Mấy ngày tiếp theo, Quỳnh Như đều sống trong mơ mơ hồ hồ, không biết mình muốn cái gì, nên làm cái gì.
Rõ ràng bên ngoài đang là cuối thu mát mẻ, thế nhưng trong lòng nàng vẫn mãi u ám đắng cay, chỉ khi có bọn nhỏ bên người nàng mới bình thường lại một chút.
Nàng không muốn để bọn trẻ thấy dáng vẻ khổ sở của mình, không muốn để bọn chúng biết tình cảm giữa phụ hoàng và mẫu hẫu của chúng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Chiều hôm đó, nàng đang ngẩn ngơ ngắm hoa quỳnh ngoài phòng thì thấy Miêu Cúc vội vàng tiến vào nội điện.
“Nương nương, Liễu chiêu nghi ngã từ trên cây xuống.” Miêu Cúc nói.
Khi nghe thấy ba chữ “Liễu chiêu nghi” nàng ngây ngẩn cả người, rồi lập tức hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chiêu nghi leo cây muốn tìm trứng chim, không biết sao lúc đi xuống chiếc thang lại rơi ra.
Rất may Hoàng thượng đã đỡ được.” Miêu Cúc nói, “Nhưng Hoàng thượng rất tức giận, ngài hạ lệnh đánh thái giám chuẩn bị thang, hiện giờ toàn bộ cung nhân của Tử Lan điện đều đang chờ bị phạt, còn có các cung liên quan cũng bị Hoàng thượng gọi tới, đang quỳ gối trước Tử Lan điện.”
“Mau đi xem một chút.” Quỳnh Như lập tức hạ lệnh khởi kiệu tới Tử Lan điện.
Từ trước đến giờ Nội vụ phủ luôn làm việc tỉ mỉ, huống chi Liễu chiêu nghi lại là sủng phi của Hoàng đế, loại sự cố như này bọn họ sẽ không để xảy ra.
Cung nhân của Tử Lan điện khi lấy thang nhất định cũng kiểm tra kỹ càng, thang có bị rơi ra hay không người chuẩn bị thang sao có thể không cảm nhận được? Người này chắc chắn có vấn đề, nhưng tiểu thái giám này thuộc Tử Lan điện, bảo vệ chủ tử mình còn không kịp sao có thể hại Liễu Tịch Nguyệt? Đặc biệt hắn phải biết nếu hắn làm như vậy thì sẽ không thể tránh khỏi liên quan.
Chắc chắn có người đứng phía sau việc này, thế nhưng người đó là ai? Quỳnh Như tiến vào Tử Lan điện, thấy một tiểu thái giám đang nằm sấp trên mặt đất, trên lưng bị đánh đến máu thịt be bét.
Bên trong điện, người quỳ đầy cả phòng, không người nào dám ngẩng đầu lên.
Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông.
Không ai biết mình có thể sống đến ngày mai hay không.
“Hoàng thượng” Quỳnh Như hành lễ với Hoàng đế, hoàng đế để nàng đứng lên.
“Chiêu nghi có bị thương không?” Quỳnh Như đi đến bên giường, Liễu Tịch Nguyệt đang chuẩn bị hành lễ lại bị Hoàng đế và Quỳnh Như ngăn lại.
"Thần thiếp không có gì đáng ngại, tạ nương nương quan tâm." Liễu chiêu nghi nói.
“Không bị thương nhưng chấn động cũng không nhỏ.
Hoàng hậu, vì sao Tử Lan điện lại có loại ác nô này, lúc trước nàng chọn người như thế nào vậy?” Giọng điệu của Hoàng đế có chút nặng nề.
“Là sơ suất của thần thiếp” Quỳnh Như quỳ xuống, “Cầu xin hoàng thượng bớt giận ~ thỉnh Hoàng thượng dừng phạt tiểu thái giám, chờ thần thiếp hỏi rõ tình huống rồi mới tiếp tục trị tội.” Thái giám được phân phối từ Nội vụ phủ, lúc đó nàng cũng có xem qua, không có vấn đề gì đặc biệt, dù sao chỉ là tiểu thái giám, nàng cũng không chú ý đến không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Hoàng đế muốn tra ra kẻ chủ mưu đứng phía sau, tiểu thái giám kia không thể chết, vừa rồi hắn giận không kiềm chế được định ban chết tất cả những cung nhân bảo vệ chủ không tốt, toàn bộ Tử Lan điện đều phải chịu phạt, nhưng lúc này đứng trước mặt Quỳnh Như hắn mới tỉnh táo lại một chút, “Trẫm cho nàng ba ngày, sau ba ngày trẫm muốn biết ai là người muốn hại Liễu chiêu nghi.”
“Vâng ~” Quỳnh Như cắn răng tiếp chỉ, ba ngày muốn từ một tên thái giám nửa sống nửa chết tra xét ra cái gì đó quá khó khăn.
Ra khỏi Tử lan điện, Quỳnh Như lệnh đại thám giám Phúc Lộc của mình đến phủ Nội vụ lấy mọi thứ liên quan đến tiểu thái giám, hắn là người ở nơi nào, ngoài cung có những ai, người thân cận trong cung là ai, có những đồng hương và người cùng phòng nào, tất cả đều phải hỏi thăm.
Mọi người trong Tử Lan điện, ngoại trừ hai đại cung nữ chưởng sự thái giám, những người khác đều bị giam trong ngục tối, Quỳnh Như cũng phái người đến thẩm vấn những người này.
Đặc biệt những ai có liên quan đến cái thang đó trong những ngày qua.
Tiếp đó nàng lệnh Nội vụ phủ đưa một đám cung nhân mới tới, lần này tất cả đều phải kiểm tra tỉ mỉ, đồng hương của Tiểu Lâm Tử đều không được vào Tử Lan điện.
“Họa Trúc, thông báo với Mộ Dung tướng quân, mấy ngày này phái người theo dõi những cung nhân xuất cung.
Còn nữa, bảo hắn phái người đến quê nhà Tiểu Lâm Tử xem một chút.” Tiểu Lâm Tử chính là tiểu thái giám phạm tội.
Họa Trúc lĩnh mệnh.
Mộ Dung Dực là muội phu của Quỳnh Như, hiện đang chưởng quản 30 vạn cấm quân.
“Miêu Cúc, ngươi chọn vài cung nữ, thái giám lanh lợi ở cung chúng ta đến các cung còn lại tìm hiểu tình hình, xem thử mấy ngày nay có cung nào có động thái lạ không.” Miêu Cúc gật đầu lui ra.
Tiểu Lâm tử phạm tội đang bị nhốt một mình trong địa lao, người của nàng đang canh giữ.
Trước bữa tối, Quỳnh Như tuyên Vương thái y, “Vương thái y đã đi xem Tiểu Lâm tử rồi?”
“Vâng.
E rằng tiểu thái giám kia không sống nổi.” Vương thái y trả lời.
Quỳnh Như gật đầu, “Ngày mai ngươi lại tới chẩn trị, ai hỏi tới thì nói hắn đã tốt hơn nhiều là được.”
Vương thái y hiểu ý, lĩnh mệnh rồi rời đi.
Lại qua một canh giờ nữa, Phúc Lộc trở về phục mệnh, nói ngày thường cây thang này là Tiểu Bảo ở Tử Lan điện bảo quản, hắn là người trông coi việc lặt vặt ở Tử Lan điện, ngoài ra còn có mấy thái giám cung nữ cũng từng dùng qua cây thang, những người này hiện đang bị nhốt ở địa lao.
Quỳnh Như lệnh hắn trước tiên thả tất cả mọi người trừ Tiểu Lâm Tử, đưa đến bạo thất* chờ xử lý.
Mà Tiểu Lâm Tử bên kia cũng tăng thêm mấy cấm quân võ công cao cường canh gác ở bên ngoài, một khi có người tới thì bắt ngay.
*Bạo thất: Nơi giam giữ cung nhân quý nhân có tội chờ xử lý.
Đợi mọi người đều trở về phục mệnh đã gần đến giờ Tý, Quỳnh Như nhíu mày nhìn đống tư liệu trước mắt, mãi tới giờ Sửu nàng mới nghỉ ngơi..