Cự Tuyệt Kịch Bản Lưu Đày Ta Từ Hôn Chăm Lo Làm Ruộng


Lúc này, nhìn thấy miếng ngọc bội mà Đào Tiêu Nguyên lấy ra, Ôn Thanh Hành đã rất rất nóng lòng.

Đây, chính là không gian ngọc bội của Đào Tiêu Nguyên! Sau này chính là của nàng ta!
Có không gian ngọc bội này, như vậy, cho dù là bị lưu đày, cho dù gặp phải bất kỳ khó khăn trắc trở gì, nàng ta cũng đều không sợ!
Không gian trong tay, thiên hạ này là của ta!!!
Nhìn miếng ngọc bội này, Ôn Thanh Hành kích động muốn nhảy dựng lên.

Thấy Đào Tiêu Nguyên muốn trả lại miếng ngọc bội, trong lòng Ôn Thanh Hành vô cùng vui mừng, nóng lòng.

Hôm nay đồng ý cùng Uông Chấn Kỳ đến đây, chính là vì miếng ngọc bội.


Nếu không phải vậy, Ôn Thanh Hành sẽ không đến cái nơi thôn quê nghèo túng kia.

Đương nhiên, Uông Chấn Kỳ đã có lòng, thân phận của nàng ta hiện tại khá nhạy cảm, vẫn nên không lên tiếng thì hơn.

Thế nhưng, đợi mãi mà không thấy Uông Chấn Kỳ đưa tay nhận ngọc bội, Ôn Thanh Hành có chút bất ngờ, quay đầu, khẽ ngước mắt nhìn Uông Chấn Kỳ.

Chờ đến khi chú ý tới vẻ mặt không cam lòng trong mắt Uông Chấn Kỳ, biết tính gia trưởng của Uông Chấn Kỳ lại nổi lên, Ôn Thanh Hành thầm khinh thường, nhưng vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Uông Chấn Kỳ.

Cái vuốt ve này của Ôn Thanh Hành, khiến Uông Chấn Kỳ toàn thân như bị điện giật, nổi hết da gà, cũng hoàn hồn lại.


Vị trí này trên cánh tay hắn rất đặc biệt, chỉ khi Ôn Thanh Hành vuốt ve mới có cảm giác khác thường, khiến Uông Chấn Kỳ trong lòng, nhất thời trở nên ngứa ngáy, cũng hoàn toàn nghiêng về phía Ôn Thanh Hành, càng ngày càng không vừa mắt Đào Tiêu Nguyên như bà chằn lửa.

Ừm, so sánh ra, quả nhiên vẫn là Ôn Thanh Hành biết lạnh biết nóng biết điều hơn!
Lấy từ trong tay áo ra đôi hoa tai, Uông Chấn Kỳ trực tiếp đưa cho Đào Tiêu Nguyên, chuẩn bị kết thúc vở kịch hôn nhân lần này.

Còn miếng ngọc bội trong tay Đào Tiêu Nguyên, đã bị Ôn Thanh Hành trực tiếp cầm lấy.

Nàng cũng chẳng bận tâm lắm, muốn đưa thì đưa.

Tuy nhiên, nhìn thấy phản ứng của Ôn Thanh Hành, Đào Tiểu Thiên vẫn âm thầm cười lạnh trong lòng.

Rõ ràng là ả ta tưởng miếng ngọc bội này là thần khí không gian! Coi nó như bảo bối để gian lận khi bị đày đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận