Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

“Nàng đều biết hết rồi, vậy mà vẫn vô cùng lo lắng trở về cứu ta như thế?”

Hề Minh Húc cười xán lạn, còn mang theo vài phần thích ý.

Hạ Triều Ca liếc hắn một cái, im lặng không nói.

Đột nhiên, Hề Minh Húc vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Triều Ca.

Ngón tay Hề Minh Húc thon dài, nhưng bởi vì quanh năm luyện kiếm, trong lòng bàn tay có một tầng chai sần.

Chộp vào bàn tay mịn màng của Hạ Triều Ca khiến cho nàng cảm thấy mu bàn tay ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa theo.

“Triều Ca, chuyện vừa nãy lại cho nàng kiếm đủ danh tiếng rồi. Trước đây cự hôn, bị ta vứt bỏ, bây giờ còn vì cứu ta mà chống đối hoàng thượng, không oán không hận, lòng dạ phóng khoáng.”

Hề Minh Húc than nhẹ: “Thực tế thì sao? Ta mới là người vô tội nhất này.”

“Vậy sao ngươi không nói sự thật với phụ hoàng đi? Dù ngươi có nói, phụ hoàng cũng sẽ không phạt ta.”


“Nàng lừa gạt đều tự có cân nhắc của mình, ta cần gì phải vạch trần nàng?”

“Nhưng rõ ràng không phải ngươi sai, ngươi không nói, vô duyên vô cớ bị đánh một trận.”

Hề Minh Húc cười, cười không chút để bụng, dường như trong mắt hắn, những vết thương này không đáng giá nhắc tới.

“Ta biết khi nàng còn bé thường gây rắc rối, mỗi lần gây họa đều là thái tử cõng nồi cho nàng. Trong lòng phụ hoàng của nàng biết rõ, nhưng cũng không nỡ phạt nàng, đâm lao phải theo lao để thái tử một mình gánh chịu.”

Hạ Triều Ca sững sờ, không biết vì sao bây giờ Hề Minh Húc lại nói chuyện này.

Thế nhưng việc khi nàng còn bé, không ngờ Hề Minh Húc lại biết rõ như vậy.

“Bây giờ nàng đã lớn, tiến độ gây họa cũng chưa từng dừng một bước. Trước kia là thái tử chống đỡ, nhưng sau này sẽ là ta.”

Hạ Triều Ca vừa nâng mắt, đối mặt với nụ cười nhàn nhạt của Hề Minh Húc, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên.

Hề Minh Húc đang nói cái gì thế!

“Ta thay nàng cõng nồi, ta thay nàng dọn dẹp, ta thay nàng che mưa chắn gió, để nàng có thể tiếp tục tùy hứng, tiếp tục gây họa. Cho nên, nếu nàng đã không nói, vậy ta liền thay nàng chịu trách nhiệm.”

Trong lòng Hạ Triều Ca có nai con chạy loạn, có chút bối rối, hô hấp cũng khẩn trương lên.

“Ngươi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?”

“Ta biết, Triều Ca, có chuyện ta chưa từng giải thích với nàng, ta nghĩ nàng sẽ nhìn ra được, nhưng không ngờ đầu nàng ý thật nhiều đồ xấu, mắt cũng không mở to, đầu óc không thể nào dùng được.”

Hề Minh Húc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bóp bóp tay Hạ Triều Ca.


“Ngươi đang mắng ta à?”

Hạ Triều Ca sững sờ, tâm tình đang tốt, bầu không khí đang tuyệt vời, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Nhưng Hề Minh Húc lại đổi lời, mắng nàng sai bét vậy?

“Nàng nói xem?”

Hả? Hạ Triều Ca sửng sốt.

“Ta hỏi nàng, nàng với Nhị công chúa có thân quen hay không?”

Hạ Triều Ca mặt trầm xuống: “Không thân ”

“Vậy chuyện nàng ta nói, nàng có tin hay không?”

“Không tin ”

“Nàng nói một câu không tin, tại sao hết lần này tới lần khác lại tin nàng ta nói ta thích nàng ta?”

Hạ Triều Ca bĩu môi, nàng tin bạch liên hoa bao giờ, nàng tin mệnh cách đó được không? Mệnh cách viết rõ ràng như thế mà!


Lẽ nào Vọng Thư còn có thể lừa nàng sao?

Người Hạ Triều Ca run run một cái, cái tên bạn xấu kia sẽ không phá hỏng chuyện chứ?

Không đáng tin cậy như vậy, rất phù hợp tác phong của Vọng Thư nha!

Đây chẳng phải là... hố to à?

“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi vừa về kinh thành liền lập tức gặp nàng ta, còn vừa gặp đã yêu!” Hạ Triều Ca hừ nhẹ một tiếng.

“Nàng biết rõ thế, vậy có biết lần gặp mặt kia trừ chúng ta, còn có Liễu Phi cùng phụ thân ta không?”

“Vậy thì thế nào? Muốn lọt vào mắt nhau, không cần đơn độc ở chung cũng có thể mà!”

Editor: sau mấy chương nghỉ dưỡng thì nam chính đã lại về và thả thính ngập làng:))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận