao?

Do thói quen không mang theo chìa khóa, Khâu Thiên buồn bực gọi điện cho ba mình, “Thứ bảy mà, sao mọi người không ở nhà thế?”

“Mẹ con đi mua sườn cho con rồi, ba đang ở sân tập, con qua đây chơi một chút đi.” Giọng ba Khâu rất lớn, chắc là đứng trong sân tập nên không nghe rõ.

Khâu Thiên “Dạ” một tiếng, kéo chiếc va li màu bạc đi xuống lầu, lúc đi tới sân tập thì thấy ba Khâu đang hướng dẫn một học sinh đá bóng trên sân cỏ, đây là cảnh mà anh đã nhìn quen từ nhỏ, khi còn nhỏ, mỗi lần ba Khâu dạy đá bóng đều dắt anh theo, sau đó sửa đúng tư thế cho anh, cùng anh đá bóng và luyện bóng.

Đi tới bên cạnh ba Khâu, vài nam sinh đã xem trận đấu hôm qua liền lại gần gọi “Anh Thiên”. Thật ra tuổi của Khâu Thiên chưa chắc đã lớn hơn bọn họ, nhưng trận anh đá đã khiến bọn họ khâm phục.

“Anh Thiên, trái bóng hôm qua anh đã đá thế nào vậy? Tới bốn mươi mét lận đó! Làm sao để có được sức lớn như thế?”

“Về bú sữa nhiều một chút là được.” Khâu Thiên thuận miệng nói giỡn.

“Anh Thiên, anh…”

Ba Khâu kéo hành lý của anh sang bên cạnh thùng nước uống, lúc trở về thì thấy học trò đang vây xung quanh Khâu Thiên, tỏ vẻ sùng bái líu ríu không ngừng, ông vui vẻ vỗ vai con trai, “Mệt không, không mệt thì đá với bọn nó một chút đi.”

Khâu Thiên không có ý kiến, gật đầu: “Dạ được.”

Hôm qua thi đấu cực lực làm cơ thể anh hôm nay có chút mệt mỏi. Vì vậy chạy không tích cực lắm, miễn cưỡng chơi đùa với các học sinh. Nhưng mỗi khi anh lướt qua các học sinh kia, cơ thể lại giống như được uống thuốc tăng lực, làm anh không thể đá qua loa nữa, đá hơn nửa tiếng đã ra một thân mồ hôi.

Lúc chạy đến biên gần khung thành nhặt banh, anh bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa. Sợ lại nhận nhầm người, anh híp mắt nhìn một lúc lâu, sau khi xác định, liền ôm bóng nhặt về, ném cho các học sinh bên trong sân, “Đổi người nhé, tôi nghỉ một chút.”

Đi làm suốt một tuần, Kim Đa Bảo vốn muốn ở nhà nằm ngửa, cô lười đến mức chẳng muốn nhấc một đầu ngón tay. Nhưng Tiểu Vân lại một mực ngồi lảm nhảm bên tai cô, “Thu thiên bất giảm phì, đông thiên nhất thân phiêu, xuân thiên lai bất cập, hạ thiên đồ thương bi*!”

(Mùa thu không giảm béo, mùa đông mỡ độn khắp người, nếu mùa xuân giảm không kịp, mùa hè sẽ rất đau khổ!)

Nếu loại văn chương xoàng xĩnh này gửi vào tòa soạn của cô, nhất định sẽ bị trả từ vòng gửi xe.

Kim Đa Bảo yên lặng nhổ một ngụm, nhưng sau đó vẫn thay quần áo vận động, cùng Tiểu Vân ra khỏi nhà, chạy bộ trong sân tập. Cô nhìn động tác làm nóng ngươi kì lạ của Tiểu Vân, vừa ép chân vừa duỗi cơ. Cô vuốt vuốt cánh tay lạnh cóng đến nổi da gà của mình, đẩy cô nàng, “Chạy thôi.”

Rõ ràng người muốn ra ngoài chạy bộ là Tiểu Vân, kết quả mới chạy một vòng, con bé kia đã bắt đầu làm chó giả chết, chạy hai bước lại đi bộ nửa vòng, bám chặt trên người Kim Đa Bảo, động một chút cũng không muốn động.

Trời đã hơi tối, ánh đèn nhàn nhạt sáng lên, Kim Đa Bảo vỗ vỗ lưng Tiểu Vân, “Chúng ta chạy thêm một vòng nữa, chạy xong thì đi ăn cơm.”

“Được được, đi ăn đi.” Tiểu Vân thở hổn hển, xoa xoa cái bụng, “Cậu chạy trước đi, dẫn tớ theo sau.”

“Cũng được, cậu ráng theo kịp nha.” Kim Đa Bảo vừa chạy vừa quay đầu dặn Tiểu Vân, “Điều chỉnh hô hấp, cố nghĩ đến chiếc váy cậu mới mua trong tủ quần áo ấy, cố gắng lên, cố gắng lên!”

Cứ như thế dẫn cô nàng chạy nửa vòng, bỗng nhiên không nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau nữa, Kim Đa Bảo đưa hai tay ra phía sau, ngoắc ngoắc gọi, “Mau theo tớ!”

Bàn tay sau lưng cô bị người khác nắm lấy, cô tưởng Tiểu Vân ăn vạ đòi cô kéo đi, nên liền nắm chặt lấy, nhưng vừa chạy hai bước đã cảm thấy không đúng, sao bước chân Tiểu Vân lại có cảm giác thoải mái thế nhỉ? Hơn nữa bàn tay này, hình như hơi lớn một chút.

Cô nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy người nắm lấy tay cô phía sau là Khâu Thiên, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui