Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Hạ Triều Ca hồi cung ngày thứ hai, đã có người tới bái kiến.

Người đến nàng không quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ gì, chính là đóa bạch liên hoa xinh đẹp Hạ Uyển Tình kia.

Lúc đó, Hạ Triều Ca đang ở hậu viện nhà mình chăm sóc hoa cỏ xa cách đã lâu, Xuân Liễu chiếu cố chúng không tồi.

Hạ Uyển Tình đi tới, thản thản nhiên thi lễ một cái với Hạ Triều Ca.

“Tham kiến Hoàng tỷ ”

“Hoàng muội bình thân, không cần đa lễ.”

“Hoàng tỷ, nghe nói tỷ trở về, muội đặc biệt tới thăm tỷ, gần một năm không thấy, Hoàng tỷ thực sự càng ngày càng đẹp.” Hạ Uyển Tình cười khen.

Quả thực, một năm trước Hạ Triều Ca còn tròn mười lăm tuổi, bây giờ đã cập kê, một gương mặt đẹp đã trổ mã.

Hơn nữa, Bắc Cương khiến trên người Hạ Triều Ca nhiều hơn vài phần khí khái phóng khoáng mà khuê các công chúa không có, khiến thần thái của nàng thoạt nhìn càng sâu.


Nếu như Hạ Uyển Tình là một đóa lan mềm mại, như vậy Hạ Triều Ca chính là một đóa mai tuyết kiêu ngạo, đón gió tuyết, ngạo khí ngất trời.

“Có lẽ là nước ở hành cung Tiêu Sơn ôn tuyền dưỡng nhan.”

“Hoàng tỷ, một năm trước là muội hại hai đầu gối tỷ bị thương phải đến Tiêu Sơn ôn tuyền hành cung tĩnh dưỡng, ly biệt một năm, Uyển Tình càng hổ thẹn hơn.”

Hạ Uyển Tình nói, nước mắt lập tức rơi xuống.

Hạ Triều Ca nhíu mày, không ngăn cản cũng không khuyên giải, thích khóc thì cứ khóc đi, bạch liên hoa này không khóc lớn một trận thì sẽ không bỏ qua.

Đổi thành một năm trước, Hạ Triều Ca còn biết phối hợp khuyên một chút, bây giờ tâm địa nàng cứng rắn hơn, lười khuyên lắm.

Hạ Uyển Tình khóc một lúc lâu, thấy Hạ Triều Ca không có phản ứng gì, nàng ta có chút lúng túng thu nước mắt.

“Hoàng tỷ, có phải tỷ còn oán muội hay không, cho nên tỷ mới không phản ứng gì với muội?”

Hạ Uyển Tình nhẹ nhàng lau sạch nước mắt ở khóe mắt, cực kì ủy khuất.

“Không phải ”

“Vậy i vì sao tỷ phải đối với muội như vậy?”

Chân mày Hạ Triều Ca nhíu lên, rất không vui: “Ta đối với muội thế nào? Ta chửi muội, đánh muội, ngược đãi muội sao?”

Hạ Uyển Tình sững sờ, nàng lắc đầu: “Không có ”

“Tất nhiên không có, vậy lời này của muội là có ý gì? Muội cứ khóc sướt mướt, người khác thấy còn tưởng rằng ta khi dễ muội.”


“Không có không có” Hạ Uyển Tình vội vàng lắc đầu.

“Vậy thì thu nước mắt của muội lại đi, tính cách ta như vậy, người lạ chớ tới gần, chút cảm tình của muội giữ lại cho Hề Minh Húc đi.”

Hạ Triều Ca mặt không đổi sắc nói.

Nhưng nghe được tên Hề Minh Húc, Hạ Uyển Tình bỗng nhiên đỏ mặt, vẻ mặt thẹn thùng.

“Hoàng tỷ thật là biết đùa người ta. Chàng ở Bắc Cương xa xôi, không biết lúc nào mới có thể trở về!”

Hạ Triều Ca than nhẹ, thầm nhủ ở trong lòng, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về.

Hạ Triều Ca rơi vào suy nghĩ của mình, Hạ Uyển Tình đợi đến mức lúng túng.

“Vậy Uyển Tình không quấy rầy hoàng tỷ nữa, Uyển Tình xin cáo lui.”

Hạ Triều Ca gật đầu.

Hạ Uyển Tình ra khỏi Triều Vân Cung, Hạ Triều Ca cũng không tiễn.


Nàng ta vừa mới đi mấy bước, liền có người chặn ở trước mặt nàng, vẻ mặt trào phúng.

“Hoàng tỷ, tỷ lại đi lấy mặt mình đi dán mông Hạ Triều Ca à?”

Người tới chính là Tam công chúa Hạ Tuyết Mạn.

“Chớ có nói bậy, hoàng muội đừng có ly gián cảm tình giữa chúng ta nữa.” Hạ Uyển Tình phản bác nàng.

Hạ Tuyết Mạn cười, cười đến cực kì châm chọc: “Hoàng tỷ, giữa các ngươi có tình cảm gì chính tỷ rõ ràng. Lừa gạt tỷ ấy một chút thì thôi, gạt ta làm cái gì.”

Hạ Tuyết Mạn nói xong, thân mình lay động rời khỏi.

Hạ Uyển Tình đứng tại chỗ, nắm chặt lòng bàn tay, trong hai con người vốn bình tĩnh không lay động tuôn ra từng đợt hận ý.

Nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nàng lại ôn nhu cười, quay đầu liếc mắt về phía Triều Vân Cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận