Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Nhưng, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.

Giản Chỉ Hề còn chưa kịp im lặng ăn mấy món thức ăn, yến hội lại có động tĩnh mới.

Một nữ tử dáng dấp cực xinh đẹp, người mặc một bộ váy màu xanh biếc, làn váy thật dài kéo nhẹ như đuôi hồ ly, yểu điêu đi đến.

Giản Chỉ Hề ngẩng đầu một cái, lúc liếc mắt nhìn thấy người tới, trong óc chỉ có hai chữ_nữ thần.

Nàng nhận nữ tử này, là Vu Sơn Thần Nữ, Dao Cơ, con gái Nam Phương Xích Đế.

Xuất thân cao quý, dung mạo khuynh thành, ngay cả tính khí cũng cực kì tốt.

Nàng ta là nữ thần được toàn bộ thiên đình công nhận, có thể khiến vô số tiên quân ngã rầm rầm, nhưng nhiều năm như vậy, nàng vẫn chỉ độc thân.

Chưa từng truyền ra giai thoại cùng vị tiên quân nào.


Bây giờ Vu Sơn Thần Nữ Dao Cơ đang hướng về phía Thương Lăng thượng thần đi tới, trong tay còn bưng một ly trà.

Lúc này nàng mặt mày gợn sóng lăn tăn, khóe môi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt còn có một tia ửng hồng.

Giản Chỉ Hề vừa nhìn cũng biết, vị Vu Sơn Thần Nữ này không phải tâm như nước lặng, mà là trong lòng đã có người.

Người nàng thích cũng không phải ai khác, chính là Thương Lăng thượng thần.

Một người là nam thần cao lãnh, một người là nữ thần vạn chúng, hai người đứng chung một chỗ thật sự là quá hợp nhau.

Dao Cơ nâng ly trà, thong thả ung dung kính Thương Lăng thượng thần một ly.

Mà Thương Lăng thượng thần cũng mười phần lễ độ đáp lại nàng.

Thái độ này, lễ nghi này, động tác mây bay nước chảy, quả thực so với lúc vừa đáp lễ Giản Chỉ Hề tốt hơn rất nhiều!

Quả nhiên đối với nữ thần phải khác biệt!

Thấy một màn như vậy, rất nhiều tiên nữ phía dưới đều không ngừng hâm mộ.

Mà Giản Chỉ Hề lại không cảm xúc, nàng vốn không mến mộ Thương Lăng thượng thần, nàng cũng không muốn cùng một đám tiên nữ tranh giành tình cảm.

Nàng chỉ mong an tĩnh quan tâm cuộc sống gia đình mình, an tĩnh qua đi, chuyện của người khác, nàng không hâm mộ, cũng không can thiệp được.

Đời trước sống quá mệt mỏi, đời này an nhàn một chút thật tốt.


Giản Chỉ Hề đắm chìm trong thế giới của mình, lúc sau ngẩng đầu lên, lại nghe được Vu Sơn Thần Nữ thi lễ với Thiên Đế Bệ Hạ.

“Bệ hạ, xin cho phép thần vì yến hội hôm nay dâng một điệu múa.”

Nghe được lời này của Vu Sơn Thần Nữ, toàn bộ yến hội đều sôi trào!

Đây chính là Vu Sơn Thần Nữ, tim của bao nhiêu người đều chỉ hướng về nữ thần, bình thường ngay cả tiếp cận cơ hội cũng không có, hôm nay lại có thể có cơ hội nhìn thấy nàng múa!

Một đám nhiệt huyết sôi trào, kích động không thôi, mong chờ nhìn chằm chằm Vu Sơn Thần Nữ, kiềm chế tâm trạng háo hức.

“Rất tốt, rất tốt, phê chuẩn!” Thiên Đế Bệ Hạ tươi cười rạng rỡ.

Tiếng nhạc vang lên, Dao Cơ ở trung tâm yến hội phiêu phiêu nhảy múa, vũ bộ uyển chuyển, dáng người mềm mại, một cái nhăn mày một tiếng cười, vừa ngẩng đầu, rực rỡ lộng lẫy, khiến người xem ngây người.

Giản Chỉ Hề ở phía dưới xem cũng đã mắt, không hổ là nữ thần, dáng dấp tốt, xuất thân tốt, nhảy múa cũng giỏi như vậy!

Lúc này nàng yên lặng quay đầu nhìn Thương Lăng thượng thần, điệu múa này là vị ngài, ngài hẳn phải thật cao hứng.


Nhưng, lúc Giản Chỉ Hề đang muốn xoay qua chỗ khác, khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy, Thương Lăng thượng thần hình như đang nhìn nàng!

Khi nàng hoàn toàn xoay qua chỗ khác, thấy rõ ràng, nàng phát hiện Thương Lăng thượng thần lại chẳng thèm nhìn mình.

Đây là ảo giác của nàng sao?

Lúc này Thương Lăng đang nhìn phía xa, trong tay cầm ly trà, sắc mặt lạnh lùng, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngài ấy vậy mà không nhìn Vu Sơn Thần Nữ!

Hơn nữa dường như không hề có chút để ý nào đối với sự ái mộ của nàng ấy!

Lúc này, Thương Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của nàng.

Trong ánh mắt của ngài, dường như có tìm tòi nghiên cứu, có nghi hoặc, nhưng nhìn kỹ lại, cái gì cũng không có, lạnh như hàn băng ngàn năm không tan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận