5.
Khi cô gái mặc váy đỏ trang điểm tinh tế mỉm cười kéo tôi đi, tôi mới đột nhiên nhớ ra. Cô gái này hình như là đối tác của công ty trò chơi Kỷ Ngôn Thanh, cũng là nữ phụ ác độc yêu thầm nam chính trong nguyên tác - Cố Nhã.
“Mấy ngày nay thật sự rất bận, hôm nay mới có thời gian.”
“Không sao, làm phiền rồi.” Kỷ Ngôn Thanh lịch sự nói.
Cô ấy thật sự xinh đẹp, tôi cứ luôn tròn mắt nhìn cô ấy mà không nỡ rời ánh mắt đi.
Cô ấy cười tươi, nhìn sang tôi: “Đúng rồi, quên mất chưa hỏi cô bạn này tên là gì vậy?”
Đôi mắt tràn ngập ý cười khiến cho con tim bổn meo meo lỡ mất vài nhịp đập.
Thấy vẻ thất thần của tôi, Kỷ Ngôn Thanh lạnh nhạt lên tiếng: “Còn tròn mắt nhìn. Mắt sắp dán lên người người ta rồi.”
Đột nhiên bị vạch trần, tôi có hơi thẹn thùng, bất mãn mà phản bác lại anh ấy: “Cũng không phải là tròn mắt nhìn anh.”
Ngồi lên sau xe Cố Nhã, tôi vẫy vẫy tay qua cửa sổ với Kỷ Ngôn Thanh.
Cô ấy khởi động xe, cười cười với tôi: “Từ trước đến giờ anh ấy chưa từng trêu chọc con gái.”
“Ừm?”
“Không có gì.” Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, cong môi cười, “Miêu Miêu, cái tên rất hay đó.”
Tôi ngây người, sau đó nở một nụ cười trên môi.
Một chị gái xinh đẹp dịu dàng như vậy sao có thể là nữ phụ ác độc chứ.
Bổn meo meo chứng minh cho chị ấy!
6.
Cố Nhã dẫn tôi đến trung tâm thương mại chọn quần áo lót thích hợp, sau đó lại mua vài chiếc váy xinh đẹp.
Cô ấy vẫn luôn dắt tay tôi, thật dịu dàng mềm mại, trên ời cô ấy còn thơm thơm nữa.
Sau cùng, cô ấy đưa tôi đi ăn món cá ngâm mà tôi thích nhất.
Tôi hai tay chống cằm, chớp chớp mắt nhìn cô ấy: “Chị Nhã Nhã, hay là chị đổi một người khác để thích đi.”
“Gì mà thích với không thích chứ.” Cô ấy cười cười, lắc lắc rượu trái cây trong tay mà hỏi tôi: “Còn có thể uống không?”
“Uống nhiều rồi, sẽ bị Kỷ Ngôn Thanh phát hiện ra đó.”
“Chị sẽ không nói cho anh ấy đâu, cũng chị uống một ly nữa nhé?”
Trên mặt cô ấy vẫn treo nụ cười, chị là có một chút tâm sự không thể giấu nổi dưới sự tê dại của men say.
Bổn meo meo không thể nhìn mỹ nhân buồn bã được. Thế là tôi đã cùng cô ấy uống thêm rất nhiều ly.
Đến khi sắp đến 11 giờ, cô ấy nhận một cuộc gọi, hình như công ty bên đó có chút việc,
Lúc thanh toán cô ấy trả nhiều hơn một chút, bảo ông chủ trông chừng tôi một chút.
“Bảo bối, chị gọi Kỷ Ngôn Thanh đến đón em.”
“Em ở chỗ này đợi anh ấy, chị đi trước đây.”
“Còn nữa, người lạ bắt chuyện em đừng có để ý, biết chưa?”
Cho dù uống nhiều rượu như vậy, nhưng hình như cô ấy không say chút nào. ý cười trong ánh mắt vẫn trong trẻo tươi sáng như lúc trước.
“Biết rồi ạ.” Tôi cực kỳ tín nhiệm mà giơ nắm đấm lên, làm động tác cổ vũ, sau đó lại ôm lấy cô ấy: “Thích chị quá đi à, chị Nhã Nhã, lần sau vẫn muốn ra ngoài cùng chị!”
Cô ấy cười cười, xoa xoa đầu tôi: “Được thôi, lần sau rồi tính.”
7.
Khi Kỷ Ngôn Thanh đến, tôi đang ngồi xổm dưới đất xem kiến. Chỉ là những con kiến này cứ tý lại xuất hiện, cứ tý lại biến mất là sao nhỉ?
Tôi đang khổ não thì một thân hình cao lớn xuất hiện trước mắt tôi. Tầm nhìn của tôi chậm rì rì mà hướng lên trên.
“Ngồi xổm làm gì?” Ngữ điệu của anh ấy vẫn lạnh nhạt.
“Kỷ Ngôn Thanh! Sao anh lại đến đây!” Tôi vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Ngồi xổm quá lâu, chân có hơi tê, lại đứng phắt dậy nên không vững, tôi loạng choạng ngã về phía sau.
Anh ấy nhanh tay nhanh mắt kéo tay tôi lại nên đỡ được tôi, “Cẩn thận chút.”
Khi sáp lại gần, đại khái là ngửi thấy mùi rượu trên người tôi nên anh ấy cau mày: “Uống rượu à?”
“Uống một chút.” Tôi cười haha hai tiếng, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, tôi nghiêm mặt nói: “Là tôi muốn uống, không được trách chị Nhã Nhã đâu đó.”
Nếu không, bổn meo meo đây sẽ tức giận.
Ông chủ ở trong quán cá ngâm đang dựa vào cửa mà quan sát phía bên này.
“Nghe thấy gì chưa?” Tôi hỏi anh ấy.
“Nghe thấy rồi.” Anh ấy nắm lấy ngón tay tôi, “Đi nói với ông chủ một tiếng, có người đến đón cô rồi.”
“Được!” Tôi chạy bước nhỏ qua đó, nhưng ông chủ nghe thấy lời tôi nói thì không tin tưởng lắm. Ông ấy nói người kia lạnh như tảng băng, có vẻ chẳng thân với tôi tý nào.
Ông ấy giữ tay tôi, nói nhỏ: “Cô gái, nếu cô bị anh ta uy hiếp thì hãy chớp chớp mắt.”
Tôi giữ ngược lại tay ông ấy, dùng hết sức để trợn tròn mắt: “Không có đâu, chú à.”
Ông ấy không tin, lại gọi cho Cố Nhã một cuộc điện thoại, từ chiều cao diện mạo đến khí chất đều đối chiếu xong, ông ấy mới để tôi đi. Còn Kỷ Ngôn Thanh thì vẫn luôn yên lặng, anh ấy đứng dưới ánh đèn đường chờ đợi tôi.
Thấy tôi chạy đến, chỉ có lông mày của anh ấy là nhẹ nhàng nhướn lên, còn khuôn mặt thì vẫn không cảm xúc như cũ.
Tôi kiễng chân lên, cười hihi ôm cổ anh ấy. Anh ấy không cử động, hai tay vẫn đút trong túi quần, mắt nhìn xuống tôi.
Ánh đèn đường ấm áp đổ xuống, khiến cho hốc mắt anh ấy càng thêm sâu, đuôi mắt hơi hơi nhếch.
Tôi ợ một cái, cười cười một lát rồi ngó trái ngó phải. Sau đó, ánh mắt dừng lại trên người một chú chó đang nằm sấp bên đường với tâm trạng chán nản.
“Này, Kỷ Ngôn Thanh.”
“Anh nhìn thấy chú cún con kia chưa?
Anh ấy nhẹ nhàng nâng mắt, xuôi theo ánh mắt của tôi mà nhìn.
Tôi ghét sát lại bên tai anh ấy, thần bí nói: “Bổn meo meo từng có một cuộc giao lưu với nó đó.”
Anh ấy lườm tôi một cái: “Ý của cô là khi làm mèo, cô từng cùng với con chó ngu đó…”
“Không phải.” Tôi ngắt lời.
“Là tôi vừa xông lên kêu một cái.” Tôi dừng lại rồi cười cười nói, “Sau đó, nó cũng xông lên sủa một cái.”
Kỷ Ngôn Thanh: “...”
8.
Về việc tôi từ bé mèo biến thành người, dường như Kỷ Ngôn Thanh chẳng quan tâm chút nào.
Đến tôi đi ngủ, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà hỏi anh ấy: “Kỷ Ngôn Thanh, anh thật sự không muốn biết sao?”
“Không muốn.” Anh ấy vẫn là một người thờ ơ như vậy.
“Vậy tôi càng muốn nói với anh.” Bổn meo meo rất là phản nghịch.
“Là vì anh đã hôn tôi đó.”
“Ngày đó anh ngã một phát ở trong phòng ngủ, tôi lại gần xem anh thế nào, khi đó chúng ta đã môi chạm môi.”
“Sau đó không bao lâu, tôi đã biến thành con người.”
Anh ấy nhấc mí mắt lên nhìn tôi một cái: “Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?”
“Có chứ.”
“Hơn nữa tôi nghi ngờ là, tôi chỉ có thể duy trì hình người trong bảy ngày thôi.”
Tôi đã xem một cuốn tiểu thuyết khác do chính tác giả của cuốn tiểu thuyết ngược luyến này viết. Trong đó viết nữ chính mèo hôn nam chính một cái là sẽ biến thành người, kỳ hạn là bảy ngày.
Có khả năng là thiết lập của hai bộ truyện có xâu chuỗi với nhau.
Tôi có ý đồ riêng nên lặp lại lần nữa: “Tôi cảm thấy là có đó.”
Anh ấy không để ý đến tôi. Nhưng hai ngày sau, chuyện này khiến anh ấy không thể không tin. Bởi vì trong công viên tiểu khu, ngay trước mặt anh ấy, tôi đã biến lại thành mèo rồi.
Vì thời tiết lạnh giá, cho nên người đi bộ ở công viên tối đó rất ít.
Anh ấy nhìn tôi thu nhỏ thành một cục lông mềm mượt thì ngây ra trong chốc lát, sau đó phản ứng rất nhanh, khom lưng xuống bế tôi vào ôm vào trong lồng ngực.
May mà bốn phía không có người, lại còn là góc chết của camera, nếu không việc này hết cách giải quyết rồi.
Không biết có phải vì sau khi biến thành mèo tôi quá lười hay không, mà Kỷ Ngôn Thanh đã không nhìn tiếp được rồi.
Vì thế, anh ấy đã lại biến tôi thành người.
Tôi nằm sấp trên sofa, nhấc bàn tay mình lên mà nhìn thật kỹ càng, nhìn từ phải qua trái, thật sự thấy chẳng đẹp bằng cái chân đầy lông mềm mại của tôi khi là mèo.
“Giúp tôi lấy bộ đồ màu trắng, ở trên giường của tôi.” Tiếng nước chảy trong nh àvệ sinh ngừng lại.
“Ồ.” Tôi bò dậy.
Sau khi gõ hai cái lên cửa, cánh tay ướt dầm dề từ trong phòng tắm vươn ra qua khe hở.
Gân xanh trên cánh tay hơi lồi lên, mang theo hơi nóng, có hạt nước trượt trên ngón tay thon dài mà rơi xuống.
Anh ấy kéo bộ đồ qua, sau đó cách một cánh cửa mà sai bảo tôi: “Xem thùng rác trước cửa đổ hay chưa, nếu chưa đổ thì đổ đi.”
“Ồ.”
Khi xách túi rác ra khỏi cửa nhà, tôi mới đột nhiên ý thức được, cái tên này biến bổn meo meo thành người là để sai bảo bổn meo meo hay sao?
Đáng ghét nha.
9.
Lúc đổ rác, tôi gặp Tạ Thanh Phong. Anh ta là người giúp đỡ nam nữ chính trong nguyên tác.
Rạng rỡ, nhiệt tình, lại rộng rãi.
Anh ta là bạn cấp ba của Kỷ Ngôn Thanh, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ có hơi kỳ quái.
Mỗi lần tình cờ gặp mặt tại tiểu khu, Kỷ Ngôn Thanh đều mặt không cảm xúc mà lướt qua, còn Tạ Thanh Phong lại nhiệt tình vẫy tay chào hỏi từ xa.
Hiện giờ Tạ Thanh Phong đeo tai nghe, thở hồng hộc mà dừng lại trước mặt tôi, câu đầu tiên được thốt ra là: “Ngọn gió tối nay thật dễ chịu.”
Vậy sao?
Không đúng lúc, tôi hắt xì một cái.
“Có hơi lạnh.” Tôi thành thật nói.
Anh ta cười: “Chạy thì sẽ không lạnh nữa, cô có muốn cùng chạy không? Hưởng thụ việc vận động một chút.”
“Không đâu.” Bổn meo meo không phải người ham hố vận động.
Chính vào lúc tôi và Tạ Thanh Phong nói chuyện câu được câu không với nhau, đằng sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc với ngữ điệu lạnh lùng: “Sao đổ rác cũng lâu như vậy?”
Tôi vô thức quay đầu, thế là liền nhìn thấy Kỷ Ngôn Thanh đang đứng cách đó không xa.
Khuôn mặt lạnh lẽo hòa cùng bóng tối dày đặc, khiến cho cả người anh ấy lộ vẻ u ám thờ ơ.
Tạ Thanh Phong mỉm cười chào hỏi, nhưng Kỷ Ngôn Thanh không để ý anh ta, ánh mắt chỉ luôn nhìn về phía tôi.
Ý tứ rất rõ ràng.
Tạ Thanh Phong vuốt vuốt mũi, bầu không khí yên ắng có chút ngượng nghịu.
Tôi nhìn nhìn Kỷ Ngôn Thanh, lại nhìn nhìn Tạ Thanh Phong.
Không gian vô cớ yên tĩnh trong vài giây.
“Còn không qua đây?” Cuối cùng anh ấy cũng không nhịn được mà lên tiếng, “Buổi tối muốn ngủ bên ngoài à?”
10.
Hiện tại dường như Kỷ Ngôn Thanh có hơi giận dữ. Thế là bổn meo meo đi theo sau anh ấy, chọc vào eo anh ấy mà hỏi: “Kỷ Ngôn Thanh, anh giận rồi sao?”
Anh ấy không đáp.
Nhưng không kiên nhẫn vì tôi cứ hỏi thế lần này đến lần khác, thế là cuối cùng anh ấy lạnh nhạt phọt ra hai chữ: “Không giận.”
“Vậy thì tốt.” Tôi thở ra một hơi, cong môi cười cười.
Anh ấy im lặng lườm tôi một cái, yết hầu nhấp nhô lên xuống, muốn nói gì đó nhưng lại không nói.
Lên thang máy, tôi cứ hắt xì hết lần này đến lần khác. Anh ấy đứng phía sau tôi, tựa người vào thang máy, cụp mắt không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Kỷ Ngôn Thanh.” Tôi dụi dụi mũi, quay đầu nâng mắt nhìn anh ấy, “Hình như có hơi lạnh.”
Vốn nghĩ đổ rác sẽ nhanh thôi, nên tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng để đi đổ rác.
Anh ấy cười mỉa: “Vừa nãy ở dưới kia sao không nói là lạnh?”
“Không phải còn nói chuyện rất vui vẻ với người khác sao?”
“Hiện tại lại biết lạnh rồi?”
Tôi xoay người, trực tiếp vùi trán mình vào hõm vai anh ấy, giọng nói nghẹt lại: “Biết rồi.”
Cơ thể Kỷ Ngôn Thanh hơi cứng lại, anh ấy cúi đầu nhìn xuống tôi, yết hầu hơi chuyển động nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì. Anh ấy chỉ nhăn mày, kéo chiếc áo rộng rãi trên người rồi che đi cánh tay bị lộ ở bên ngoài của tôi.
Tôi sờ sờ eo anh ấy, rất rắn chắc, vừa tắm xong vẫn còn nóng hầm hập.
Nếu hiện tại tôi có thể biến về làm mèo thì tốt rồi. Như vậy có thể chui vào lòng của anh ấy.
Anh ấy ấn chặt cánh tay của tôi, giọng hơi khàn: “Đừng động linh tinh.”
“Ò.” Tôi lập tức thành thật, ôm chặt eo anh ấy, vùi mặt vào người của anh ấy, cảm nhận sự ấm áp ùn ùn kéo đến trên người anh ấy.
Chỉ là hình như, nhịp tim của anh ấy, sao còn nhanh hơn cả của bổn meo meo thế này?
Kỳ quái, chẳng lẽ là ốm rồi?