“Nàng!” Hắn có chút khó chịu, đã mười ngày bọn họ không gặp nhau rồi, hắn cũng đã có mười sáu ngày chưa chạm vào nàng, hắn yêu Liễu Tịch Nguyệt, không có nghĩa là hắn không thích nàng, không muốn gần gũi nàng.
Hôm nay, hắn đã chủ động đến, cũng không nhắc lại những việc ngỗ nghịch nàng đã làm vào ngày hôm đó, nàng cũng nên hiểu mới đúng.
Bây giờ, nàng lại cự tuyệt hắn? Hắn là phu quân nàng, là trời của nàng, hắn ở nơi này của nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vậy mà nàng dám từ chối hắn?
Đột nhiên hắn kéo tay nàng, ôm chặt lấy nàng cường hôn, nàng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi gông xiềng của hắn, hắn giữ đầu nàng lại không cho nàng cử động, nàng chỉ có thể thừa nhận hành động liếm mút của hắn.
Nàng khóc dữ dội hơn cho đến khi nước mắt nước mũi đều dính trên mặt hắn, hắn mới buông môi nàng ra, hắn thấy có chút thất bại nhưng lại không muốn buông tay.
Hắn nhẹ lấy tay lau mũi nàng, lại bị nàng né tránh, “Lục Lang, thiếp là Lý Quỳnh Như, không phải là người khác, nếu Hoàng thượng muốn thì ngài đi tìm người khác đi.” Lý Quỳnh Như chỉ nguyện giao bản thân cho Lục Lang yêu nàng.
Hắn không yêu nàng, Lục Lang yêu nàng … có lẽ chỉ sống ở trong mộng của nàng mà thôi, không yêu mà có tiếp xúc da thịt chỉ khiến nàng cảm thấy buồn nôn.
Hắn dừng lại động tác trên tay, nhìn nàng hồi lâu, giận quá hóa cười, “Hôm nay trẫm muốn sủng hạnh Hoàng hậu, không lẽ Hoàng hậu muốn kháng chỉ?” Nói xong hắn buông nàng ra, “Cởi áo cho trẫm.”
Nàng vẫn đứng ở nơi đó không chịu di chuyển.
“Nàng không muốn nhưng có lẽ người trong cung này lại rất muốn, ta nghĩ, thiếp thân cung nữ của nàng cũng không tệ, gọi là gì nhỉ? Miêu Cúc phải không?” Nàng khiếp sợ nhìn hắn, không ngờ hắn lại uy hiếp nàng?
Hắn ngồi ở mép giường đợi nàng, nhìn nàng do dự đi tới chỗ hắn, dây cung căng cứng trong lòng cuối cùng cũng tạm thời thả lỏng.
Nàng vẫn đoan trang, mỹ lệ như vậy dù cho bây giờ khuôn mặt ấy chỉ toàn là nước mắt, nàng vẫn là tiểu thư khuê các thực sự, không ai biết bên trong tư thái đoan trang này là một thân thể tiêu hồn như thế nào, bộ ngực cao ngất đầy đặn, vòng eo mảnh mai một tay có thể ôm trọn và bờ mông đầy đặn, mỗi lần hắn tiến vào trong cơ thể nàng, tiểu huyệt tràn đầy chất lỏng sẽ quấn chặt lấy hắn… Về mặt tình dục, bọn họ là một đôi trời sinh, luôn phối hợp ăn ý như vậy, sự thỏa mãn mà nàng mang tới cho hắn không một ai có thể làm được, kể cả Liễu Tịch Nguyệt.
Đã hơn nửa tháng hắn chưa chạm vào nàng, hắn nhớ thân thể nàng, cũng nhớ nàng.
Hắn biết nàng rất yêu mình, chỉ cần hắn muốn, nàng sẽ nghĩ mọi biện pháp để thỏa mãn hắn, đặc biệt là khi nữ tử cao quý đoan trang này ngậm lấy long căn của hắn, dùng ánh mắt mê ly nhìn hắn…
Chỉ nghĩ đến đó thôi, dưới thân hắn đã cương lên.
Hắn không hiểu tại sao lại như vậy, mặc dù Liễu Tịch Nguyệt khiến hắn say mê như thiếu niên, nhưng hắn cũng không từ chối những nữ nhân khác, nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, ngay cả nam nhân bình thường cũng sẽ không thể cưỡng lại, huống chi hắn là đế vương.
Nhưng là khi làm với những người khác, họ cho hắn cảm giác mới mẻ, làm với Liễu Tịch Nguyệt lại là cảm giác thành tựu, còn với Quỳnh Như là thỏa mãn, kể cả thể xác và tinh thần đều thỏa mãn.
Hắn thích loại cảm giác thỏa mãn này, khiến hắn hết sức an tâm, giống như chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn chính là đế vương đỉnh thiên lập địa, chỉ cần nàng ở đó, hắn sẽ không sợ gian nan hiểm trở, bởi vì hắn biết, nàng mãi mãi là hậu thuẫn kiên cường của hắn.
Hắn là điểm dựa của nàng, nàng không phải cũng là nơi dừng chân của hắn sao?
Hắn không có cách nào đáp lại tình yêu của nàng, nhưng hắn có thể trao nàng sự tin tưởng và quan tâm.
Nàng là thê tử của hắn, điều này sẽ không bao giờ thay đổi, vì sao nàng mãi không hiểu?
Không những không hiểu, nàng còn muốn cự tuyệt hắn!
Tất cả phẫn nộ và bất an của hắn đều hóa thành dục vọng, rốt cuộc nàng cũng đi đến trước mặt hắn, hắn đã trướng đến sắp nổ tung.
Hắn chịu đựng ý nghĩ muốn ôm lấy nàng, giơ tay lên đợi nàng cởi y phục cho hắn.
Nàng đã kìm lại nước mắt, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem phải làm gì để thoát khỏi thảm cảnh đêm nay, giờ phút này nàng cực kỳ hi vọng có người có thể không quan tâm đến lệnh cấm của nàng tiến vào đưa hắn đi.
Đáng tiếc, mãi đến khi hắn cởi gần hết chỉ còn áo trong và tiết khố, vẫn không có ai tiến vào.
“Nàng muốn dùng miệng nào hầu hạ trẫm, trẫm cho nàng tự chọn.” Giọng hắn bình thản vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Hắn nhục nhã nàng, nhưng nàng không có năng lực phản kháng, nàng cũng không biết nên phản kháng như thế nào, từ trước tới nay nàng chưa từng nghĩ muốn chống lại hắn.
Nhìn nàng quỳ gối trước người hắn nhỏ giọng nức nở, hắn vẫn bất động, hắn biết hôm nay mình làm như thế là quá đáng.
Song do nàng bức hắn, hắn chưa từng nghĩ sẽ đối xử như vậy với nàng.
Hắn kéo nàng lên để nàng ngồi trên đùi mình, nàng cảm nhận được thứ đang cương cứng chọc vào dưới thân cho nên bất an nhích tới nhích lui.
Hắn rên thành tiếng rồi quát: “Đừng cử động.”
Hắn lấy tay áo lau nước mắt trên mặt nàng, “Quỳnh nhi, chúng ta kết tóc đã mười ba năm, cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, tình cảm của trẫm đối với nàng cực kỳ sâu đậm.
Trước giờ trẫm chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương nàng, trước kia không có, hiện tại và tương lai cũng sẽ không.
Những gì nàng làm cho trẫm, trẫm đều thấy hết, sao trẫm có thể nhẫn tâm tổn thương nàng? Hôm nay trẫm nói với nàng những điều này, chỉ muốn nàng hiểu vị trí của Liễu Tịch Nguyệt ở trong lòng trẫm, mặc kệ sau này phát sinh cái gì nàng luôn là người trẫm tin tưởng nhất.
Giữa trẫm và nàng không có bí mật gì, trẫm cũng sẽ không lừa nàng.”
Hắn nói với nàng, tình cảm của bọn họ rất sâu đậm nhưng không phải là loại tình cảm giữa những người yêu nhau, mà giống như minh quân và trung thần, chỉ là minh quân lại có dục vọng với trung thần mà vừa khéo trung thần cũng yêu minh quân mà thôi, mặt khác, hắn đối tốt với nàng, sự quan tâm và tin tưởng của hắn đối với nàng, cũng không hề khác biệt với quan hệ quân thần.
Nàng cam tâm tình nguyện vì hắn mạo hiểm, vì hắn tính kế phụ thân của mình, cho dù đó là vì nàng tin hắn là minh quân, nhưng sâu bên trong nàng không muốn mối quan hệ quân thần này… Thật nực cười, nàng yêu hắn, có lẽ trong mắt hắn đây cũng chỉ là biểu hiện của sự tận tâm mà thôi.
Nàng vì hắn trả giá mọi thứ, chẳng qua cũng chỉ là một thần tử có năng lực thôi.
Nếu có một ngày, nàng không còn năng lực ấy, tình cảm của hắn đối với nàng, sẽ còn sâu đậm sao? Ngay cả những thần tử trung thành nhất đến một ngày nào đó cũng sẽ già cõi vô năng, đành từ quan nhường chỗ cho hiền tài trẻ tuổi.
Mà đến một ngày kia, có lẽ nàng cũng chỉ có thể sống trong cung điện lạnh băng như lãnh cung, thỉnh thoảng nhớ tới hắn sẽ đến thăm hỏi quan tâm.
Giờ khắc này nàng thật sự ghen ghét với Liễu Tịch Nguyệt, cái gì nàng ấy cũng không cần làm, chỉ cần tình cờ gặp gỡ, đã có được tình yêu của hắn.
Tình yêu, mười ba năm nay nàng đều cho rằng đó là thứ thuộc về mình, thì ra nó lại xa xôi không thể với tới như thế… Nàng nên làm gì bây giờ? Nàng không biết nữa, một khắc khi nàng yêu hắn, nàng đã lựa chọn con đường cho bản thân, nàng chưa từng nghĩ tới cuối con đường này người hắn yêu là người khác, điều hắn muốn là nàng bảo vệ người hắn yêu.
Nam nhân mà nàng yêu nhiều năm nay, cho nàng nhiều ký ức tốt đẹp như vậy, cuối cùng lại không phải phu quân của nàng…
Nếu lúc trước không rơi vào nụ cười ôn nhu của hắn, liệu hôm nay nàng có thể bớt đau buồn hay không? Nhưng nếu nàng không yêu hắn, làm sao nàng biết rằng yêu một người là cam tâm tình nguyện trả giá vì họ, chỉ vì muốn thỏa mãn hắn?
“Thứ cho Quỳnh Như đêm nay không có cách nào hầu hạ Hoàng thượng, xin Hoàng thượng đừng làm thiếp khó xử.” Nàng nhỏ giọng nức nở, nàng không thể khống chế tình cảm của bản thân, nàng không có cách nào ngừng yêu hắn, nhưng nàng cũng không muốn ngay cả thân thể của mình cũng không khống chế được.
Nàng không thể tưởng tượng được cảm giác trống trải và đau đớn khi được hắn đưa lên đến đỉnh điểm sau khi biết rằng hắn không yêu mình.
Nàng là hoàng hậu nhưng thật ra cũng chỉ là đối tượng để hắn phát tiết mà thôi.
Nàng không thể chịu được việc hắn đang ôm nàng mà lại nghĩ về một người khác.
Hắn ôm nàng cùng nằm xuống, hắn biết nàng khổ sở, hắn không muốn làm khó nàng quá, cho dù bây giờ hắn khát vọng nàng, nhưng hắn đồng ý cho nàng thêm thời gian, để nàng hiểu được, dù người hắn yêu không phải là nàng, hắn vẫn muốn nàng như trước, hắn muốn ở bên nàng thật lâu.
Đôi khi tình yêu thật sự rất kỳ diệu, ngươi sẽ bàng hoàng khi nhận ra người khiến ngươi hạnh phúc không phải là người mà ngươi luôn yêu.
May mắn thay, hắn là hoàng đế, hắn không cần cô phụ ai.
Hắn sẽ không hiểu, lúc hắn yêu người khác, thì người từng cho rằng hắn yêu nàng sẽ cảm thấy như thế nào.
Tuy nhiên, hắn là đế vương, có lẽ cả đời này hắn đều không cần hiểu.
Quỳnh Như không phản kháng nữa, chỉ thuận theo cái ôm của hắn, ở trong lồng ngực ấm áp của hắn, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân thật đáng buồn thậm chí là đê tiện, nàng không biết hắn đối tốt với nàng, có mấy phần là thật sự dành cho nàng, có mấy phần là vì nàng bảo vệ nữ tử hắn yêu.
Phía sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, nàng cố gắng cắn chặt răng không cho mình khóc thành tiếng, đêm nay đã định là một đêm không ngủ của nàng.