Quỳnh Như không ngờ Hoàng đế sẽ đến, bây giờ đã không kịp để rửa mặt chải đầu, nàng chỉ khoác áo ngoài vào, hoàng đế đã tới rồi.
Hoàng đế vào nội điện, hắn thấy nàng mang theo mái tóc đen tán loạn hành lễ với hắn, lúc nàng đứng dậy trong đôi mắt đều là ngạc nhiên, nàng không ngờ hắn sẽ tới, nàng đã chuẩn bị sẵn mọi lý do để thoái thác lại thấy hoàng đế không để ý đến vẻ ngoài không chỉnh tề của mình nên nuốt ngược trở lại.
Hắn nắm lấy tay nàng, rồi cho cung nhân lui xuống, "Hoàng hậu đang làm cái gì vậy?"
"Bọn nhỏ đều đã ngủ, thiếp vừa đọc sách một lát." Quỳnh Như nói.
Hoàng đế đi đến trước án thư, trên bàn có rất nhiều sách, cuốn ở trên cùng đang mở nên không nhìn thể nhìn thấy tên của cuốn sách.
Hắn đang muốn lật lại để xem, lại bị nàng nhanh tay lẹ mắt cầm lấy giấu sau lưng.
“Tháng trước Dao Như vào cung có mang cho thần thiếp mấy cuốn thoại bản, thần thiếp rảnh rỗi nên lấy ra đọc.” Càng nói mặt nàng càng hồng, thậm chí nàng còn cúi đầu không dám nhìn hắn.
Hoàng đế càng tò mò hơn, hắn bất ngờ giật lấy cuốn sách trên tay nàng, tên sách là “Hậu cung sinh hoạt ký”, hắn mở ra thấy viết về chuyện tình gió trăng của Hoàng đế và phi tần trong triều đại nào đó, hắn đọc nhanh thêm vài trang rồi ngẩng đầu nói, “Không ngờ hoàng hậu lại thích xem thể loại này.”
“Chỉ là nhàn rỗi giết thời gian, làm dơ bẩn mắt hoàng thượng, thần thiếp có tội.” Nàng cúi đầu nói.
Hắn ôm nàng, “Ừm, đúng là không phải sách đứng đắn gì, nếu trẫm mà là tác giả, trẫm sẽ không viết Hoàng hậu là người lòng dạ hẹp hòi, giả sử Hoàng hậu không độ lượng như vậy, Hoàng đế cũng không dám sủng ái Quý phi đến thế.”
Nàng cảm giác lời nói của hắn có ẩn ý, “Hoàng đế yêu ai, Hoàng hậu không thể quản được.”
“Ai nói, hậu cung của trẫm đều do nàng quản lý, mỗi lần nàng xử trí ai, có bao giờ trẫm tỏ vẻ không tán thành?” Hắn sờ sờ đầu mũi nàng.
Nói như vậy, ý hắn là nàng quản lý hậu cung vì muốn quản hắn? “Thiếp quản lý hậu cung cũng giống như những phu nhân bình thường quản gia, mặc kệ mọi thứ lộn xộn như thế nào, thiếp đều không dám vượt khuôn phép.
Càng nói nàng càng thấy oan ức cho nên cúi đầu không nhìn hắn.
Hoàng đế biết nàng hiểu lầm, hắn thở dài nói, "Trẫm không có ý tứ này, trẫm biết nàng xử sự công bằng, trẫm chỉ muốn nói, trong lòng Hoàng đế hoàng hậu luôn luôn khác biệt, dù hắn có sủng ái ai, cũng sẽ luôn để ý đến cảm nhận của Hoàng hậu.”
Cho nên trước kia mỗi lần nàng xử trí ai, hắn cũng vì bận tâm đến cảm nhận của nàng mà tán đồng, chứ không phải xuất phát từ trong trái tim?
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không biết vì sao, trong lòng có chút thất vọng, theo lý thuyết, hắn nói nàng cùng người khác bất đồng, trong lòng nàng nên cao hứng, nhưng lời hắn nói giống như trách cứ nàng đã phạt người hắn sủng ái…
“Hoàng thượng cảm thấy thiếp làm sai sao?”
Hoàng đế lại thở dài lần nữa, “Trẫm không có ý này, chỉ là nghe nói Tịch Nguyệt gây chuyện khiến Quỳnh Nhi không vui?”
Hóa ra là vì chuyện này….
“Chiêu nghi không khiến thần thiếp không vui, chỉ là cung nhân trong cung nàng không phân biệt tôn ti, nói những lời không hay với Vương bảo lâm, thiếp mới lệnh nàng phải quản thúc lại cung nhân của mình.
Chiêu nghi được ngài sủng ái phải càng nên cẩn thận, nếu không sẽ chỉ làm Hoàng thượng và thần thiếp rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"
“Tịch Nguyệt tuổi còn nhỏ, cách đối nhân xử thế còn phải để Quỳnh nhi dạy bảo nhiều mới tốt.
Chỉ là việc của Vương bảo lâm, ngược lại cũng không thể trách nàng ấy.
Hoàng đế nói, hai ngày trước hắn uống chút rượu, lúc đi qua rừng cây hạnh thấy Vương bảo lâm ở đó khiêu vũ, dáng múa uyển chuyển, tư thái quyến rũ của nàng làm hắn cảm thấy quen thuộc, nên tiến lên gọi nàng, lại thấy Vương bảo lâm nhã nhặn đoan trang, trong lòng không khỏi có cảm thấy yêu thương, kết quả… Việc này diễn ra ở Tử Lan điện, hắn từng đồng ý với Liễu Tịch Nguyệt, ở Tử Lan điện, hắn là Khải ca ca của một mình nàng, không ngờ hắn lại lâm hạnh Vương bảo lâm bằng hữu của nàng ở thiên điện, nàng cảm thấy mình bị hai người phản bội, làm sao có thể chịu được loại nhục nhã này? Nên ngày hôm sau mới không cho Hoàng đế tiến vào cửa điện của nàng.
Cuộc đời của hắn suôn sẻ từ nhỏ, so với người khác lại còn có thiên phú, phàm là điều hắn muốn, không có cái nào là không được, bây giờ Liễu Tịch Nguyệt cự tuyệt ngược lại làm hắn ít nhiều có cảm giác mới mẻ, trong lòng càng coi trọng nàng.
Hắn cũng biết việc Liễu Tịch Nguyệt trách phạt Vương bảo lâm, mặc dù đối với Vương bảo lâm có chút thương tiếc, nhưng nghĩ đợi đến lúc Liễu Tịch Nguyệt hết giận lúc đó đền bù không phải là xong sao, bởi vậy hắn cũng lười quản, không nghĩ việc này lại nháo lớn qua tới chỗ Quỳnh Như, rốt cuộc hôm qua Liễu Tịch Nguyệt cũng chịu gặp hắn, lại là tố khổ với hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ nói sự việc trong lục cung hoàng hậu có quyền lên tiếng, cũng nói để nàng quản tốt cung nhân của chính mình, nếu không hoàng hậu mà trách phạt, hắn chưa chắc có thể bênh vực nàng.
Liễu Tịch Nguyệt ấm ấm ức ức đáp ứng, không nghĩ tới hôm nay lại bị Quỳnh Như gọi vào giáo huấn thêm một phen, trong lòng nàng ấy khổ sở vì vậy tinh thần có chút uể oải, Hoàng đế nhìn mà đau lòng, nên lúc đến chỗ Quỳnh Như thuận tiện thay nàng ấy cầu tình.
“Trẫm đã đồng ý với Liễu chiêu nghi lúc ở trong Tử Lan điện sẽ giống….” Câu “Phu thê bình thường” đã ở bên miệng, lại bị hắn cứng rắn nuốt vào, nhìn nữ nhân trong lồng ngực nhíu mày, hắn bỗng nhiên nhớ tới hai người bọn họ mới là phu thê, sao hắn lại ở trước mặt nàng nói mình với người khác chung sống như phu thê được? “Ở Tử Lan điện không sủng ái người khác, là trẫm bội ước với nàng ấy, nàng ấy giận chó đánh mèo lên Vương bảo lâm về tình cảm có thể tha thứ được, trẫm cũng đã nói với nàng ấy, Hoàng hậu không cần lại trách phạt nàng ấy thêm nữa.”
Nàng không thể tin được nhìn hắn, cái này rõ ràng là việc giữa Hoàng đế và Liễu chiêu nghi, như thế nào có thể giận chó đánh mèo lên Vương bảo lâm được? Nếu lúc trước bọn họ đã nói ở Tử Lan điện hắn không thể chạm vào nữ nhân khác, vậy thì để Vương bảo lâm chuyển ra khỏi nơi đó, dù sao Vương bảo lâm cũng danh chính ngôn thuận là nữ nhân của Hoàng đế, lâu như vậy Hoàng đế không lâm hạnh nàng, nỗi khổ trong lòng nàng ấy có ai để ý sao?
“Sau này trẫm nghĩ lại, Vương bảo lâm cũng coi như là dùng tâm kế, để Liễu Tịch Nguyệt dạy dỗ nàng một chút miễn cho sau này xảy ra chuyện không tốt.” Hoàng đế nói như vậy, tiếp tục bào chữa cho Liễu chiêu nghi.
“Bệ hạ ~” Quỳnh Như tránh khỏi lồng ngực của hắn rồi quỳ xuống “Vương bảo lâm vào cung cũng đã năm tháng, lại vẫn chưa được người lâm hạnh, nàng luôn nghĩ đến Hoàng thượng, muốn cùng người thân mật hơn, thần thiếp cũng cảm động lây, thần thiếp nghe nói Vương bảo lâm yêu thích vũ đạo từ nhỏ, nếu nàng khiêu vũ vì muốn quyến rũ Hoàng thượng, thần thiếp không tin.
Nếu Hoàng thượng đã ước định cùng Liễu muội muội, nên sớm để Vương bảo lâm dời đến điện khác.
Nàng không biết ước định giữa hai người, nếu không cũng sẽ không muốn cùng ngài lâm hạnh, hiện giờ ván đã đóng thuyền, thần thiếp muốn thỉnh Hoàng thượng thăng phẩm cấp của Vương bảo lâm, để nàng dời đến biệt cung.”
Hoàng đế thần sắc không rõ nhìn nàng, sao hắn lại nghe ra trong lời nói của nàng có ý quở trách? Chỉ là hắn muốn cho nàng biết việc này kỳ thật không thể trách Liễu Tịch Nguyệt, nói sao cuối cùng lại là nàng trách hắn không phân biệt tốt xấu, thiên vị một bên?
Hắn không để nàng đứng dậy, lạnh lùng hỏi, “Hoàng hậu thấy trẫm sủng ái Liễu chiêu nghi nên đối với nàng ấy có ý kiến?
Nàng nhìn thẳng mắt hắn, lần thứ hai không thể tin tưởng, trong lòng phảng phất có thứ gì đó đang bong ra từng mảng, dần dần trong mắt cũng toàn là sương mù, nàng cúi đầu không muốn hắn nhìn thấy sự khổ sở của mình, “Bệ hạ không tin rằng thần thiếp làm bất cứ chuyện gì cũng đều luôn đặt bệ hạ lên hàng đầu?”
Hắn biết, thế nhưng đây không phải là điều hôm nay hắn muốn!
“Rất nhanh thôi trẫm sẽ đi nam tuần, trẫm luôn muốn nàng có thể thay trẫm bảo vệ Tịch Nguyệt, không để cho nàng ấy chịu chút tổn thương nào.
Hoàng hậu, nàng ấy cũng không phạm sai lầm lớn gì, có những cái sai dù phạm vào cũng không cần phải trách cứ.”
“Nữ tử trong hậu cung đều là nữ nhân của ngài, thần thiếp là Hoàng hậu, bảo vệ các nàng là chức trách của thần thiếp.
Hoàng thượng muốn thiếp bảo vệ Liễu chiêu nghi, thần thiếp tất sẽ làm được.
Nhưng nếu Liễu chiêu nghi muốn hại người khác, thần thiếp cũng nhất định sẽ quản.
Hoàng thượng, thần thiếp không có thành kiến gì với Liễu chiêu nghi, sự thiên vị của hoàng thượng với Liễu chiêu nghi là con dao hai lưỡi, nếu nàng ấy dùng nó đả thương người, tương lai tất nhiên cũng sẽ bị nó gây ra thương tích, thần thiếp không hi vọng ngày đó sẽ xảy ra, chỉ có thể phòng trước khi nó xuất hiện.”
“Nàng còn nói nàng không có thành kiến với nàng ấy, còn nói nàng không quản trẫm?” Hắn cười lạnh, lần đầu tiên hắn cảm thấy Hoàng hậu bất cận nhân tình, không suy nghĩ cho hắn, “Nếu nữ tử trong hậu cung này đều là nữ nhân của trẫm, trẫm muối sủng hạnh ai có người nào dám xem vào? Hoàng hậu, nàng đừng quên nàng cũng là nữ nhân của trẫm, trẫm khuyên nàng đừng dựa trên tín nhiệm của trẫm đối với nàng mà khảo nghiệm tình cảm của trẫm, Hoàng hậu, nàng thua không nổi.”
Nàng kinh hãi, không nghĩ tới hắn lại cho ràng nàng muốn bắt lấy cơ hội này khiến Liễu chiêu nghi khó xử, càng không nghĩ tới, hắn nói nàng sẽ thua… Đây là tín nhiệm của hắn đối với nàng, hắn không tin cho dù trong lòng hắn có người khác, nàng vẫn luôn đặt hắn ở vị trí thứ nhất….
“Thần thiếp không dám.” Nàng cúi đầu, giờ phúc này ngoại trừ nhận thua đại khái làm cái gì cũng chỉ khiến hắn thêm bất mãn mà thôi.
Hắn nhìn tóc của nàng rơi xuống đất, bộ dáng nhu nhược hoàn toàn khác biệt vẻ đoan trang thường ngày.
Hắn đưa tay muốn đỡ nàng dậy lại ngừng giữa không trung, cũng được, để nàng nghĩ cho rõ ràng cũng tốt.
Hắn tin tưởng tình yêu và sự trung tâm của nàng, thế nhưng hắn cũng biết là người đều sẽ có tâm tư đố kị, hắn coi trọng nàng thương tiếc nàng, nhưng hắn cũng yêu Liễu Tịch Nguyệt, tình cảm khác biệt, lại cũng không xung đột, hắn hi vọng nàng có thể hiểu, nàng cũng sẽ giống như hắn bảo vệ nữ tử hắn yêu.
"Hoàng hậu suy nghĩ thật kỹ lời của trẫm đi."Hắn đứng dậy rời đi, không nhìn nàng nữa.
Nàng vẫn cúi đầu quỳ trên sàn nhà như cũ, trong lòng tất cả đều là tiếng hò hét, nhưng lại không nói nên một lời nào, nàng không ngờ trong lòng hắn, mình đã không còn ở vị trí thứ nhất.
Hắn và nàng từ thuở niên thiếu làm phu thê đến nay đã mười ba năm, nhưng hắn lại vì một nữ tử quen biết chưa đến một năm mà trách cứ nàng thậm chí uy hiếp nàng, nàng rất muốn hỏi hắn, đến cùng trong lòng hắn nàng là cái gì? Tình cảm của hắn đối với nàng, đến cùng là cái gì?
Thế nhưng nàng không dám, không phải sợ hắn trách cứ mà nàng sợ nhận được đáp án khiến mình tan nát cõi lòng.