CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Bảo vệ thấy Hoàng Việt cùng Jack và những người khác nằm bất tỉnh liền chạy đến gọi vừa định gọi xe cấp cứu thì bọn họ tỉnh lại, bảo vệ liền hỏi:

"Mọi người không sao chứ? Đã có chuyện gì vậy? Sao tất cả mọi người đều nằm bất tỉnh ở đây?"

Hoàng Việt cùng Jack đứng bật dậy ánh mắt hơi hoang mang chợt nhớ đến Bạch Nhã Băng liền hốt hoảng chạy vào trong vừa định chạy hai người các anh đã thấy Bạch Nhã Băng bước ra, Hoàng Việt vội chạy đến lo lắng hỏi:

"Tiểu thư! Cô không sao chứ? Tôi xin lỗi vì sự thất trách của mình."

Hoàng Việt cúi đầu tự trách bản thân, cô lại bày ra dáng vẻ lạnh lùng khó gần lên tiếng:"Tôi không sao! Anh cùng những người khác cũng đừng tự trách bản thân đây cũng không phải của mọi người. Quay về thôi!"

Hoàng Việt cùng Jack nhanh chóng mở cửa xe cho cô bước vào, Jack vòng qua xe ngồi vào bên trong lái xe rời đi. Đôi mắt của Lục Dĩ Tường rất nhanh đã trở nên bầm tím anh che mắt đầu hơi gục xuống bước ra, bọn người Dạ Thành Đông vừa chuẩn bị quay về thấy anh bước ra ánh mắt liền hiện lên sự ngạc nhiên, bất ngờ, Phương Thần lên tiếng hỏi anh:

"Ấy! Dĩ Tường! Sao cậu lại ra nhanh vậy? Tôi cứ nghĩ đến sáng cậu mới ra khỏi phòng chứ."

Âu Hoằng Phong chỉ vào cái tay anh đang che lại hiếu kỳ, tò mò hỏi:

"Dĩ Tường! Sao nãy giờ cậu có gục mặt che mắt lại vậy? Ngại à?"

Âu Hoằng Phong kéo tay của Lục Dĩ Tường xuống ngay lập tức bọn họ ai nấy đều tròn mắt, đứng hình rồi phì cười khi thấy con mắt bầm tím của anh. Lục Dĩ Tường thở dồn dập như sắp bốc hỏa đến nơi đánh mạnh vào cánh tay của Âu Hoằng Phong:

"Cậu còn ở đó cười tôi sao? Nếu như tôi không nghe lời cậu thì tôi đâu có bị thảm đến như thế đáng lẽ ra ngay từ đầu tôi phải nghe lời cảnh báo của Thành Đông và Đình Danh."

Âu Hoằng Phong ôm bụng cười không ngừng được:"Dĩ Tường! Tôi thật sự không ngờ cậu luôn là một người lạnh lùng cái gì cũng có thể bình tĩnh giải quyết nhưng bây giờ lại không thể giải quyết được một cô gái còn đi ra với bộ dạng thê thảm như thế."

Dạ Thành Đông bật cười nhìn Lục Dĩ Tường:"Đúng là khi có tình yêu vào thì tảng băng ngàn năm như cậu cũng tan chảy, mất hình tượng rồi."

"Đừng ở đó trêu tôi nữa quay về thôi." Lục Dĩ Tường cảm thấy rất mất mặt không biết ngày mai đi làm phải như thế nào? Không thể để cho nhân viên trong tập đoàn nhìn thấy bộ dạng này của anh.

Sáng hôm sau, A Tôn đến biệt thự thấy con mắt bầm tím kia của Lục Dĩ Tường mà không kìm được muốn bật cười nhưng lại không dám chỉ đành cố nhịn nhịn cười đến đỏ cả mặt.

Lục Dĩ Tường đeo kính râm màu đen vào bước lên xe, A Tôn nhìn thấy bộ dạng này của anh thì biết ngay là ai đã khiến anh thành ra như thế ngoại trừ Bạch Nhã Băng thì không còn ai khác.

Tập đoàn Lục thị

Những nhân viên thấy Lục Dĩ Tường bước vào với chiếc kính râm đều cảm thấy kinh ngạc đây là lần đầu tiên họ thấy anh đi làm mà mang kính râm, những nhân viên nữ ở đấy đều phát cuồng, phấn khích vì thấy anh khi đeo kính vô cùng soái, khí chất ngời ngời, nhan sắc lại nâng thêm một tầm mới.

Sân bay lớn nhất thành phố S

Bạch Huyền Nghị với mái tóc màu khói, đeo kính râm, mặc một chiếc áo hoodie màu trắng phối cùng quần vải màu đen, chân mang giày thể thao đẩy hành lý ra khỏi sân bay. Ngay lập tức đã có người đến đón Bạch Huyền Nghị bước lên xe bảo với tài xế:

"Anh hãy đưa tôi đến sòng bài của người mợ "đáng kính" của tôi tôi muốn cho bà ấy một bất ngờ."

"Vâng!" Tài xế gật đầu lái xe đưa Bạch Huyền Nghị đến đó.

Đến nơi, Bạch Huyền Nghị bước xuống xe bảo với tài xế:"Không cần phải đợi tôi anh hãy lái xe về biệt thự Rose đem hành lý của tôi vào trong bảo người hầu ở đó sắp xếp cho tôi."

"Vâng ạ!" Tài xế gật đầu cung kính đáp lại nhanh chóng lái xe đi.

Bạch Huyền Nghị gương mặt vui tươi, phấn khích bên trong nụ cười ẩn chứa một sự nham hiểm, gian xảo vừa đi anh vừa huýt sáo. Vào bên trong, anh hé mở cửa nhìn thấy La Tố Chi đang chăm chú đánh bài cùng với mấy bà bạn của mình anh lấy điện thoại ra đặt ở cái bàn gần cửa mở tiếng còi xe của cảnh sát, anh mở tung cánh cửa hét lớn:

"Cảnh sát tới rồi! Cảnh sát tới rồi! Cảnh sát tới rồi."

La Tố Chi cùng mấy bà bạn của mình hoảng hốt, xanh mặt vội đứng dậy ai nấy đều ôm tiền chạy nhanh không ai dám chạy ra cửa lớn mà chạy ra bằng cửa sổ hoặc cửa sau đầy khốn khổ.

La Tố Chi vừa định chạy thì thấy Bạch Huyền Nghị đang ôm bụng cười nghiêng ngả, hả hê, đắc ý bà liền biết đó là do anh bày ra chọc phá. La Tố Chi tức giận trừng mắt quát lớn:

"Bạch Huyền Nghị! Là cậu...là cậu chơi tôi đúng không?"

Bạch Huyền Nghị gật gật đầu vẻ mặt gợi đòn, nhướng mày đắc ý vẫn cười không ngừng, La Tố Chi tức tối lớn tiếng quát nạt:"Cậu hả hê lắm sao?"

"Tất nhiên là hả hê rồi vui gần chết luôn. Ây da! Cười đến đau cả bụng luôn rồi không ngờ mới vừa về đến lại được một trận cười đau cả ruột đến như thế." Bạch Huyền Nghị gật đầu một cái thật mạnh, lanh lảnh trả lời không nể La Tố Chi là mợ của mình.

"Cậu..." La Tố Chi tức điên giơ tay định đánh Bạch Huyền Nghị thì Bạch Nhã Băng bước vào.

Cô nheo mắt nhìn cánh tay đang định đánh Bạch Huyền Nghị cô lạnh giọng lên tiếng:"Bà thử đánh A Nghị cho tôi xem."

La Tố Chi thấy cô đến liền thu tay lại chỉ có thể ôm sự bức tức vào trong bụng, Bạch Nhã Băng bước đến cười nhẹ với Bạch Huyền Nghị rồi ngay tức khắc thay đổi sắc mặt không nhanh không chậm nói với La Tố Chi:

"Tôi nói cho bà biết ngoại trừ ông ngoại và tôi thì không có ai tư cách đánh A Nghị cả nếu như hôm nay bà dám đánh em trai của tôi thì sau này nhất định tôi sẽ trả lại cho bà gấp 10 lần."

La Tố Chi siết chặt bàn tay lại nghiến răng, trừng trừng mắt với cô:

"Nhã Băng! Cháu lúc nào cũng dung túng, bao che cho A Nghị hết thành ra bây giờ nó không sợ ai cả sau này nhất định sẽ hư hỏng cho xem."

Bạch Nhã Băng hừ lạnh, đôi mắt không một chút gợn sóng lãnh đạm đáp lại:

"A Nghị là em trai của tôi tôi dung túng, bao che cho nó thì đã làm sao? Sau này nó hư hỏng thì nó cũng là em trai của tôi nó có làm gì thì cũng có tôi chống lưng không cần bà lo."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui